Mục Thần

Dù phe đối thủ chiếm ưu thế về số người hơn, nhưng với cảnh giới và thực lực của họ mà nói thì nhất cũng có thể một đánh ba bốn mới đúng.

Nhưng bây giờ, bọn họ lại bị lũ khốn lớp chín lật ngược tình thế rồi.

Mặc Dương cầm trường kiếm, kiếm ý của gã thật sự không ai chặn nổi. Còn có Mục Phong Hành của nhà họ Mục nữa, bình thường cậu ta trông có vẻ yếu ớt, nhưng giờ lại bùng nổ tấn công.

Lâm Chấp của nhà họ Lâm cầm trường thương cũng đang có thủ đoạn sát phạt liều mạng.

Thế này còn là người nữa không?

Đặc biệt là mấy tên to con, họ xông vào một cái là biến thành những tấm lá chắn vô cùng kiến cố, đấm không thủng, đánh không đau.

Đây là lớp trung cấp ư? Đùa nhau à!

"Đi!"

Thấy lớp mình sắp thua, Triết Phong Vân nghiến răng nghiến lợi, tức giận hô lên một tiếng rồi dẫn đám người đó chạy mất.

“Ha ha... Đồ rùa rụt cổi Lần sau còn vác mặt đến nữa, ta sẽ đánh cho ông nội ngươi cũng không nhận ra cháu luôn!", Thiết Phong cười lớn, vô cùng vui sướng.

“Vui lắm à?”

“Vui chứ!"


“Mấy chục người đánh mười mấy người, nhưng nếu không có Lâm Chấp, Mục Phong Hành và Mặc Dương thì đã thua từ lâu rồi, thế mà vẫn còn vui được đấy!"

"Hả?”

Bị Mục Vỹ giảng cho một bài, Thiết Phong đỏ mặt, không nói gì nữa.

Đúng vậy, bọn họ thắng là vì đông người. Nếu hôm nay, lớp bốn tập trung đông đủ ở đây thì người chịu thiệt chắc chắn là bọn họ!

“Đặc biệt là ba trò đấy. Ta truyền Vương Bá Kim Thân và Vô Thượng Minh Thân cho các trò không phải để các trò xông vào làm lá chẩn bằng thịt, mà là để các trò giao chiến với đối thủ bằng sự dẻo dai của cơ thể. Ta thấy ba người các trò đều lơ ngơ như con bò đội nón ý!"

“Còn trò nữa, Lâm Chấp. Vũ Lăng Thương Pháp chú trong sự quả quyết sát phạt, nhưng điều đó không có nghĩa là chỉ biết chém giết chứ không phòng bị. Trò chỉ biết xông lên chứ không quan sát xung quanh, chỉ cần có người đứng phía sau cho trò một đao là trò thăng ngay rồi.

“Mục Phong Hành, Mị Ảnh Thần Tông Môn có thể nói là thân pháp và võ kỹ ám sát tuyệt diệu, nhưng vào tay trò thì như thứ đồ bỏ!”

Mục Vỹ nhìn đám học trò rồi răn đe từng người không chút nể nang.

“Mặc Dương, con..."

“Sư phụ!"

Mục Vỹ còn chưa lên tiếng, Mặc Dương đã quỳ. sụp xuống đất.

"Sư phụ, đồ nhi bất tài. Sư phụ và sư nương phải xa cách mà đồ nhi không giúp gì được. Một mình sư phụ vất vả ở thành Nam Vân, còn đồ nhỉ chỉ biết đứng nhìn. Hôm nay, đõ nhi đến muộn ạ!"

Cộp cộp cộp..

Mặc Dương có vẻ nghiêm túc, quỳ xuống dập đầu.

Gã dập đầu rất thật lòng!

“Đứng dậy đi", Mục Vỹ cười khổ rồi mắng:

“Chúng ta lâu ngày không gặp, giờ gặp lại thì sướt mướt quá, sư phụ sắp khóc rồi đây này”.

“Đi thôi, sư phụ dẫn con đi ăn một bữa ra trò!”

“Eo, sư phụ đúng là thiên vị! Có một kiếm khách kiếm ý tuyệt đỉnh cái là không màng gì đến đõ đệ thầy luyện khí này nữa luôn!”

Một giọng nói trêu chọc chợt vang lên trong đám người.


“Tề Minh, tiểu tử này nói thế không sợ sét đánh à?",Mặc Dương cười mắng.

Khoan đã! Tề Minh?

Nghe thấy cái tên này, đầu Thiết Phong quay mòng mòng.

Tề Minh là thầy luyện huyền khí hạ phẩm xuất sắc nhất trong ngày hôm nay của Lôi Phong Viện.

Tên này không phải là người mà đại sư Hồng Trần muốn chiêu mộ về làm đệ tử quan môn ư?

“Sư phụ!"

Tê Minh mỉm cười rồi quỳ xuống bái lạy, cung kính dập đầu.

Các site khác đang và ăn cắp của truyện azz nhé cả nhà.. Truyện ra nhanh hơn cả mấy chục chương.

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé. truyện azz chấm vn ạ. Vào google gõ Truyện Azz là ra nhé

Sư phụ, tách riêng nghĩa từng chữ ra là sự truyền thụ học thức và sự kính trong mà cậu ấy dành cho Mục Vỹ.

“Rồi rồi, hai người các con đã đến đây thì ta không phải lo lắng nữa rồi, Mục Vỹ mỉm cười nhìn hai người họ rồi nói

“Tề Minh, Tề Minh!”

Đúng lúc này, lại có một người chen ra khỏi đám đông. Cổ Vũ Phàm giơ một tay lên lau mồ hôi trên trán rồi cười khổ nói: “Tê Minh, đại sư Hồng Trần bảo ta đi tìm ngươi!"

Tê Minh mỉm cười nói: "Cổ học trưởng, cảm ơn ngươi đã dẫn ta đến đây. Phiền ngươi nói với đại sư Hồng Trần là ta đã có sư phụ rồi, tên của người là Mục Vỹ!"


“Hả?"

Cổ Vũ Phàm ngây người rồi nhìn sang Mục Vỹ: “Thầy Mục, cậu ta là đồ đệ của thầy ạ? Bảo sao, he he, trò sẽ đi nói lại với đại sư Hồng Trăn ngay!"

Cổ Vũ Phàm cười he he rồi đi luôn.

"Thiên bẩm luyện khí mà Tê Minh thể hiện đã khiến đại sư Hồng Trần kinh ngạc không thôi, ông ấy cứ mãi nghe ngóng xem sư phụ của cậu ấy là ai, nhưng Tề Minh nhất quyết không nói.

Không ngờ lại là Mục Vỹ!

Tất cả mọi chuyện đã có lời giải đáp rõ rằng. Từ việc thầy Mục lấy Cửu Thiên Đoàn Tạo Quyết ra có thể thấy, thầy Mục cũng có trình độ cao thâm về phương diện luyện khí.

"Đi, nếu các con đã đến đây thì hôm nay, sư phụ sẽ chiêu đãi các con một bữa thật ngon. Thân phận thiếu trưởng tộc nhà họ Mục của ta cũng hữu dụng, phết đấy, đi thôi!"

Mục Vỹ cười lớn rồi dẫn cả đám rời khỏi sân luyện võ.

“Bất tài!"

Lúc này, Tiêu Bất Ngữ đang xám mặt trong lớp bốn cao cấp, hẳn ta nhìn lớp trưởng Triết Phong Vân ở trước mặt rồi nổi giận quát.

“Chỉ có một lớp chín trung cấp bé teo, chưa kể các trò có những mười mấy người, kể cả có năm hay mười người đi nữa thì vẫn phải thắng một cách dễ dàng mới đúng. Trò nhìn lại dáng vẻ của các trò đi, đúng là làm ta mất mặt!"

“Thầy Tiêu, chuyện này không thế trách chúng trò được ạ!", Triết Phong Vân ảo não nói: “Chúng trò không biết lũ ăn hai ấy đột nhiên lại lợi hại đến thế...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận