Mục Thần

Hiện giờ đám học trò lớp chín trung cấp ở trên sân luyện võ lại sục sôi ý chí chiến đấu thêm lần nữa.

Lại thắng rồi!

Lần này bọn họ phải đổi mặt với lớp bốn cao cấp, thế nhưng bọn họ lại thắng tiếp,

Lớp chín trung cấp đã thoát khỏi cái danh phế vật khi xưa, trở thành một lớp không thể coi thường trong Lôi Phong Viện.

“Thằng vui lắm đúng không?”

“Đương nhiên rồi thầy Mục. Lớp bốn cao cấp nằm trong bốn lớp nổi danh nhất Lôi Phong Viện, chúng ta thắng được bọn họ nghĩa là gì?

“Nghĩa là gì?"

Nghĩa là lớp chín chúng ta lợi hại hơn mấy lớp cao cấp kia rồi!"

"Ồ...."

Mục Vỹ lại nói: “Được, vậy thì chúng ta tiếp tục huấn luyện đi. Thiết Phong, Hoàng Vô Cực, Hiên Viên Giá, Cảnh Tân Vũ, Tiêu Khánh Dư, năm trò liên thủ tấn công Mặc Dương”.

“Năm người liên thủ tấn công Mặc Dương?”

“Thầy Mục nói đùa đúng không? Quả thật Mặc Dương rất lợi hại, nhưng năm người chúng trò.."

“Đúng rồi, dù có thẳng cũng chả hay ho gì!”


“Lắm mồm quá đấy!"

Mục Vỹ quát lớn: "Mau lên, nếu thua thì năm trò chạy quanh sân luyện võ hai mươi vòng cho ta. Còn thẳng thì Mặc Dương chạy hai mươi vòng”.

“Được thôi!"

Nghe thấy Mục Vỹ lập ra quân lệnh, đám người Cảnh Tân Vũ lập tức lấy lại tinh thần.

Năm đánh một mà còn không đánh lại, thì bọn họ chịu phạt cũng đúng thôi

“Mặc Dương đánh nhẹ tay thôi, đừng làm chúng bị thương!”

“Vâng thưa sư phụ!"

Đánh nhẹ tay thôi?

Năm người Thiết Phong lập tức nối giận, rõ ràng là quá xem thường bọn họ. Chẳng qua Mặc Dương có cảnh giới Linh Huyệt tăng thứ ba, kiếm ý đỉnh phong mà thôi, năm người bọn họ không đánh lại được mới lạ đấy.

“Lên đi!"

Ngay sau tiếng ra lệnh, năm người tức tốc xông lên vây quanh Mặc Dương.

Hai người Cảnh Tân Vũ và Hiên Viên Giá tu luyện Vương Bá Kim Thân, vốn có dáng người cao to, sức phòng thủ cực kỳ mạnh mẽ. Vô Thượng Minh Thân của Hoàng Vô Cực cũng đứng đầu trong các pháp quyết rèn luyện thân thể.

Ba người họ phòng thủ phía trước tạo cơ hội cho Thiết Phong và Tiêu Khánh Dư tấn công.

Mà lúc này đây, trong lòng bàn tay Tiêu Khánh Dư bất chợt xuất hiện một lưỡng ánh sáng màu đỏ.

“Ai da, năm đánh một hả, không tồi đâu. Đáng tiếc là các ngươi vẫn sẽ phải thua!", kỳ lân Thanh Ngọc Hoả bị mấy tăng trận pháp giam giữ trong đầu Tiêu Khánh Dư cười nói.

“Đừng nói nhảm nữa, ngoan ngoãn giúp ta là được rồi!"

“Hay là thế này đi? Ngươi thả ta ra ngoài, ta giúp các ngươi giành chiến thắng?”

“Thả ngươi ra? Nằm mơ đi”, Tiêu Khánh Dư cười đáp: "Cả đời này ngươi cứ ở trong người ta thôi, nếu có biểu hiện tốt ta có thể tha cho ngươi một mạng, nói không chừng trong tương lai còn có thể giúp ngươi tái tạo lại thân thể. Còn nếu biểu hiện không tốt, ta lập tức diệt ngươi."

Ở truyen.azz.vn là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung..

Các bạn vào google.com gõ truyen.azz và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Truyện Azz là ra nhé

“Hừ, dựa vào người mà đòi tái tạo thân thế cho ta? Chẳng có chút xíu hy vọng nào đâu. Nhưng người thầy kia của ngươi còn có thể”, kỳ lân Thanh Ngọc Hoả nhếch miệng khinh bỉ.


“Tiểu Thanh, năm người bọn ta đánh không lại một mình hẳn ta sao?”

“Đánh không lại. Hẳn ta có kiếm ý đỉnh phong, dù là mười người các ngươi cũng không phải đối thủ”.

“Ta không tin!"

“Không tin thì thôi!"

Lúc này đã bắt đầu cuộc chiến. Năm người bao vây Mặc Dương, tung ra đủ các loại công kích.

Ba cái đệm thịt đứng chân ở đăng trước, Thiết Phong và Tiêu Khánh Dư tuỳ ý tấn công. Nhìn tình hình có vẻ rối loạn phức tạp thế nhưng lại ngay ngắn trật tự.

Chỉ là khi bị năm người họ lần lượt tấn công, Mặc Dương vẫn không hề hoảng loạn, hời hợt vung kiếm ra.

Nhưng ánh kiếm bản tới lại dạt dào sát khí.

Đây chính là chỗ thần kỳ khó lường lúc ẩn lúc hiện của kiếm ý.

Đấu được một lúc, năm người Thiết Phong thở hồng hộc, ngược lại Mặc Dương vẫn bình tĩnh tung chiêu, kiếm đánh ra mang theo khí thế chấn động đất trời.

“Dừng tay đi!”

Bấy giờ Mục Vỹ bỗng lên tiếng: “Hiện giờ các trò có còn thấy vui khi đánh thẳng được lớp bốn nữa không?”

“Mở to mắt ra mà xem!"

Mục Vỹ quát khẽ một tiếng, một thanh trường kiếm lập tức hiện ra trong tay.

“Mặc Dương, tấn công ta đi!"

“Vâng!"


Mặc Dương nghe lệnh nhấc kiếm lên. Kiếm của gã là huyền khí trung phẩm, còn kiếm của Mục Vỹ chỉ là một thanh phàm khí thượng phẩm.

Chiêu kiếm của Mặc Dương vẫn là chiêu kiếm đánh với năm người Thiết Phong lúc trước.

Khi lưỡi kiếm gần chạm tới Mục Vỹ, hắn đột nhiên giơ tay lên, đơn giản vung kiếm ra.

Đinh....

Chiêu kiếm của Mặc Dương lập tức bị ngăn cản, bóng dáng của gã cũng dừng lại.

Nhưng Mục Vỹ vẫn không ngừng.

Lần này Mục Vỹ đánh trả. Chiêu thức không hề có gì đẹp mắt.

Keng..

Hai kiếm va chạm vào nhau vang lên tiếng đỉnh tai nhức óc.

Một chiêu, Mặc Dương lùi lại.

Thêm một chiêu nữa, Mặc Dương lại càng gặp nguy.

Rõ ràng đám người nhìn thấy sự lợi hại của kiếm ý đỉnh phong Mặc Dương đánh ra, thế nhưng gặp phải Mục Vỹ lại chẳng hề chiếm được ưu thế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận