Mục Tiêu Luôn Cho Rằng Tôi Thích Hắn

Edit: hongheechan~DĐLQĐ

Thấy Hướng Hàn tỉnh dậy, Triệu Hàn Đông cười lạnh một tiếng đứng dậy, sau khi đến gần, nhấc tay nắm chặt cằm của cậu, khiến cho cậu ngửa mặt lên, giễu cợt nói: "Lá gan của cậu lớn thật đó, vẫn còn dám ở lại đế đô."

"Giống nhau giống nhau cả." Hướng Hàn cố ý oán giận, chỉ là cười có hơi miễn cưỡng.

"Hừ." Triệu Hàn Đông hừ lạnh một tiếng, bỏ tay. Hướng Hàn ngã xuống từ trên ghế, hai tên áo đen nhanh chóng tiến lên, giống như đang xách con gà con, xách cậu trở lại ấn vào chỗ cũ.

Triệu Hàn Đông ngồi trở lại ghế sô pha, ánh mắt âm trầm theo dõi cậu: "Mấy ngày trước Lục Trạch quấy nhiễu tao đến gà chó không yên, mày thì có bản lĩnh rồi, ngoại tình như vậy còn có thể làm cho anh ta khăng khăng một mực với mình. Nhưng như vậy cũng tốt, càng là thứ quan trọng, sau khi bị phá hủy mới càng đau đớn."

"Tôi thấy là do anh quá sợ hãi, không dám đấu chính diện với anh ấy, chỉ có thể dùng mấy thủ đoạn tiểu nhân này." Hướng Hàn tiếp tục oán hận.

Hệ thống không nhịn được mà nhắc nhở: "Những lúc như thế này thì đừng nổ quá."

Sắc mặt Triệu Hàn Đông xanh mét, cười lạnh nói: "Tốt nhất là cậu luôn có thể cứng rắn như thế."

Nói xong phất phất tay, tên áo đen bên cạnh lập tức tiến lên, vén ống tay áo Hướng Hàn lên tiêm thẳng vào.

Lúc này da đầu Hướng Hàn tê dại, gào thét hệ thống trong đầu: "Tiểu Cửu, đây là cái trò gì vậy?"

"Yên tâm, sẽ không mất mạng." Đại A trả lời thay hệ thống.

Hệ thống nhỏ giọng nói: "Hướng tiên sinh, ngài đừng lo lắng, ta đã báo cảnh sát."

"Báo, báo cảnh sát?" Hướng Hàn muốn quỳ lạy, chờ cảnh sát chạy tới, chắc chắn là cậu bị đánh chết rồi.

"Tôi đã tận lực." Hệ thống yếu ớt bổ sung, tuy rằng nó không hiểu tại sao Dean thượng tướng bảo nó đừng ra tay trước, mà cứ chờ đến khi thượng tướng cho phép, nó phải tuân theo.


"Cũng thông báo cho mục tiêu đi." Đại A âm thầm ra lệnh.

"Dạ." Sau khi Hệ thống nhận được mệnh lệnh, nhanh chóng xâm nhập vào máy vi tính của Lục Trạch.

Lục Trạch vừa giải quyết một vấn đề kỹ thuật khó khăn, đang thu dọn đồ đạc đi về, máy vi tính còn đang bình thường bỗng nhiên tối đen, sau đó xuất hiện một dãy chữ màu trắng.

Lục Trạch biến sắc, từ trước đến giờ phòng ngự máy vi tính của anh rất nghiêm mật, không có mấy người có thể phá vỡ, không ngờ lại có người có thể dễ dàng khống chế. Nhưng anh không rảnh suy nghĩ xem ai có bản lĩnh này, sau khi đọc xong dòng chữ trên màn ảnh, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi cho Hướng Hàn.

Liên tục hai cuộc không bắt được, trong lòng anh hoảng loạn, nhấc tay tắt đi, quay người lập tức đi ra ngoài.

Vừa đúng lúc Tôn Thư Á có chuyện tìm đến, nhưng anh cũng chẳng có tâm tình ứng phó, ném lại câu "sau này hẵng nói", liền vội vã rời đi. Tay cầm văn kiện của Tôn Thư Á dần dần nắm chặt, đốt ngón tay cũng trở nên trắng bạch, trong mắt loé ra vẻ âm trầm.

Sau khi Hướng Hàn bị tiêm một cái, mồ hôi lạnh đều toát ra, nhìn chằm chằm Triệu Hàn Đông hỏi:d*đl;qđ "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"

"Làm gì?" Triệu Hàn Đông cười cười ám muội, ánh mắt lộ ra ý lạnh: "Không phải mày am hiểu quyến rũ đàn ông nhất sao? Ngày hôm nay mày không cần quyến rũ, tao mời khách, sẽ làm cho mày thật thoải mái."

Nói xong lại dặn dò mấy người áo đen kia: "Ghi hình lại, để Lục Trạch nhìn xem. Anh ta không dễ chịu, tôi sẽ rất cao hứng."

Tên áo đen nhận lệnh, hai người đi điều chỉnh thiết bị quay phim, những tên còn lại thì lại vây nhốt Hướng Hàn, mặt vô cảm lôi kéo quần áo của cậu.

Hướng Hàn tức giận mắng to: "Đệch! Anh cmn thật biến thái, có phải do bản thân không được nên mới nghĩ ra cái chuyện thất đức này đúng không?"

Sắc mặt Triệu Hàn Đông đen lại, lạnh giọng dặn dò những người kia: "Làm nhanh lên!"

Mắt thấy bản thân bị cởi đến chỉ còn lại quần cọc, Hướng Hàn đành phải nước mắt lưng tròng cầu cứu: "Đại A, với những chuyện như này, hai người thật sự không có biện pháp bảo vệ nhân viên sao?"

Đại A ý vị sâu xa: "Hướng tiên sinh, cậu yên tâm, chúng tôi có đạo đức nghề nghiệp. Với những chuyện như vậy, chúng tôi sẽ nghiêm túc che đậy, tuyệt đối không xâm phạm việc tư của cậu."


Hướng Hàn giận dữ, uy hiếp bãi công: "Tôi không làm nữa, tôi muốn hủy hợp đồng, bồi thường 50 triệu cũng được!"

Đại A thở dài, ra lệnh cho hệ thống: "Thôi, 009, cứu người đi." Nói xong còn nhân tiện oán giận người nào đó một chút: "Đến bây giờ còn chưa đến, sao hành động lại chậm như vậy?"

Hệ thống nhận được mệnh lệnh, lập tức nói với Hướng Hàn: "Hướng tiên sinh, mời ngài thả lỏng tinh thần, để tôi khống chế thân thể một chút."

Tay Hướng Hàn bị trói ở phía sau đang nắm chặt mép quần cọc, khóc không ra nước mắt nói: "Đã đến lúc này rồi, tao thả lỏng kiểu gì?"

Hệ thống bất đắc dĩ: "Vậy ngài nhịn một chút, tôi sẽ cưỡng ép khống chế."

Hướng Hàn vội la lên: "Mày nhanh —— "

Chữ ‘nhanh’ còn chưa nói xong, một dòng điện bất chợt xâm nhập vào thân thể cậu, nhanh chóng lan đến toàn thân. Sau đó Hướng Hàn phát hiện, trừ phần đầu, những nơi khác trên cơ thể bỗng nhiên bị khống chế.

Sau khi hệ thống nắm giữ quyền khống chế, lập tức nhân đó mà dựa về sau, ngửa mặt lên, nhấc chân quét ngang, đạp bay một tên. Sau đó hai tay hơi dùng sức, thoát khỏi dây thừng, một quyền quật ngã một tên, ép thẳng tới Triệu Hàn Đông.

Triệu Hàn Đông bị biến cố này làm cho kinh sợ, khi người tới trước mặt mới phản ứng được, móc ra một khẩu súng không biết từ chỗ nào, vội vàng nhắm ngay "Hướng Hàn". d-đ.lq,đ Mà hệ thống ra tay nhanh như chớp, không chờ hắn ta bóp cò súng, đã đoạt lấy trước, sau đó một quyền đánh ngã anh ta, lại đi tới giẫm lên hai chân.

Hướng Hàn trợn mắt ngoác mồm, sau khi lấy lại tinh thần nhỏ giọng nhắc nhở: "Đá hạ bộ, đá hạ bộ, cái tên này quá thiếu đạo đức."

Sau khi tên áo đen bị quật ngã trước đó phản ứng lại, nhanh chóng cầm lấy vũ khí tiến lên. Hệ thống đá Triệu Hàn Đông đã ngất đi qua một bên, giơ tay đỡ một gậy, sau đó bay lên một cước, vừa vặn đạp trúng hạ bộ đối phương. Nhưng động tác quá lớn, dùng sức quá mạnh, Hướng Hàn chỉ cảm thấy khố bộ "rắc" một tiếng, đau đớn lập tức truyền đến.

Hệ thống không cảm thấy gì, nhưng Hướng Hàn đau đến run rẩy, run run nói: "Nhẹ, nhẹ chút, đau quá đi."

Vì vậy tình cảnh lập tức nghịch chuyển, biến thành hệ thống ngược đãi, Hướng Hàn đang run rẩy: "Quá bạo lực, quá bạo lực, đau quá đau..."

Vẻ mặt mấy đại hán áo đen như vỡ ra: Cậu chỉ có kêu đau ngoài mặt, chúng tôi mới thật sự đau này!


Chờ đến lúc Lục Trạch chạy đến, trên đất là một đống người kêu rên. Gần như lúc đó cảnh sát cũng chạy tới, mấy người áo đen lập tức cảm động: Quá tốt rồi, cuối cùng cũng được cứu rồi.

Sau khi hệ thống không khống chế thân thể nữa, Hướng Hàn đứng không vững, ôm chân ngồi dưới đất, đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ầm ầm.

Hệ thống vô cùng áy náy: "Xin lỗi Hướng tiên sinh, trước đây tôi là hệ thống tác chiến, đã quen thao tác cơ giáp rồi."

Hướng Hàn nước mắt như mưa, nhưng vẫn mỉm cười tha thứ: "Không sao, nhờ có mày cứu tao."

Sau khi Lục Trạch đá tung cửa, liếc mắt một cái đã tìm được Hướng Hàn. Lúc thấy đối phương để trần thân trên tràn đầy vết thương ngồi dưới đất, anh biến sắc, bước nhanh đến, tay run run cởi áo khoác, bao chặt lấy cậu.

"Đừng sợ, không sao rồi, không sao rồi, chúng ta lập tức trở về." Anh không hỏi Hướng Hàn đã xảy ra chuyện gì, như trốn tránh mà ôm lấy cậu, khi đi qua bên cạnh Triệu Hàn Đông, ánh mắt lạnh đến có thể giết người.

Làm sao có thể bảo không sao chứ? Hướng Hàn lắc đầu một cái, không đồng ý: "Tôi đau lắm, xương hông như bị trật khớp vậy, cánh tay cũng bị đánh một gậy..."

Ánh mắt Lục Trạch nhìn về phía Triệu Hàn Đông lập tức lạnh hơn vài phần, lúc này một vị cảnh sát cố tình đi tới, nghiêm túc nhìn Hướng Hàn, hỏi: "Vị tiên sinh này, tại sao trong tay ngài lại cầm súng?"

"A?" Bây giờ Hướng Hàn mới phát hiện đồ đang cầm trong tay, lập tức ném xuống, chỉ vào Triệu Hàn Đông đang hôn mê bên tường nói: "Là của anh ta."

Rõ ràng cảnh sát vẫn còn hoài nghi, Hướng Hàn vội nói: "Bọn họ có ghi hình lại, không tin mọi người có thể xem."

Vẻ mặt Lục Trạch khẽ biến đổi, vừa định ngăn cản, nhưng lại có một vị cảnh sát đứng bên kia, nghe vậy lập tức chiếu lại. Sắc mặt Lục Trạch xanh mét, che tai Hướng Hàn lại nhanh chân đi tới. Đang lúc anh muốn phá hủy máy quay, chợt thấy hình ảnh ghi lại, sau đó... ngây ngẩn cả người.

Cảnh sát cũng ngây ngẩn, sau khi xem xong, lập tức tràn đầy đồng tình với vị áo đen bị tra tấn kia. Hướng Hàn nhỏ giọng giải thích: "Do bọn họ động thủ trước, tôi chỉ tự vệ."

Lục Trạch ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt có hơi lúng túng. Thì ra là do anh hiểu lầm, d,đ*lq,đ Hướng Hàn cũng không bị... Nhưng mà, không ngờ Hướng Hàn lại lợi hại như vậy.

"Khụ." Đội trưởng quay người lại, nói với Hướng Hàn: "Vị tiên sinh này, hi vọng cậu có thể đi với chúng tôi để làm bản tường trình."

"Đương nhiên có thể, nhưng... Bọn họ tiêm tôi một mũi, tôi có thể đi bệnh viện trước không?" Hướng Hàn thương lượng, hơn nữa không biết có phải quần áo Lục Trạch quá dầy hay không, cậu chợt cảm thấy hơi nóng.

"Đương nhiên." Đội trưởng vẫy tay với một cảnh viên, nói: "Tiểu Lưu, cậu đưa bọn họ đi."


Lục Trạch ôm Hướng Hàn quay người rời đi, lần thứ hai đi qua người Triệu Hàn Đông, lạnh giọng hỏi Hướng Hàn: "Biết hắn ta tiêm cái gì vào em không?"

"Không biết, nhưng tôi đoán là ma tuý." Hướng Hàn cực kì khẳng định, không phải sau này nguyên chủ bị Triệu Hàn Đông dụ dỗ chơi ma túy sao?

Bước chân Lục Trạch hơi ngừng lại, sát ý trong mắt bùng lên. Ánh mắt kia, quả thực có thể bầm thây Triệu Hàn Đông. Anh cảnh sát bên cạnh nhìn thấy vậy, nhanh chóng khiêng Triệu Hàn Đông đi trước.

Sau khi lên xe, Hướng Hàn càng thấy nóng hơn, cọ tới cọ lui lên người Lục Trạch, như có như không mà rên rỉ. Lục Trạch lúng túng, liếc mắt nhìn Tiểu Lưu ngồi ở chỗ tài xế, không được tự nhiên mà đẩy Hướng Hàn sang bên cạnh một cái. Thấy mặt cậu đỏ bừng, giơ tay lên sờ trán một cái, thấp giọng dò hỏi: "Dược hiệu phát tác hả?"

"Ừm." Giọng Hướng Hàn mềm mại, hàm hàm hồ hồ nói: "Nóng quá... Còn nữa thoải mái..."

Vừa nói vừa rúc vào Lục Trạch, hơi thở nóng rực phun ở cần cổ đối phương. Thân thể Lục Trạch cứng đờ, cùng lúc đó thấy có vật gì cứng cứng để cạnh mình, lập tức biết được Triệu Hàn Đông tiêm thuốc gì cho Hướng Hàn.

Sau khi phát tác, dược liệu của loại thuốc này cực kì mạnh mẽ, Hướng Hàn nhanh chóng mất đi lý trí, cả người treo ở trên người anh, trong miệng luôn phát ra rên rỉ. Vẻ mặt Lục Trạch cứng đờ, chỉ có thể ôm chặt cậu, cố gắng lấy quần áo che khuất. Nhưng khi trên đùi truyền đến thấm ướt và hơi nóng, mặt anh lập tức tái đi, hơn nữa điều không tốt là anh cũng có phản ứng.

Lúc này Hướng Hàn phát ra một tiếng than nhẹ, dụi dụi vào trong lồng ngực của anh, cứ chốc chốc lại cọ lên. Lục Trạch thực sự muốn sụp đổ, mình nhẫn đến cả đầu đầy mồ hôi, còn phải lặng lẽ giúp Hướng Hàn...

Mà người càng sụp đổ hơn là tiểu Lưu, lúc xuống xe, cả thế giới quan đều bị gây dựng lại một lần nữa, lẩm bẩm nói: "Cẩu độc thân cũng có tôn nghiêm, không, đây không phải là vấn đề chính..."

Tác giả có lời muốn nói:

Cẩu huyết quá, tôi không đành lòng nhìn thẳng...

Đại A: Vậy mà cũng không thượng? Uổng phí một phen khổ tâm của tôi.

Tiểu B: Có phải không được không? Hay để tôi đổi cái thân thể khác?

Lục Trạch: Tôi không cần!

Tiểu Lưu: Tôi có cần còng bọn họ lại không...

Hệ thống: Phát sinh chuyện gì thế? Không phải đã nói là tác hợp mục tiêu và vai thụ chính à, làm sao lại đổi người rồi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận