Thất Khiếu Thông Linh Đan!
Tuyệt vời!
Mặt lão Cam đỏ lựng, không phải vì ông ấy thấy khó chịu, mà đang kích động tới mức không nói nên lời.
“Thắng nhóc này giỏi lắm! Thất Khiếu Thông Linh 'Đan quả là có thể đả thông bảy huyệt khiếu, đây là đan dược cấp mấy vậy? Tam phẩm hay ngũ phẩm?”
“Chậc, lão Cam, ông coi thường ta quá đấy!”
Mục Vỹ chép miệng đáp: “Đan dược tam hay ngữ phẩm mà một người bước một chân vào cửa môn quan như ông có thể cảm nhận được sao? Thất Khiếu Thông Linh Đan này của ta không có cấp bậc nhưng hơn tất cả các loại đan dược có cấp bậc khác, tuy. nhiên nó lại có tác dụng thần kỳ với võ giả ở tất cả các cảnh giới
“Hay thật!"
Lão Cam không nhịn được lại khen ngợi một câu.
Thủ pháp luyện đan của Mục Vỹ quả là thần kỳ, đúng là khó mà nhận định được đây là đan dược cấp mấy. Nó có tác dụng tuyệt diệu với mọi võ giả, cao là cường giả cảnh giới Thông Thần, thấp thì là võ giả tăng thứ mười của thân xác.
“Lão Cam, ta còn có việc quan trọng phải làm nên không tán dóc với ông nữa đâu"
Mục Vỹ mim cười xấu xa, sau đó lập tức rời khỏi phòng luyện đan, đi về phía lớp chín sơ cấp.
Vừa bước vào lớp, Mục Vỹ đang chuẩn bị tuyên bố một tin tức chấn động thì thấy vẻ mặt sầu não của đám học trò ở bên dưới.
“Sao thế? Sao trông đứa nào cũng ủ rũ như cọng bún thiu thế kia!"
Mục Vỹ đứng trên bục giảng rồi nhìn xuống dưới, lên tiếng: “Thằng lớp mười và lớp chín mươi tám rồi mà không thấy hãnh diện sao?”
“Thầy Mục, nhất định thầy phải nghĩ cách ạt”, Thiết Phong đứng bật dậy, vành mắt đỏ hoe nhìn Mục Vỹ.
“Đàn ông đàn ang, khóc cái gì mà khóc? Nói đi xem có chuyện gì nào?”
“Là thế này thưa thầy!”
Tô Hân Nhiên đứng dậy, đáp: "Ban nãy, tổng chủ nhiệm Tổng đến, thầy ấy là tổng phụ trách của khối sơ cấp chúng trò. Thầy ấy đến báo một tin là đã đến thời hạn lớp chúng ta dừng ở khối sơ cấp, hơn nữa lớp mình còn phải liên tục thay giáo viên. Cho nên... nửa tháng nữa, nếu lớp ta không thế lên được lớp trung cấp thì học viện sẽ giải tán lớp chín, rồi chia học trò sang các lớp khác!”
Giải tán? Chia sang lớp khác?
Cái quy định củ chuối gì thế này!
“Ai bảo thế?”
“Ta!"
Mục Vỹ vừa dứt câu, một giọng nói trêu tức đã vang lên ngoài cửa lớp.
Người đó mặc trường bào màu trắng, mặt mày cũng trắng trẻo, mái tóc dài tết gọn, tóm lại là trông gọn gàng sạch sẽ, nhưng lúc cười lại có vẻ gian trá
“Ta là phó phụ trách của khối sơ cấp, chắc thầy Mục không biết ta đâu. Ta là Trịnh Thành Vân, cậu có thể gọi ta là chủ nhiệm Trịnh”.
“À... Ra là... phó phụ trách Trịnh!”
Mục Vỹ hiểu ra, sau đó nhấn mạnh chữ "phó”
“Cậu...."
Trịnh Thành Vân bực bội, hừ nói: “Thầy Mục, lớp chín sơ cấp đã thành lập được một năm, nhưng vẫn chưa lên được lớp trung cấp, mà cũng không có thiên tài nào xuất hiện cả. Nếu cứ tiếp tục thế này sẽ ảnh hưởng xấu đến tên tuổi của Lôi Phong Viện chúng ta mất."
“Vì vậy, qua sự thống nhất của ta và chủ nhiệm Tống, lớp chín sơ cấp sẽ bị giải thể. Thầy Mục yên tâm, cậu vẫn là thầy giáo, chỉ là chuyển sang dạy lớp khác thôi”.
“Yên tâm cái con khỉ!"
Nhưng Trịnh Thành Vân vừa nói xong, Mục Vỹ đã gào to làm nước bọt bay tung toé.
“Cậu... Mục Vỹ, cậu dám mắng ta, ta là phó phụ trách đấy. Cậu... đừng tưởng có mối quan hệ thân thiết với chủ nhiệm Tống và đại sư Mạt thì có thế không tuân thủ quy tắc!”
“Quy tắc?”
Mục Vỹ châm chọc nói: “Được thôi, ta sẽ tuân thủ quy tắc, nửa tháng nữa chứ gì? Phó phụ trách Trịnh yên tâm, ta bảo đảm lớp chín sơ cấp sẽ trở thành lớp chín trung cấp trong nửa tháng nữa. Ngoài ra, ít nhất sẽ có một nửa học trò của lớp chín sẽ có tên trên địa linh bảng của Lôi Phong Viện”
“Tốt, tốt lắm!”
Trịnh Thành Vân cười ha hả rồi nói: "Mục Vỹ, chính miệng cậu nói đấy nhé! Nếu không làm được thì lớp chín sẽ giải tán ngay lập tức”
“Thế nếu ta làm được thì sao?"
“Làm được thì sao ư? Thì Trịnh Thành Vân ta đây sẽ khoá thân chạy quanh sân võ của Lôi Phong Viện mười vòng".
“Được! Tiễn thầy, ta còn phải lên lớp, không rảnh đâu tán dóc với thầy”
Trông thấy dáng vẻ tràn đầy tự tin của Mục Vỹ, "Trịnh Thành Vân thầm cười lạnh, rồi quay người đi thẳng.
Ngu dốt, có nửa tháng mà đòi biến tất cả học trò trong lớp đột phá lên cảnh giới Linh Huyệt, đúng là mơ giữa ban ngày!
Dù đại sư Mạt có mặt ở đây cũng không dám ăn nói ngông cuồng như vậy.
Mục Vỹ này không biết trời cao đất dày là gì nên mới dám lộng ngôn như thế, đúng là tự đào mộ chôn mình.
Mục Vỹ quay lại, thấy đám học trò ở bên dưới đang ngơ ngác nhìn mình, hắn sở lên mặt rồi nói:"Sao thế? Mặt thầy nở hoa à?”
“Thầy Mục, thầy oách quá ạ!", Tô Hân Nhiên vô cùng sùng bái nói
“Đúng, thầy Mục, thầy quá là oách luôn!”, Hiên Viên Giá đứng dậy lắp ba lắp bắp phụ hoạ theo.
“Oách thì có oách thật, nhưng..”
“Nhưng có một tháng thì sao cả lớp ta đột phá lên cảnh giới Linh Huyệt được?”, Lăng Vũ Nguyệt cũng lên tiếng.
Từ lúc đi theo đại sư Mạt học luyện đan, cô ấy đã nghe đại sư kể rất nhiều chuyện ly kỳ vẽ Mục Vỹ, cùng với sự cung kính mà ông ấy dành cho hẳn trong lời nói. Từ đó Lăng Vũ Nguyệt mới biết điểm lợi hại của thầy giáo mình.
Vi thế, cô ấy không còn nghĩ Mục Vỹ khoe khoang và tự cao tự đại nữa.
Nhưng lời hứa lần này của Mục Vỹ đúng là... khiến người ta không thể tin nổi!
"À... các trò cũng nghĩ là không thể được hả?”
Mục Vỹ mỉm cười lắc đầu khi nhìn thấy ánh mắt nghĩ hoặc của đám học trò bên dưới.
“Sau đây, thầy sẽ bắt đầu phát đan dược. Các trò không cần hỏi, chỉ cần uống thôi. Đương nhiên ai không tin ta thì khỏi cần uống, nhưng cũng mời ra khỏi lớp của ta luôn".
Trông thấy dáng vẻ nghiêm túc của Mục Vỹ, ai nấy đều biết thầy giáo mình đang nói thật.