Ngay sau đó, Mục Vỹ đánh ra từng chiêu thức.
"Mị Ảnh Thần Tông Môn!”
“Vô Thượng Minh Thân!”
“Vương Bá Kim Thân!”
“Vũ Lăng Thương Pháp!"
"..."
Từng chiêu võ kỹ được đánh ra, Mục Vỹ xuyên qua đám người, dường như cả năm người đều không thể chạm tới góc áo của hẳn.
Quá mạnh!
Đến lúc này, Lâm Hiền Ngọc cũng không khỏi bội phục.
Gã cứ tưởng mình dùng thực lực Linh Huyệt tăng thứ tư đánh Trịnh Thành Vân tơi tả đã vô cùng ghê. gớm.
Nhưng bây giờ mới phát hiện nếu đối thủ là Mục Vỹ, kết cục của gã sẽ chẳng khác gì Trịnh Thành Vân, thua đến mức rối tỉnh rối mù.
Còn những võ kỹ kia được Mục Vỹ thể hiện vô giống như đã quen thuộc hàng nghìn năm, làm gì giống lần đầu tiên đánh ra.
“Rốt cuộc tên này... khủng bố tới mức nào?”
Bấy giờ Lâm Hiền Ngọc mới giật mình nhận ra, sức mạnh của Mục Vỹ không chỉ ở thủ đoạn mà còn cả thực lực của chính hắn.
Chỉ là Mục Vỹ chưa từng thể hiện ra ngoài nên mới bị cho là chỉ biết dựa vào thân phận thiếu trưởng tộc nhà họ Mục mà không sợ trời không sợ đất!
Không chỉ có Lâm Hiền Ngọc, đám học trò của lớp chín trung cấp cũng sợ ngây người.
Bọn họ thật sự hoài nghi mình bị hoa mắt.
Đây là thầy Mục của bọn họ sao?
Ra tay nhanh như chớp, phản ứng linh hoạt, quan trọng nhất là ai dám tới gần thầy đều sẽ bị đánh nhừ tử rồi ném ra ngoài.
Hơn nữa, điều khiến người ta không thể tưởng tượng nổi chính là, có người suýt thì đánh Mục Vỹ bị thương. Kết quả trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc lại đột nhiên dừng lại, hoặc là bị ngăn cản, đánh trả, tựa như Mục Vỹ đã biết trước bọn họ sẽ xuất hiện ở đó.
Kinh hãi, thần kỳ!
“Ha ha.. Không ngờ vẫn có chút tài năng!", Ngạn Vân Ngọc khẽ mỉm cười nhìn Mục Vỹ, buột miệng nói
Tiêu Bất Ngữ cau mày lên tiếng: “Hay là Ngạn Vân Ngọc nhà ngươi lên chơi với hẳn thử xem. Nói không chừng sau này lớp chín trung cấp thăng lên cao cấp sẽ là đổi thủ của ngươi đó."
“Hắn xứng sao?”
Ngạn Vân Ngọc hừ lạnh nói, quay người rồi đi.
Mấy vụ ồn ào kiểu này không đáng để xem.
“Không phải Vương nữ thần nhìn trúng hẳn đấy chứ? Cô thấy hắn lợi hại chưa, mấy chục người vây đánh cũng không sợ. Thích không hả?”
“Tiêu Bất Ngữ, ngươi ăn nói cho cẩn thận”, Vương Hinh Vũ khinh thường nói: “Chỉ là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba, trò mèo mà thôi. Ngươi tự xem chính mình đi, sắp tới cuộc thi của lớp cao cấp rồi. Không biết lớp bốn cao cấp của ngươi có còn bại trận dưới lớp ba cao cấp của ta nữa không?”
“À phải rồi, lần này ta sẽ nương tay, không đánh ngươi bầm dập mặt mũi nữa!"
Vương Hinh Vũ nở nụ cười xinh đẹp rồi quay lưng rời đi, để lại mùi thơm nhàn nhạt
“Đúng là một ả đàn bà mài mòn sự kiên nhẫn của người khác. Nhưng càng như vậy lại càng khiến người ta thèm muốn có được!”
Tiêu Bất Ngữ nhìn theo bóng lưng Vương Hinh Vũ, lạnh giọng nói.
“Sớm muộn gì ta cũng sẽ thu cô về tay! Đến lúc đó phải xem thử ở trên giường, cô còn cứng miệng như vậy hay không!”
Trên sàn đấu, Mục Vỹ vẫn dùng từng chiêu thức. đánh tơi bời đám học trò kia
Cả lớp chín trung cấp đều há hố mồm.
Quá đã!
Chỉ có hai chữ, đã nghiền!
Trông thấy Mục Vỹ đánh bại người của lớp cao cấp, đám học trò lớp chín trung cấp có cảm giác như bản thân cũng đang trong cuộc chiến.
Loại cảm giác này không thể diễn tả thành lời.
Ầm...
Mục Vỹ tung cú đấm cuối cùng rồi đứng dậy phủi tay, thở phù một hơi.
“Giải quyết xong hết rồi!
Hắn bật cười nhìn bọn học trò lớp sáu cao cấp đang nằm la liệt dưới đất rồi quay sang hỏi Khô Du Chá: “Thế nào? Đã phục chưa?
“Phục? Mục Vỹ, có giỏi thì đánh tay đôi với ta một trận. Nếu thua, ngươi phải dập đầu xin lỗi chủ nhiệm. Trịnh, ngươi dám không?”
“Không dám!”
Mục Vỹ không hề do dự đáp lại.
“Ngươi có thực lực Linh Huyệt tầng thứ sáu, ta đây mới ở cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba. Ngươi mở mồm khiêu chiến ta? Không biết xấu hổ à?”, Mục Vỹ cười cợt nói: "Còn nữa, phó chủ nhiệm Trịnh đánh cược thua với ta, có chơi có chịu, liên quan quái gì tới ngươi?"
“Ngươi..."
Khô Du Chá giận điên người, không ngờ Mục Vỹ lại mặt dày vô liêm sỉ như vậy.
Hắn ta khiêu chiến, Mục Vỹ không thèm suy nghĩ đã dứt khoát từ chối!
“Lâm Hiền Ngọc, phó chủ nhiệm Trịnh chạy xong chưa?"
“Chạy xong rồi thưa thiếu chủ!"
“Tốt, bảo phó chủ nhiệm Trịnh mặc quần áo vào đi. Ta còn phải mời thầy ấy đến phủ một chuyến, chạy mười vòng chắc phó chủ nhiệm Trịnh cũng mệt mỏi lắm rồi”.
“Vâng!”
Cái gì? Dẫn về phủ?
Nghe lời Mục Vỹ nói, Khô Du Chá trợn trừng hai mắt: "Ngươi muốn làm gì hả Mục Vỹ? Phó chủ nhiệm "Trịnh là thầy giáo của học viện, ngươi dẫn thầy ấy vẽ phủ làm gì?"
“Làm gì không đến lượt ngươi lo!"
Mục Vỹ trợn mắt lườm: “Hơn nữa ngươi không nghe thấy à? Ta mời phó chủ nhiệm Trịnh tới phủ uống trà nghỉ ngơi, ngươi quản được sao?"
“Đúng rồi, Khô Du... Chá đúng không?”, Mục Vỹ nói tiếp: “Ta nói cho ngươi biết, đừng bày cái bản mặt thối của ngươi ở đây. Ta là thầy giáo lớp trung cấp, ngươi là thầy giáo lớp cao cấp, chí thế mà thôi. Ngươi không có quyền ra lệnh cho ta, Trịnh Thành Vân cũng không có!”
“Dẫn đi!"
Mục Vỹ lạnh giọng ra lệnh.