Mục Thần

Các học trò trong lớp chín đều khoảng 16, 17 tuổi, đây chính là giai đoạn nhiệt huyết của tuổi trẻ nên bọn họ đã hoàn toàn bùng nổ dưới sự cảm hoá của Mục Vỹ.

“Cứ để bọn họ cười cợt cho chán đi, một khi ta mà điên lên thì đến bản thân ta còn thấy sợ đấy!”, Hiên Viên Giá cười lớn nói

Cảnh Tân Vũ bĩu môi nói: “Ngươi tu luyện Vương Bá Kim Thân không tiến bộ bằng ta mà cũng đòi điên lên? Ta quyết phải trở thành hộ vệ nam thân cận số một của thầy Mục mới được”.

“Thôi đi, Lâm Hiền Ngọc giành vị trí ấy rồi. Tên đó giờ biến thái lầm, ngày nào cũng tiến bộ chóng mặt. Nghe đâu, gã đang tu luyện Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết. Tu luyện võ kỹ này vất vả thì khỏi phải nói rồi, nhưng ta phải công nhận là nó giúp nâng cao thực lực nhanh thật!"

“Xem ra ta phải cố gắng hơn nữa thôi, không sẽ bị Lâm Hiền Ngọc ấy dẫn trước quá xa thì không hay!”, Lâm Chấp nghiêm túc nói.

Tiêu Khánh Dư cười nói: “Các ngươi tiếp tục thảo luận đi, ta phải luyện tập tiếp với Tiểu Thanh đây!”

“Ngươi đừng có buồn nôn vậy nữa được không? Còn Tiểu Thanh nữa, nó là một loài bò sát đấy. Có giỏi thì ngươi gọi nó ra đây, ta sẽ bóp chết nó luôn”.

“Hoàng Võ Cực, ngươi đừng có mà đắc ý vội, sớm muộn sẽ có ngày ta nướng ngươi thành than!”

...

Những người khác đều thấy rõ ràng lớp chín vẫn vậy, nhưng bọn họ đã không còn giống như trước nữa!

Sau khi rời đi, Mục Vỹ mim cười khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Thế mới đúng chứ lại!

Một đám oắt con suốt ngày chỉ biết diễu võ dương oai, nhỡ một ngày nào đó hẳn rời khỏi thành Nam Vân, rời khỏi học viện Thất Hiền thì kiểu gì bọn chúng cũng bị người ta dạy dỗ lại

Phải đột phá lên cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba trong vòng ba tháng, Mục Vỹ muốn xem đám nhóc ấy sẽ hoàn thành mục tiêu này như thế nào.


“Thầy Mục!"

Lúc Mục Vỹ đang chuẩn bị quay người rời đi, một giọng nói đã vang lên phía sau làm hẳn lảo đảo suýt nữa ngã nhào.

“Khụ khụ, cô Vương, lâu rồi không gặp!”

“Đúng vậy, chuyện lần trước... ta vẫn chưa cảm ơn thầy Mục tử tế nên lần này dẫn muội muội đến gặp thầy để cảm ơn”.

Vương Tâm Nhã chầm chậm bước từ phía sau Vương Hinh Vũ ra rồi cúi đầu xuống.

Cô ta mặc một chiếc váy dài màu hồng, dáng người nhanh nhẹn, trông cũng khoảng 17, 18 tuổi, khác với tỷ tỷ mình, cô ta như một nụ hoả chớm nở.

Mục Vỹ nhớ lại lần trước bông hoa này suýt nữa bị mình hái mất, hẳn thăm mảng minh là cầm thú, nhưng ánh mắt thì vẫn dán chặt vào người Vương Tâm Nhã như chỉ muốn nhìn xuyên thấu y phục của cô ta.

“Khụ khụ.."

“Hả? À, dù độc đã được giải thì vẫn nên chú ý một chút. Ta thấy kẻ liên tiếp hạ độc này hình như có thù oán với hai tỷ muội cô đấy nên cô Vương cũng phải để tâm."

“Đa tạ thầy Mục quan tâm!"

“Vậy thì ta xin cáo từ!”

“Thầy Mục khoan hãy đi!”

“Sao? Có chuyện gì à?”

Vương Hinh Vũ do dự vài giây rồi nói: “Thầy Mục, Tâm Nhã đã nghe kể về sự tích của thầy ở học viện nên bây giờ muốn gia nhập vào lớp chín. Ta biết lớp thầy đã đông lắm rồi, nhưng mong thầy nể mặt ta mà thu nhận Tâm Nhã”

Thu nhận Vương Tâm Nhã!

Đùa nhau à?

Vương Tâm Nhã là học trò trong lớp của Vương Hinh Vũ, từ xưa tới nay chỉ thấy học trò của lớp trung cấp nhảy lên lớp cao cấp, chứ hẳn chưa thấy học trò của lớp cao cấp xuống lớp trung cấp học bao giờ.

“Xin thầy Mục hãy nhận trò ạ!"

Vương Tâm Nhã hơi cúi người xuống, ngập ngừng nói.

“Chuyện này...”

“Coi như Vương Hinh Vũ ta lại nợ thầy Mục một ân tình nữa, được không?”, Vương Hinh Vũ vội nói.

Nợ tiếp á?

Mục Vỹ thầm mắng, cô tưởng ân tình của cô đáng giá lắm à?


“Được rồi, đứng dậy đi, ngày mai hãy đến lớp chín của ta báo danh”

“Cảm ơn thầy Mục!", Vương Tâm Nhã đứng thẳng dậy, gương mặt đầy vẻ mừng rỡ.

....

“Muội muội, có phải muội thích hắn rồi không?”, Vương Hinh Vũ nhìn bóng lưng rời đi của Mục Vỹ rồi chợt hỏi.

Các site khác đang và ăn cắp của truyện azz nhé cả nhà.. Truyện ra nhanh hơn cả mấy chục chương.

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé. truyện azz chấm vn ạ. Vào google gõ Truyện Azz là ra nhé

“Dạ? Không, làm gì có..”

“Muội muội, muội phải luôn nhớ thân phận của mình, cả đế quốc Nam Vân này không có ai xứng với muội cả. Hơn nữa, dù ta có đồng ý thì cha mẹ và ông nội cũng không chấp nhận đâu, nên muội hãy... kìm lòng đi!”

“Tại sao chứ?”

Nghe thấy vậy, Vương Tâm Nhã bĩu môi hừ nói: “Vi ở Thiên Vận Đại Lục, chúng ta là...”

“Không sao trăng gì cả. Muội chỉ cần nhớ, nếu muội thích hẳn và ở bên cạnh hắn thì sẽ là hại hắn thôi."

“Muội mặc kệ!"

Vương Tâm Nhã bướng bỉnh nói: "Hắn đã nhìn thấy cơ thể của muội rồi thì ai dám lấy muội nữa? Mà muội thích ai là việc của muội, cha mẹ cũng không được ngăn cấm!”

“Hồ đôi Đó là để chữa bệnh cho muội thôi!”

“Hừ!"

Vương Tâm Nhã tức giận hầm h, rồi quay người chạy mất.


Cùng lúc đó, Mục Vỹ cũng đang thấy chán nản vì lề nghị bất ngờ của Vương Hinh Vũ.

“Lẽ nào vì dạo này mình đẹp trai lên?", Mục Vỹ. vừa đi vừa lẩm bẩm.

“Cái gì đẹp trai cơ?”

Mục Vỹ ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng xinh đẹp ở trước mặt rồi cười nhăn nhở nói: "Đương nhiên là ta đẹp trai rồi. Tiêu Doãn Nhi, cô xem bao giờ thì chúng ta cử hành hôn lễ được?"

“Ai thèm thành hôn với ngươi, ta đến để hỏi ngươi về tình hình của đệ đệ ta, à mẹ ta muốn gặp ngươi đó!”

“Mẹ cô? Không gặp!”

Mục Vỹ từ chối thẳng thừng!

Hắn vẫn nhớ rõ chuyện lần trước ở Tụ Tiên ác, suýt nữa hắn đã bị Niệm Linh Quan giết, cho nên hắn không bao giờ muốn gặp lại bà nữa.

“Ngươi..”, Tiêu Doãn Nhi vội nói: “Mẹ ta là viện phó của Hoả Viện tại học viện Thất Hiền. Bà thấy hổ thẹn với ngươi về chuyện lần trước nên bảo ta tới tìm ngươi”.

“Chậc, cha ta còn là viện trưởng của Thổ Viện tại học viện Thất Hiền đấy, viện phó đã là gì?”

“Ngươi.. đúng là tên đần độn!"

Tiêu Doãn Nhi tức đến mức thở hổn hến, sau đó nhìn Mục Vỹ như muốn bổ đầu hắn ra xem bên trong có thứ gì.

“Không có chuyện gì nữa thì ta đi trước đây. Ta bận lảm, không rảnh rỗi suốt ngày đi buôn chuyện như đám cao thủ long bảng các người đâu”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận