▶️ Accept
Phuwin nhìn nội dung tấm hình, là ai đó chụp em qua cửa kính, cùng với một dòng cap trên ảnh, hẳn là đã gửi cho cả quán. Bởi vì, bây giờ, em thấy ánh mắt của tất cả mọi người trong quán đang nhìn chăm chăm về phía em. Có những ánh mắt tò mò, có những ánh mắt bất ngờ, có cả ánh mắt u mê và đặc biệt, có một ánh mắt tiến về phía em.
5
Người này cao hơn Phuwin một chút, toàn thân toát ra khí chất vương giả trong dáng người mảnh mai thư sinh cùng làn da trắng và mái tóc đen. Tuy vậy, anh ta không cài hai nút áo phía trên của chiếc sơ mi lụa màu đen, khiến cho vẻ thư sinh biến mất.
"Chào em! Làm quen được chứ?", giọng nói trầm ấm cất lên bên tai em xen giữa những âm thanh xập xình bao phủ cả quán bar về đêm.
4
Ánh đèn nhấp nháy mờ mờ khiến em không nhìn rõ mặt người kia, nhưng em vẫn khẽ liếc nhìn. Trong lòng em kể từ lúc nhìn gương mặt này, cảm xúc vô cùng hỗn tạp. Nhưng cũng thú vị đây, phải thử mới biết. Cho nên em gật nhẹ đầu trong khi chẳng mảy mảy quay về phía người kia dù chỉ một chút.
Người kia nghiêng đầu cười với em, sau đó cất lời,
"Vậy có thể cho anh xin số điện thoại được không?"
Em chớp nhẹ mắt rồi chậm rãi quay mặt về phía người kia, nhếch khoé môi cười, thì thầm đáp lại,
"Không cần biết tên sao?"
"Vậy xin tên và số điện thoại nhé?"
Phuwin bật cười, tiếng cười bé tẹo teo như mèo con, khiến người kia nhìn em không chớp mắt.
"Xin lỗi. Nhưng một lần gặp, chỉ được một thông tin thôi!", Phuwin vừa nói, vừa cầm điện thoại người kia nhập số điện thoại của mình, "chào nhé!"
11