Mục Thần

Tên quỷ chuyên gây chuyện Mặc Dương ngay tiết đầu tiên đã chống đối hắn, nay lĩnh ngộ kiếm ý, không biết đã đến cảnh giới nào rồi

Nhóc ngốc Tề Minh không biết có thể luyện chế phàm khí cực phẩm được chưa. Chắc cũng được rồi, có phụ thân cậu ấy - Tê Ngự Phong hướng dẫn và những khế văn hắn cho rồi mà.

Cả tiểu nha đầu Diệu Tiên Ngữ nữa, cô ta đã cùng ông nội rời khỏi thành Bắc Vân đi đến Thánh Đan Tông, không biết có còn chuyên tâm luyện đan không.

Ba học trò này là ba người Mục Vỹ nhớ nhất.

"Thiếu chủ!"

Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Lâm Hiền Ngọc.

"Chuyện gì?”

"Tổng phụ trách Tống Lập của học viện vừa phái người tới truyền lời, nói là có chuyện quan trọng cần thảo luận ạ."

"Ta biết rồi”.

"Ào" một tiếng, Mục Vỹ đứng dậy.

"Á..."

"Á..."

Hai tiếng thét duyên dáng đồng thời vang lên, Thanh Trĩ và Thanh Sương đỏ mặt nhìn thứ khổng lồ đầy khí thế đang sừng sững dưới thân Mục Vỹ, cái miệng nhỏ nhắn hơi mở ra


"Khụ khụ...”

Mục Vỹ lúng túng cười trừ rồi nói: "Hai ngươi ra ngoài trước đi, ta tự làm là được”

"Vâng!"

Hai dáng hình yểu điệu đứng lên, lắc vòng eo thon như rắn nước ngoan ngoãn rời đi.

Võ vào tiểu huynh đệ một cái, Mục Vỹ không nhịn được mắng: "Tém tém lại coi, nhìn ngươi kìa!"

Thấy Thanh Trĩ và Thanh Sương đỏ mặt đi ra với mái tóc ướt nhẹp, Mục Vỹ cũng khoác áo tắm ra ngoài, Lâm Hiền Ngọc lúng túng cúi đầu.

"Đậu phông, ngươi đừng có hiểu lầm, ta không phải loại người đó!"

"Ặc, không đâu, không đâu. Nam nhân mà, thuộc hạ hiểu người, đôi lúc cần giải tỏa bản thân”, Lâm Hiền Ngọc làm vẻ mặt "người hiểu, thuộc hạ cũng hiểu”, vừa cười xấu xa vừa nói.

Thanh danh mất hết rồi!

Biết vậy hắn xử cả hai tỷ muội mơn mởn này luôn rồi!

Mục Vỹ đến học viện Thất Hiền, hai bên là Thanh Trĩ và Thanh Sương, Lâm Hiền Ngọc thì điềm tĩnh đi ở đăng trước.

Các giáo viên và học trò xung quanh rất kinh ngạc khi thấy cảnh này.

Đây có giống đi dạy học đâu, đi làm phú nhị đại thì đúng hơn!

“Mục huynh đệ, lâu rồi không gặp. Chuyện lần trước là do Tổng Lập ta không chu đáo mà ra, xin lỗi cậu, xin lỗi cậu!"

Lần trước Mục Vỹ suýt thì bị giết trong Lôi Phong Viên, Tống Lập là tổng phụ trách, đương nhiên không tránh được tội.

Vậy nên khi vừa nhìn thấy Mục Vỹ, ông ta xin lỗi ngay lập tức.

Sau chuyện đó, hai vị đại sư vô cùng phẫn nộ, suýt chút nữa đã từ mặt tổng phụ trách khối sơ cấp là ông ta.

“Đâu có đâu có, chuyện lần trước không liên quan gì đến tổng chủ nhiệm Tống cả”.

"Mục huynh đệ yên tâm!", Tống Lập hạ thấp giọng: "Lần này ta đã điều động lực lượng của Lôi Phong Viện chúng ta, người của sáu đại viện khác muốn đến đây kiếm chuyện thì khỏi về!"

Ồ?

Nghe thấy lời nói của ông ta, Mục Vỹ hơi bất ngờ.


Hắn biết học viện Thất Hiền luôn tranh đấu với nhau xưa nay.

Kim Viện, Mộc Viện, Thủy Viện, Hỏa Viện và Thổ Viện bị năm gia tộc lớn nắm quyền, trở thành sân nhà của họ.

Còn ở Phong Hiền Viện và Lôi Phong Viện thì nhiều thế lực rắc rối, phức tạp.

Theo hẳn thấy, Phong Hiền Viện và Lôi Phong Viện có thể xem như hai viện khá yếu kém so với mặt bằng chung của bảy đại viện, nhưng nghe ý của Tống Lập thì có vẻ Lôi Phong Viện không sợ gây thủ chuốc oán với bất kỳ một viện nào.

“Mục lão đệ có điều chưa biết”

Tống Lập nói tiếp: "Viện trưởng của Lôi Phong Viện chúng ta là đại sư Hồng Trần. Đại sư chính là thầy luyện huyền khí cực phẩm, khắp thành Nam Vân chỉ có hai đại sư Mạt là có địa vị có thể sánh bằng đại sư thôi!"

"Thảo nào..."

"Nào nào, gạt mấy chuyện này sang một bên, hôm nay ta tìm đến Mục lão đệ là vì kế hoạch chiêu sinh của học viện."

“Chiêu sinh?”

"Đúng vậy, viện trưởng Hồng Trần đã ra lệnh trong đợt chiêu sinh này, gần một trăm lớp sơ cấp, mấy chục. lớp trung cấp và mười mấy lớp cao cấp trong Lôi Phong Viện chúng ta đều phải tham gia, cố gắng thu nhận học trò, trọng điểm là những người có khả năng luyện khí."

"...."

Mục Vỹ nghe mà cạn lời.

Đại sư Hồng Trần này đúng là lấy việc công làm việc tư, nói là chiêu sinh nhưng thực chất là muốn tuyển được học trò biết luyện khí cho mình thôi.

“Được, ta biết rồi!"

"Mục lão đệ à, cậu nhất định phải chú trọng chuyện này nhé! Trong mấy đợt chiêu sinh thế này, nếu cậu có thể lôi kéo một, hai hạt giống tốt thì lớp chín sơ cấp sẽ được thăng cấp thành lớp chín trung cấp, giao ước giữa cậu và Trịnh Thành Vân cũng sẽ.


"Không sao đâu, ta không cần lôi kéo nhân tài vẫn thắng mà. Tổng chủ nhiệm Tống, ông yên tâm, cứ chờ thấy cảnh Trịnh Thành Vân trần truồng chạy mười vòng trên sân luyện võ của Lôi Phong Viện đi!"

Mục Vỹ cười ha ha rồi ra ngoài phòng giáo viên.

"Đám cháu trai này muốn chơi ta cũng phải cử một người lợi hại chứ, binh tôm tướng tép, có gì đâu mà đánh?"

Sau khi ra ngoài, hắn tự hỏi không biết bọn chim non lớp chín sơ cấp đã đến cảnh giới nào rồi.

"Thầy Mục!"

"Thầy Mục!"

Vừa vào phòng học đã bị mấy tiếng gọi nhiệt tình làm hết hồn, Mục Vỹ cúi đầu nhìn các học trò trong lớp, ai nấy đều đang nở nụ cười tươi rồi.

“Tí ta tí tởn, sao đây? Tiến vào cảnh giới Linh Huyệt cả rồi à?"

"Báo cáo thầy, lớp chín sơ cấp ta có tổng cộng một trăm lẻ tám người, một trăm lẻ năm người đã đột phá đến cảnh giới Linh Huyệt, chỉ còn ba người là chưa đạt tiêu chuẩn".

Còn ba người?

Mục Vỹ nhíu mày.

Lý nào lại vậy! Thất Khiếu Thông Linh Đan là một đan dược thần kỳ, cấp bậc ít nhất là tam phẩm thậm chí còn là tam phẩm thượng đẳng cơ mà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận