“Hóa ra lúc anh ở công ty trông như vầy hở.”
Thẩm Lệ với Lục Trường Đình ngồi ở phòng nghỉ cạch văn phòng sếp, bàn đặt cạnh cửa sổ, quay đầu qua là ngắm được quang cảnh tuyệt đẹp từ tầng cao.
“Em nghĩ anh thế nào hả?” Lục Trường Đình bày đồ ăn ra, nhìn các món mặn phong phú được bài trí đẹp đẽ là biết người làm bỏ rất nhiều công sức, đâu giống làm thừa nên tiện mang qua cho hắn đâu.
“Bình thường khi anh không cười cũng chẳng nói chuyện trông lạnh lùng lắm.” Thẩm Lệ nhìn anh cầm đũa, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt anh, “Cơ mà em biết, sự lạnh lùng và xa cách của anh là để trấn áp những kẻ cấp dưới không biết thân biết phận.
Thực tế thì ông chủ đây rất biết thưởng phạt phân minh.”
“Đám không biết thân biết phận quá đông, ông ba vứt tập đoàn cho anh là mặc kệ.” Lục Trường Đình nói, “Nhiều lúc cần chút thủ đoạn…”
Hắn khựng một chốc, tiếp: “Thôi, không nói mấy chuyện phiền lòng này với em nữa.”
Lục Trường Đình ngắm mấy món ăn trước mắt, khuôn mặt tươi trở lại: “Anh đánh chén đây.”
Gắp miếng tôm nõn chiên bột trứng tươi mềm đầu tiên vào miệng hắn đã muốn khen Thẩm Lệ rồi, mà trông dáng vẻ đợi hắn khen kia, hắn cố tình không nói gì, gắp thêm miếng sườn xào chua ngọt, nhai chậm nuốt kỹ với cơm trắng.
Thẩm Lệ buồi cười cái vẻ làm màu của anh ghê, đẩy canh qua trước mặt anh, ý bảo mau nếm đi.
Sự thực là y vẫn tự tin vào khả năng nấu ăn của mình, chỉ là muốn nghe Lục Trường Đình khen chút thôi.
Có điều không được nghe khen cũng chẳng sao, Lục Trường Đình ăn là sự khen ngợi và khắng định lớn nhất với y rồi.
Lục Trường Đình ăn rất nhã nhặn nhưng không hề chậm, ngồi mười mấy phút đã ăn sạch đồ ăn Thẩm Lệ mang đến.
Ăn no bụng, thậm chí còn hơi căng nữa kìa.
Hắn từ tốn lau miệng, giờ mới cất lời: “Đây là, bữa cơm ngon thứ hai anh từng ăn.”
Thẩm Lệ dọn hộn cơm, tuy là đánh giá này cao thật, nhưng y vẫn tò mò: “Ngon nhất là gì thế?”
Lục Trường Đình cười: “Em chứ còn gì.”
Một câu “Em chứ còn gì” quá mức thản nhiên ghẹo cho trái tim Thẩm Lệ đập bùm bùm, may là y giỏi kiềm chế cảm xúc cá nhân, nên trông vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ: “Anh ăn vụng kẹo à, sao miệng ngọt xớt thế.”
“Anh nói thật.” Lục Trường Đình dựa lên tựa sau ghế, mặt đúng kiểu em nghĩ oan cho anh quá, mau xin lỗi anh đi, dỗ anh nhanh lên.
Thẩm Lệ mặc kệ người ta, xếp gọn lại hộp cơm xong mới lấy một viên chocolate ra, bóc giấy gói đưa đến mép ai đó.
Lục Trường Đình cắn chocolate trên tay em, còn cố tình liếm đầu ngón tay nọ.
Thẩm Lệ vừa định nói anh đã bị người ta ôm eo, nhấn ngồi lên chân.
Người đàn ông đưa bàn tay mơn trớn cổ y, hạ cánh nụ hôn chocolate ngọt ngào xuống môi lưỡi y.
Cái hôn dịu dàng, âu yếm và quyến luyến đến mức Thẩm Lệ ngỡ như đã qua cả một thế kỷ.
Y vẫn chưa dám tin mình với Lục Trường Đình ở bên nhau.
Vậy nên muốn thấy anh, thèm nói chuyện cùng anh, ôm ấp, hôn môi, làm những chuyện người yêu nhau hay làm.
Thực ra, Lục Trường Đình đã làm đến nơi đến chốn cả rồi.
Đăng lên trang cá nhân, nắm tay nhau chẳng hề kiêng dè ở công ty, đặc cách cho y ra vào tùy ý… Nhưng có lẽ, chính bởi Lục Trường Đình đối xử với mình tốt quá, y mới thấy không chân thực.
Y thích Lục Trường Đình lắm.
Thích theo kiểu chỉ muốn trao tặng hết yêu thương cho mình anh, vậy đó.
Y chẳng muốn buông tay nữa.
Ánh mặt trời nhạt bớt, lủi vào sau tầng mây, tựa như ngại ngùng vì bắt gặp cảnh tượng trong phòng.
Lồng ngực Thẩm Lệ nhấp nhô, mặc cho Lục Trường Đình ôm lên giường.
Thẩm Lệ đằm trong đệm chăn mềm mại, bên cổ bịn rịn môi hôi nóng bỏng và nhẹ nhàng của người yêu.
“Em thơm thật ấy.” Lục Trường Đình thích mãi mùi thơm trên người em.
Hương gỗ quyện lẫn mùi thuốc lá nhạt như bóc trần sự mềm dịu thường ngày của chàng trai, để lộ khía cạnh cá tính.
Ngửi kỹ thêm chút nữa lại thấy hương hổ phách dấy lên, thanh sạch và ấm áp cuốn người ta sa lầy.
“Nước hoa ấy hả?” Thẩm Lệ khẽ thở dốc, ánh mắt cháy bỏng đốt lên khóm lửa, chiếu rọi dáng vẻ anh tuấn của Lục Trường Đình, “Tặng anh một lọ nhé.”
“Không muốn đâu.” Lục Trường Đình ôm em, vùi đầu vào cổ em hít nhẹ, “Ngửi em là đủ rồi.”
Hắn không quen dùng nước hoa, hút thuốc xong cũng chỉ xịt chút nước xịt phòng cho hết mùi.
Trong mắt hắn, nước hoa khá nữ tính, vậy nên hắn không thích.
Đây là thiên kiến của hắn, mãi không sửa, nhưng đến lượt Thẩm Lệ thì thiên kiến lại thành thiên vị.
“Không thích tăng ca chút nào hết.” Hắn thở dài, “Muốn ôm em mãi như này cơ.”
Thẩm Lệ xoa đầu anh: “Em tăng ca với anh ha.”
Thẩm Lệ cứ thế ở đấy luôn.
Lục Trường Đình làm việc, y ngồi sofa chơi di động giết thời gian trong im lặng.
Mới chơi xong một ván Tetris, Weixin đã báo có tin nhắn mới.
Hồi sáng Trình Chiêu trả lời tin nhắn của y cực kỳ thờ ơ, mỗi chữ “Ờ”.
Lúc đấy y còn nghĩ thầm thôi xong, vội gọi cuộc điện thoại qua.
Dù gì y cũng là đàn ông trưởng thành hai mươi bảy tuổi đầu, Trình Chiêu không nhất thiết phải hỏi tưởng tận về chuyện tình cảm của y.
Mỗi tội dạo trước y mới bộc bạch với Trình Chiêu rằng mình yêu thầm, nói tình cảm mình giữ không phải chuyện của Lục Trường Đình.
Giờ đột nhiên báo với bà hai đứa yêu nhau, người làm mẹ thấy cảm khái là khó tránh khỏi.
Tâm sự qua điện thoại xong, Trình Chiêu cũng chẳng nói gì nhiều, dặn y biết mà nắm chắc, sau đó đi học luôn.
Trình Chiêu tan học về nhà phát hiện chẳng thấy mống nào, thế là nhắn Weixin hỏi con trai chạy đâu mất.
Thẩm Lệ nói thật, bảo mình đang ở công ty của Lục Trường Đình.
Trình Chiêu trả lời bằng một dấu chấm lửng.
[Uống ít rượu thôi: Liêm sỉ con ơi.]
[Tên bán rượu: Trong tủ lạnh có đồ ăn, mẹ hâm nóng lên mà ăn.]
[Uống ít rượu thôi: Vậy đêm nay anh có về nữa không?]
[Tên bán rượu: …]
[Tên bán rượu: Về chứ mẹ.]
[Uống ít rượu thôi: Không về cũng chẳng sao, nhớ dùng các biện pháp bảo vệ ha.]
[Tên bán rượu: ?]
Thẩm Lệ đọc hiểu tin Trình Chiêu gửi xong, vô thức ngẩng đầu lên nhìn Lục Trường Đình, mặt hơi nong nóng.
[Tên bán rượu: …]
Trình Chiêu lại gửi cái tin nữa.
[Uống ít rượu thôi: Mẹ đọc Baidu kêu không dùng các biện pháp bảo vệ sẽ sốt cao, tiêu chảy đấy.
Anh liệu mà làm.]
Thực ra mấy lời riêng tư thế này bà không tiện đề cập đến, nhưng chẳng thể bỏ qua được… Thẩm Lệ ở bên Lục Trường Đình, trông kiểu gì cũng thấy Thẩm Lệ là bên tiếp nhận.
Trong lòng bà, bên tiếp nhận đồng nghĩa với bên chịu thiệt.
Hiện tại, hai đứa yêu đương ở độ tuổi sinh lực dồi dào, có chút chuyện này kia cũng dễ hiểu.
Nhưng bà tuyệt đối không chấp nhận và cho phép con trai mình bị thương.
May vẫn cách nhau cái màn hình, gõ chữ nhẹ nhàng hơn nói chuyện trực tiếp nhiều.
Thẩm Lệ lâng lâng, liếc Lục trường Đình cái nữa mới cúi đầu nhắn tin trả lời.
[Tên bán rượu: Vâng.]
[Tên bán rượu: Con biết rồi.]
Nhớ ngày ấy vì tiện để Trình Chiêu đi học, Thẩm Lệ mua cho bà căn Lofthouse.
Hồi trước có bận mấy cuối tuần bà vẫn về nhà ở, ý câu này tức là từ giờ đến cuối kỳ – tầm hơn hai tháng tới, bà sẽ không về đâu.
Thẩm Lệ biết mẹ sợ làm phiền y, dẫu sao yêu đương vào khác hồi độc thân.
Thanh niên trai tráng tầm tuổi này dù chưa lập gia đình, cũng ít người còn ở cùng cha mẹ…
Trình Chiêu là vậy đấy, luôn suy xét mọi chuyện toàn diện và chu đáo.
Thẩm Lệ thờ dài trong lòng, trả lời tiếp: “Con rảnh sẽ tới trường thăm mẹ nha.”
Y nghĩ ngợi, chuyển cho Trình Chiêu ít tiền qua, ghi nội dung là “Tiền tiêu vặt”.
Sau hồi ấy, phòng làm việc của Trình Chiêu tuyển được vài nhà thiết kế rất giỏi, chuyện kinh doanh bình thường không cần lo lắng quá nhiều, tiền nong cũng đủ đầy.
Nhưng mỗi tháng y vẫn sẽ chuyển cho bà một khoản tiền tiêu vặt to to.
Chuyện kiếm tiền nuôi gia đình gần như là cảm giác trách nhiệm in hằn trong máu y.
Lúc nhỏ Trình Chiêu che mưa chắn gió cho y, nay y đội trời đạp đất, đương nhiên nên để Trình Chiêu thích gì làm nấy, sống không lo cơm, áo, gạo, tiền.
Trình Chiêu nhận tiền, gửi trả cái biểu cảm “Cạn ly vì tình hữu nghị của chúng ta.jpg”.
Thẩm Lệ cười, cất di động đi.