Mục Tiêu Luôn Cho Rằng Tôi Thích Hắn

Edit: hongheechan~ DĐLQĐ

Sau khi xem mắt thất bại lần thứ n, Hướng Hàn nhận được một thông báo phỏng vấn.

Nói thật, vốn cậu cũng không muốn đi, bởi vì cậu hoàn toàn không có gửi hồ sơ tìm việc gì. Chủ động đưa tới cửa, khẳng định không phải công ty lớn, hơn nữa có khả năng rất lớn là lừa lọc.

Nhưng mà ba cậu bỗng nhiên nhắn tin đến, nói cả nhà mình đều đang trên phi hạm, lại quên mất mật mã tài khoản, tạm thời không thể gửi ba ngàn tinh tệ đến, bảo cậu cứ nghĩ biện pháp chống đỡ mấy ngày trước đã.

Lúc đó cậu mới vừa xứng gen xong, tiền đã tiêu hết, bụng lại đói đến kêu lên ùng ục. Nghe tin dữ, nhất thời há hốc mồm.

Liếc thấy thời gian phỏng vấn trên thông báo còn chưa kết thúc, cậu lập tức làm ra một quyết định gian nan.

Nơi phỏng vấn của khoa học kỹ thuật Tinh Du, d/đ!l êq-úy,đô.n Hướng Hàn đang căng thẳng ngồi. Hai vị phỏng vấn liếc nhìn cậu rồi chuyển sang bản tư liệu, hai giây đồng hồ sau đã khép lại.

Tim Hướng Hàn lập tức nguội một nửa, nghĩ thầm, xem ra là không được rồi.

Người phỏng vấn A: "Hướng tiên sinh, nghe người nơi giới thiệu hôn nhân nói, tính cách anh thành thật, rất biết thương người, đáng để dựa vào?"

Hả? Đây chỉ là lời khách sáo phải không? Hơn nữa có quan hệ gì với công việc phỏng vấn? Chỗ này không phải là một công ty game hả?

Người phỏng vấn B: "Các đối tượng hẹn hò cũng nói anh là người tốt, nhiệt tình thiện lương, giúp người làm niềm vui đúng không?"

Cái này không phải là phiếu người tốt sao? Không đúng, cả việc này cũng điều tra ra được sao? Hướng Hàn có hơi mơ màng.

Người phỏng vấn A: "Chúc mừng anh, anh đã thành công bị bổn công ty mướn người. Xin mời ký hợp đồng, chúng tôi chính là đang cần nhân tài như anh đây."

Người phỏng vấn B: "Ngày hôm nay đã có thể đi làm, đãi ngộ tối ưu, bao ăn bao ở bao đối tượng."

Chờ chút, vừa mới xảy ra chuyện gì thế? Cái "Bao đối tượng" này là cái quỷ gì?


Vẻ mặt Hướng Hàn mông lung, cẩn thận nói: "Xin hỏi, nội dung công việc của tôi là..."

"A, rất đơn giản, chính là lữ hành thời không." Người phỏng vấn A, B cùng trả lời, trong giọng nói mang mong đợi.

Hướng Hàn vô thức run run một cái, bỗng nhiên có loại cảm giác lên nhầm thuyền giặc.

Nhưng sau khi tham quan công ty một vòng, thuận tiện ăn uống no nê ở phòng ăn, Hướng Hàn dần dần thả lỏng cảnh giác, ký hợp đồng.

Đây là một công ty game có bối cảnh quân đội, nghe đâu mới đây vừa khai phá một trò chơi mới, cần gấp nhân viên chơi thử. Nhiệm vụ chủ yếu của Hướng Hàn là tiến vào trò chơi, thúc đẩy tình cảnh phát triển, cứu vớt nhân vật mục tiêu.

Về phần tại sao phải cứu vớt nhân vật mục tiêu, Hướng Hàn cũng không quan tâm. Cậu chỉ biết là sau khi hoàn thành công việc này, lập tức có thể có được thù lao một tỷ tinh tệ.

Một tỷ tinh tệ, có thể mua căn biệt thự tại thủ đô, cộng thêm vô số thùng mì ăn liền. Về phần tại sao sẽ có đĩa bánh trên trời rơi xuống như thế, là một ngốc bạch ngọt Hướng Hàn sẽ không đi suy nghĩ.

Trước khi tiến vào kho chất lỏng, người phỏng vấn Đại A tiên sinh căn dặn: "Nhiệm vụ của thế giới thứ nhất rất đơn giản, hoàn toàn không cần làm cái gì cả. Ngoài ra sẽ có một hệ thống tuỳ tùng phụ trợ, tôi và Roy cũng sẽ chú ý tình huống, bất cứ lúc nào cũng sẽ cung cấp trợ giúp."

"Roy?"

"Là tôi." Người phỏng vấn Tiểu B nâng nâng tay, thuận tiện giới thiệu Đại A một chút: "Cậu ta là Dean • Lambert."

"Chào hai người." Hướng Hàn gật gật đầu, cảm thấy vẫn nên gọi Đại A, Tiểu B thuận miệng hơn.

Sau khi hoàn toàn ngâm vào kho chất lỏng, cảm giác không trọng lực kéo tới, trước mắt đột nhiên là tối lại. Hướng Hàn có hơi khẩn trương, cũng may hệ thống đã hiện ra rất nhanh.

"Hướng tiên sinh, chào ngài. Tôi là hệ thống xuyên qua 009, rất vui được phục vụ ngài."

Hướng Hàn căng thẳng đáp lại: "Ồ nha, 009 à, tao gọi mày là Tiểu Cửu có được không?"


Hệ thống: "Đương nhiên có thể, Hướng tiên sinh ^_^ "

Nhất thời cảm giác căng thẳng của Hướng Hàn giảm bớt không ít, tiếp đó là một đợt ánh sáng kéo tới, bỗng nhiên trước mắt biến ra muôn màu muôn vẻ.

Hướng Hàn đột nhiên cảm thấy hoa mắt chóng mặt, thân thể cũng không có khí lực gì, xung quanh là tiếng ồn ào huyên náo.

Trước khi tới, cậu đã xem qua sự việc ở thế giới thứ nhất, biết đến đây là một thế giới không tưởng. Thời gian là địa cầu thời kì cổ xưa, không có loại hình như phi thuyền, phi hạm.

Nguyên chủ cũng gọi là Hướng Hàn, là một đứa trẻ bần hàn xuất thân khổ cực, dựa vào bản thân nỗ lực phấn đấu thi đậu trường danh tiếng. Sau đó trong một lần trường học mở tiệc giao lưu, thích học trưởng cùng khoa hơn mình một năm - Lục Trạch.

Lục Trạch xuất thân huân quý, tổ tiên mấy đời đều làm quan, đến thế hệ ông nội thì trong nhà mới chuyển thành kinh thương, không chỉ có tiền có nhan sắc, hơn nữa học tập cũng tốt, thuộc về loại học bá cấp nam thần.

Lần đó ở trên tiệc sinh nhật của bạn cùng phòng, nguyên chủ uống say, trên đường trở về trường vừa vặn va vào Lục Trạch. Lúc đó ánh đèn hiu hắt, bóng đêm mơ hồ, rượu vào làm nguyên chủ thêm cam đảm, lắp ba lắp bắp tỏ tình.

Lúc đó Lục Trạch ngẩn người, sau đó cân nhắc mấy giây, thế mà lại đồng ý. Nửa tháng sau khi hai người giao du, nguyên chủ vẫn không thể tin được đây là thật.

Nếu như bọn họ là vai chính, chuyện cũ đến đây đã có thể kết thúc. Nhưng cũng tiếc, nguyên chủ chỉ là pháo hôi trong chuyện này, còn là cái loại chê nghèo hám giàu, sau khi Lục Trạch nghèo túng, lập tức đã quay người thông đồng phú nhị đại khác, chờ Lục Trạch phát đạt lần thứ hai, lại muốn ăn năn hối lỗi mà quay lại. Ngay cả Lục Trạch, anh ta cũng không phải vai chính, chỉ là một nam phụ lưu luyến si mê vai thụ chính.

Sau đó, khi nguyên chủ và Lục Trạch cùng một chỗ, rất nhanh đã nhận thức công chính quy của thế giới này Triệu Hàn Đông. Triệu Hàn Đông là bạn thân Lục Trạch, nhưng thực ra thấy ngứa mắt Lục Trạch, khi biết hai người bọn họ đến với nhau, d,đ"l"êq-đô-n lập tức tiết lộ sự việc cho nhà họ Lục. Lục Trạch không muốn chia tay, bởi vậy bị đuổi ra khỏi nhà, quyết định tự chủ gây dựng sự nghiệp.

Nhưng do Triệu Hàn Đông dẫn dắt, nguyên chủ đã qua quen sinh hoạt sung túc giàu có, cũng không muốn tiếp tục chen chúc ở trong căn phòng nhỏ hẹp cho thuê, ôn lại những ngày giật gấu vá vai. Mặc dù đã kiên trì yêu đương một quãng thời gian, khi Triệu Hàn Đông mê hoặc dụ dỗ, cuối cùng cậu ta vẫn lựa chọn chia tay Lục Trạch, nhảy vào ôm ấp của Triệu Hàn Đông.

Mà nguyên chủ làm sao biết, Triệu Hàn Đông vốn không thích cậu ta, làm như vậy chỉ vì chán ghét Lục Trạch, làm cho tâm lý Lục Trạch không dễ chịu. Chờ Lục Trạch thích vai thụ chính Tôn Thư Á, nguyên chủ cũng sẽ không còn giá trị lợi dụng. Triệu Hàn Đông khoái trá dời mục tiêu, lập tức theo đuổi Tôn Thư Á, nguyên chủ bị vứt bỏ vô tình.

Tôn Thư Á và nguyên chủ không giống nhau, cậu ta không ưa nhất chính là loại nhàn rỗi vô sự như Triệu Hàn Đông, nhị đại ỷ thế hiếp người, từ trước đến giờ không coi ai ra gì. Mà Triệu Hàn Đông lại nhiệt tình hăng hái, dần dần thật sự thích cậu ta. Hai người chia chia hợp hợp nhiều lần, sau một phen ngược luyến tình thâm, cuối cùng lại có thể HE.

Nguyên chủ thì vì muốn ăn năn hối lỗi không thành, nhiều lần hãm hại Tôn Thư Á, cuối cùng bị Triệu Hàn Đông dụ dỗ trúng độc, bức điên tự sát.


Lúc Hướng Hàn xem xong tư liệu, nội tâm như bị giật điện. Dưới cái nhìn của cậu, Triệu Hàn Đông này thuần túy chính là một tên ngu xuẩn. Đại khái là từ nhỏ đến lớn bị Lục Trạch nghiền ép quá nhiều lần, tâm lý vặn vẹo, luôn luôn muốn đối nghịch Lục Trạch.

Mà đối nghịch thì đối nghịch đi, có thể đánh chính diện hay không hả? Lại cứ muốn ra tay từ người bên cạnh Lục Trạch, toàn là hành vi của tiểu nhân, chỗ nào giống vai công chính?

Thời gian Hướng Hàn xuyên đến không tốt, lúc này nguyên chủ đang ở trong quán bar uống đến ngất ngất ngây ngây, bị Triệu Hàn Đông ôm hôn một cái, sau đó vừa vặn bị Lục Trạch bắt gặp. Không thể không nói, điều này thật sự quá trùng hợp.

Nguyên thân có lẽ uống hơi nhiều, lúc Hướng Hàn xuyên qua, chỉ cảm thấy đầu choáng váng một hồi, d+đ L.Q.Đ bên tai là tiếng reo hò.

Phát hiện có người đi tới chỗ mình, cậu mơ hồ đoán là Lục Trạch. Tuy rằng ngược sáng nên không thấy rõ mặt mũi của đối phương, nhưng cảm giác ngột ngạt áp bách là thật.

"Cái này... Hiện tại tôi nên có phản ứng gì?" Hướng Hàn thường trạch ở nhà, không biết giao lưu với mọi người, thêm vào đó là vừa xuyên qua, đột nhiên lại có hơi luống cuống.

Hệ thống: "Theo nội dung vở kịch thì cần phải chia tay."

Đại A: "Thành tâm xám hối, cầu được tha thứ, rồi cùng gây dựng sự nghiệp, đi đến hạnh phúc."

Tiểu B: "Đây cũng không giống với nội dung ban đầu của chuyện mà? Hướng tiên sinh, cậu vẫn nên tự mình hành động thôi."

Hướng Hàn: "..."

Cậu rốt cuộc đã nhìn ra rồi, thời khắc mấu chốt, ba tên này đều không thể dựa vào. Khi trong đầu là một đống tương hồ, cuối cùng Hướng Hàn quyết định, dùng bất biến ứng vạn biến, trước tiên làm bộ trấn định.

Triệu Hàn Đông thấy Lục Trạch lại đây, ánh mắt lộ ra ý cười khiêu khích, nói: "A, đây không phải là A Trạch sao? Mấy ngày không gặp, thật là thay da đổi thịt, vừa rồi nhất thời tôi cũng không dám nhận người đâu đó. Làm sao thế, ngồi xuống uống vài chén không?"

"Không." Lục Trạch nhàn nhạt đáp lại, tầm mắt dừng lại ở trên người Hướng Hàn, không hề liếc mắt nhìn Triệu Hàn Đông một cái.

Hướng Hàn đầu có hơi choáng váng, nỗ lực muốn nhìn rõ bộ dáng Lục Trạch ở ngược sáng, mà làm thế nào cũng không thấy rõ.

Nhưng ở trong mắt Lục Trạch, cậu là đang dùng ánh mắt mê ly lại khiêu khích, xem thường nhìn mình.

Dung mạo Hướng Hàn tốt, mặt mày thậm chí khá xinh đẹp, Lục Trạch vẫn luôn biết điều này. Lúc trước khi đối phương thổ lộ, anh không nghĩ ngợi đã đồng ý, chưa chắc không có nguyên nhân ở phương diện này. Mà lúc này, ở dưới ánh đèn ám muội, anh cảm thấy đối phương càng dụ người hơn mấy phần so với trước, hình như càng dễ nhìn hơn.


Rõ ràng là đi quá giới hạn rồi bị tóm, mà vẫn không hoảng hốt bất loạn, làm ra thái độ thờ ơ như vậy, thật sự cho rằng anh sẽ mặc kệ tất cả mà tha thứ sao?

Ánh mắt Lục Trạch trầm xuống, trong mắt nổi lên gió bão, hỏi: "Đây chính là lựa chọn của em?"

"Hử?" Hướng Hàn không nghe rõ, vô thức ngẩng đầu dò hỏi. Nhưng thấy giọng của cậu lười biếng, trong ánh mắt của người khác lại thành khẽ nâng cằm khiêu khích.

Đặc biệt là Triệu Hàn Đông, nghe thấy thì cẳng chân đều nhũn ra, mi mắt nhấc lên, khiêu khích nhìn về phía Lục Trạch: "A Trạch, loại sự tình này vẫn luôn xem trọng việc ngươi tình ta nguyện. Tiểu Hàn cũng đã quyết định chia tay, cứ tiếp tục dây dưa thì sợ rằng sẽ không dễ nhìn đúng không?"

Lục Trạch lạnh lùng liếc hắn một cái, rồi nhìn về phía Hướng Hàn đang dựa vào hắn ta, ánh mắt trở nên kiên định, trầm giọng nói: "Tốt, vậy thì như em mong muốn."

Nói xong anh quay người rời đi, để lại rất nhiều người đang xem náo nhiệt.

Lần này Hướng Hàn đã nghe rõ, vô cùng giật mình: "Tôi hoàn toàn không hề làm gì cả mà đã chia tay rồi hả?"

Hệ thống: "..."

"Xem ra Đại A nói không sai, năng lực của nội dung vở kịch thật sự mạnh mẽ, không cần làm cái gì mà tôi cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ."

Đại A: "Đại A là ai?"

Hướng Hàn: "Chính là... Dean tiên sinh anh..."

Đại A: "... Xem ra tạm thời không có tình hình trọng yếu gì, cậu cứ tiếp tục, chúng ta tan tầm ăn cơm."

Hướng Hàn: "Ôi chao, chờ chút, tôi cũng chưa có ăn."

"Hướng tiên sinh, thân thể của ngài còn ở bên trong kho chất lỏng." Hệ thống có lòng tốt nhắc nhở, sau đó còn nói: "Đương nhiên, ngài cũng có thể dùng thân thể hiện tại để ăn cơm, địa cầu thời kì cổ xưa có rất nhiều mỹ thực."

"Thật sao?" Hướng Hàn rất vui vẻ.

Triệu Hàn Đông thấy sau khi Lục Trạch rời đi, Hướng Hàn liền lập tức không có tinh thần, trong lòng hết sức bất mãn, lập tức xoay đầu của cậu kề gần nói: "Bảo bối, chúng ta chuyển sang nơi khác rồi tiếp tục chứ, hử?"

Hử cái gì? Chắc anh ta đang thảo luận vấn đề ăn cơm hả. Hướng Hàn khẽ cau mày, trong lòng có hơi không thích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận