Chiều thứ sáu, Lục Trường Tự đến dưới chung cư nhà Thẩm Lệ trước để đón y, sau mới qua biệt thự Phùng Xuân tập hợp với mọi người.
Chuyến đi chín người, lái ba chiếc xe.
Lục Trường Tự một, Lục Trường Đình chiếc nữa, thêm chiếc của Phó Gia Thụ.
Trên xe Phó Gia Thụ rôm rả nhất, chở Trần Tinh Dã, Tiêu Diêu và em trai Phó Thanh Sơn.
Phó Thanh Sơn mới tốt nghiệp đại học năm ngoái, là một “kẻ điên của nghiệp diễn”, trời sinh ăn bát cơm diễn viên.
Công việc của Phó Thanh Sơn luôn bận bịu, kín đến mức hết cả chỗ lèn; mấy bận trước vừa kết thúc một bộ phim đã vội muốn vào đoàn.
Phó Gia Thụ không trơ mắt nhìn nổi nữa, kiên quyết lôi cậu em đi chơi hai ngày thư giãn.
Lục Trường Tự với Lục Trường Đình dẫn theo hai cô em gái, một là Lục Trường Ngâm, một là Lục Trường Ca, mới chớm tuổi đôi mươi, vừa xinh đẹp vừa lễ phép, gặp ai nấy đều chào hỏi.
Mấy ông đực rựa trông như sắp lập đội đột kích nhà họ Lục trộm em gái đến nơi.
Vốn hai cô gái theo xe Lục Trường Đình, chỉ là trước khi xuất phát Lục Trường Tự gọi hai chị em ra bảo gì đấy, thành ra hai cô gái sửa mồm muốn đi xe Lục Trường Tự.
Thẩm Lệ ngại ngồi chung xe với hai cô gái, cuối cùng đổi sang ngồi xe Lục Trường Đình.
Quãng đường lái xe ba tiếng đồng hồ dông dài, còn vào đúng giờ chiều dễ buồn ngủ, Thẩm Lệ đành cố gắng gợi chủ đề tám chuyện với Lục Trường Đình.
“Có phải hai quý nữ đều là em gái của Lục thiếu không?” Thẩm Lệ dùng xưng hô Lục thiếu tức là gọi Lục Trường Tự.
Tuy quan hệ của hai người khá thân thiết, nhưng Thẩm Lệ vẫn không bỏ danh xưng khách sáo này, như thể muốn nhắc nhở bản thân điều gì.
“Trường Ca là em họ.” Lục Trường Đình giải thích, “Trường Tự và Trường Ngâm bên nhà ông cả, Trường Ca nhà ông ba.”
“Ông nội tôi đứng hàng hai…” Lục Trường Đình ngừng lại, bổ sung một câu, “Nghe có vẻ phức tạp nhỉ.”
“Vẫn ổn mà.” Thẩm Lệ nói, “Tôi nghe hiểu đấy chứ.”
Y kinh doanh quán bar ngần ấy năm, còn cố tình làm quen, kết bạn với người nhà họ Lục, cũng biết đôi phần mạng quan hệ rây mơ rễ má phức tạp nhà người ta.
Gốc nhà họ Lục có bốn anh em, tính theo hàng đứng, ông nội Lục Trường Tự với Lục Trường Ngâm là cả, ông nội Lục Trường Đình thứ hai, ông của Lục Trường Ca hàng ba, cũng tức vị nắm quyền đời trước nhà họ Lục – ông ba Lục.
“Tôi cứ nghĩ anh chị em họ Lục nhiều nên dịp này chắc náo nhiệt lắm.”
“Nhiều thật mà.” Lục Trường Đình tiếp, “Chỉ là tuổi vẫn nhỏ, dắt đi chơi xa không vui lắm.”
Quan hệ thì người thân người không, tuổi tác cũng hơn kém nhau, nên đương nhiên đi chơi với đám thân thiết và tuổi tầm tầm nhau mới vui.
Thật ra cả đám vốn không muốn đưa hai chị em Lục Trường Ngâm, Lục Trường Ca đi cùng.
Hai cô gái theo chân đám đàn ông cũng chẳng có gì chơi, nhưng vẫn không ngăn nổi hai chị em biết được chuyện đi khu nghỉ dưỡng trên núi.
Hai đứa một phải một trái ôm cánh tay hắn làm nũng, đến nước này thì ai từ chối cho nổi.
Ngồi tán dóc câu được câu chăng, thời gian trôi nhanh hơn nhiều.
Sắc trời bắt đầu sẩm tối, ráng đỏ bên đường chân trời dần phai, vài đốm sao khẽ khàng hé mắt, ba chiếc xe cũng lần lượt dừng bên biệt thự giữa lưng chừng núi.
Biệt thự nhỏ biệt lập của khu nghỉ dưỡng trên núi được chuẩn bị cho khách VIP, Lục Trượng Tự đã thu xếp trước, chỉ việc xách đồ vào và ở thôi.
Thẩm Lệ lấy ba lô leo núi trong cốp xe, tiện thể xách luôn vali của Lục Trường Đình, rất chi là tự nhiên khoác ba lô, đẩy vali vào nhà.
Lục Trường Tự nhìn thấy, cười một cái đầy hàm ý.
“Phân phòng nào anh em.” Từ lúc lên đường anh đã tính toán nhỏ nhặt từng tí một, giờ bắt đầu nổ máy, “Hai phòng tầng ba để dành cho hai em gái, mấy đứa ý kiến gì không?”
“Cứ sắp xếp đi, tôi thế nào cũng được.” Hành lý của Trần Tinh Dã ít nhất, chỉ độc cái ba lô vừa nhẹ vừa gọn; ngồi lên sofa phát là không muốn đứng dậy nữa, “Cả bọn cứ chọn trước, phần tôi một chỗ đặt lưng được là xong chuyện.”
“Thế sofa tặng ông luôn nhé.” Tiêu Diêu lên giọng rất hào phóng và độ lượng.
Lục Trường Tự nói tiếp: “Tầng một hai phòng, tầng hai bốn phòng, một phòng trong đấy là giường đôi.”
“Tôi ngủ chung với Thanh Sơn cho.” Phó Gia Thụ bảo.
“Thế ông với Thanh Sơn chốt phòng giường đôi kia.
Tôi một, Tinh Dã và Tiêu Diêu mỗi thằng một.” Lục Trường Tự cười tủm tỉm, “Trường Đình với ông chủ Thẩm ở tầng một, chia hai phòng nhé?”
Chưa đến phiên Lục Trường Đình với Thẩm Lệ từ chối, Lục Trường Tự đã nói tiếp kế hoạch: “Bể bơi ở tầng ba, mấy ông muốn làm vài vòng thì báo trước với hai em nhỏ, đừng có ở đấy dọa người ta.”
“Bơi biếc gì.” Trần Tinh Dã khoát tay, “Tôi muốn suối nước nóng, ai thèm bể bơi.”
“Bể suối nước nóng tầng một cơ.”
“Vậy tôi muốn phòng tầng một.” Trần Tinh Dã hăng hái chạy đi tìm bể suối nước nóng.
Lúc đẩy cửa kính sát đất thấy bể ở phía ngoài hai phòng tầng một, còn cả ghế dài, anh ta càng khăng khăng chọn tầng một.
Lục Trường Tự nhíu mày: “Tầng hai có phòng giải trí, bàn mạt chược, bàn Bida, quẩy rượu, phòng tắm riêng, bồn tắm to đủ cả.”
Trần Tinh Dã lại do dự: “Thôi tôi ở tầng hai…”
Lục Trường Tự xếp chỗ không còn gì để chê, có điều ý đồ của ông anh trai này cũng lồ lộ cả ra: Muốn bó Lục Trường Đình với Thẩm Lệ, vứt riêng vào một tầng.
Vả lại bể suối nước nóng rất gì và này nọ kia…
Lục Trường Đình liếc Thẩm Lệ, nghĩ bụng không biết sao ông chủ Thẩm luôn nhanh nhạy mãi chẳng nhận ra cái ý muốn chọc ngoáy gây chuyện quá là rõ ràng này.
Ngay từ đầu Thẩm Lệ đã cảm thấy, được đi cùng là may mắn lắm rồi.
Không ngờ nữ thần may mắn chiếu mệnh y hết lần này đến lần khác, thậm chí chiếu luôn cho y ở cùng một tầng, ngay phòng bên cạnh Lục Trường Đình.
Giờ đây y ngập trong sự kinh ngạc và vui mừng khó lòng tin được, vừa phấn khích vừa thấp thỏm, hoàn toàn không nhận ra Lục Trường Tự cố ý sắp xếp mọi chuyện.
Điều y lo sợ hơn là tấm lòng mình bị người ta phát hiện, nên mải gắng hết sức kiềm chế, không dám nhìn Lục Trường Đình.
Thấy y không phản ứng lại, Lục Trường Đình đành mở miệng: “Anh hỏi ông chủ Thẩm xem…”
Thẩm Lệ cất lời: “Tôi thế nào cũng được.”
Lục Trường Tự cười khoái chí: “Rồi nhé, cứ xếp vậy ha.”
Mọi người ngồi xe cả quãng đường dài, ai nấy đều mệt lả, ăn cơm tối xong thì về phòng riêng nghỉ ngơi luôn.
Lục Trường Đình tắm rửa xong xuôi, lên giường nằm, cứ nghĩ đến Thẩm Lệ ở cách vách là hắn thấy hơi khó diễn tả cảm xúc.
Lúc trên xe, cả hai tám chuyện khá vui.
Thẩm Lệ rất biết cách chọn chủ đề hợp ý hắn, vừa chừng mực, vừa biết tiến biết lùi, không phút nào hắn thấy ngượng ngùng hay nhạt nhẽo.
Hắn coi Thẩm Lệ như người bạn có thể quen thân, thế mà Lục Trường Tự cứ hăng hái gán ghép cả hai, khiến hắn gặp một mình Thẩm Lệ lần nào là thấy gường gượng lần ấy.
Nằm nghĩ mãi cái này cái kia, Lục Trường Đình chẳng buồn ngủ, bèn mò điện thoại xem giờ.
Cũng sắp nửa đêm đến nơi rồi.
Cơn buồn ngủ mà hắn ấp ủ hai tiếng đồng hồ, vẫn thành công cốc.
Thở dài một chặp, Lục Trường Đình ngồi dậy dò tìm công tắc, nhấn mở đèn tường.
Hắn xuống giường lấy cốc nước, phát hiện hình như ngoài cửa lấp ló ánh đèn.
Ánh đèn theo khe hở rèm cửa vào phòng, là là đáp trên mặt đất.
Hắn tiện tay kéo rèm, đẩy cửa sát đất, đi ra phía ngoài.
Phía ngoài phòng xây hai bể nước nóng lớn đang tỏa hơi hừng hực.
Màu trời trầm lặng, quầng sáng lành lạnh của vầng trăng lãng đãng trên mặt nước, vụn trăng phản chiếu từ bầu trời, lấp lánh tuyệt diệu.
Trong bể nước có người.
Chàng trai ghé vào bên thành bể đang khép đôi con ngươi, nghiêng mặt gối lên cánh tay tựa như đang ngủ.
Tầm mắt Lục Trường Đình lướt theo tấm lưng trắng bóc xuống chiếc eo vùi trong làn sương nóng, ngẩn ngơ.
Hắn tưởng cậu trai với khuôn mặt tuấn tú kia là chàng tiên cá lưu luyến cõi trần tục náo nhiệt, lén lên bờ giữa màn đêm sâu để trộm lấy chút hương vị cuộc sống.
Nước lạnh ập xuống yết hầu, Lục Trường Đình nuốt mạnh, chưa đỡ cơn khát.
Hắn rời mắt trong sự bối rối, nhịp tim hơi tăng tốc.
Cảm giác ấy giống trong một trận mưa ráo riết mùa hạ, hạt mưa vừa mau vừa loạn, người đi đường là hắn phải chạy bạt mạng vội vàng tìm chỗ trú; vậy mà vẫn bị mưa xối sạch, ướt đẫm và nhếch nhác.
Hắn muốn xoay người về phòng ngay lập tức, lại nghĩ không biết Thẩm Lệ ngâm bao lâu rồi, hay y ngủ quên.
Bàn chân hắn như đeo nghìn cân.
Do dự, chần chừ mãi, hắn chọn bước về phía Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ nghe tiếng, mở mắt.
Đôi mắt đen màu mực chiết ra ánh trăng, sáng và trong.
Y sững mất một chốc, sau đó giấu luôn mình vào làn nước, bọt bắn tung tóe.
Lục Trường Đình dừng bước, không dám lại gần thêm: “Thẩm Lệ!”
Qua mấy giây, cái đầu nhỏ nổi lên mặt nước… Chàng trai vươn tay vuốt tóc trước trán, xoa xoa nước đọng trên mặt.
Giờ Lục Trường Đình mới thả lỏng: “Tôi dọa cậu hả… Xin lỗi nhé…”
Thẩm Lệ – kẻ trốn xuống nước theo bản năng – lúc này nóng hết cả hai má, hai tai cũng đỏ bừng.
May là y với Lục Trường Đình vẫn cách nhau mấy bước.
Màn đêm tối mờ, thêm cả hơi phả từ bể nước suối nóng nên không thấy rõ nhau.
“Lục tiên sinh, anh… Vẫn chưa ngủ à.” Y cứ tưởng Lục Trường Đình ngủ rồi.
Mình thì mãi chẳng ngủ nổi, đành ra ngâm bể nước suối nóng thư giãn chút.
“Chưa.” Lục Trường Đình giả vờ giữ bình tĩnh, uống ngụm nước, “Thấy hơi mất ngủ ấy mà.”
Thẩm Lệ: “À.” Thấy câu trả lời của mình hơi qua loa, y bồi thêm, “Tôi cũng vậy.”
Lục Trường Đình trầm ngâm chốc lát, mở miệng nói: “Ngâm chút nữa rồi vào đi, đêm khuya rồi.”
Thẩm Lệ “Ờm” tiếng nữa.
Giờ phút này, tế bào thông minh trong đầu Thẩm Lệ trốn bằng sạch, não y chỉ còn văng vẳng mấy câu “Anh ấy thấy rồi, “Anh ấy nhìn mình từ bao giờ nhỉ”, “Sao anh ấy không về phòng đi”.
Tóm lại là rối bời không để đâu cho hết.
Chốc sau, Lục Trường Đình vẫn chưa về phòng.
Điệu bộ như thể đang nói cậu chưa đứng dậy, tôi chưa đi kia khiến cái nóng vừa hạ xuống trên mặt Thẩm Lệ lại phừng lên.
Y hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.
Y nghĩ bụng có làm hay không thì kết quả cũng thế thôi, dứt khoát bước lên bậc thềm trong bể suối nước nóng ra ngoài.
Nhìn Lục Trường Đình còn không dám, y tự thôi miên, lừa mình dối người: “Anh ấy không nhìn mình”, “Ai cũng là đàn ông đàn ang có gì mà phải ngại”.
Tận đến khi choàng khăn tắm kín mít người, y mới thở phào một hơi.
Lục Trường Đình chưa kịp phản ứng gì hết.
Hắn như tên dở nhìn chằm chằm đôi chân của Thẩm Lệ, thon, dài và thẳng, bước từng bậc thềm ra khỏi bể suối nước nóng.
À, hóa ra là đôi chân, chứ không phải đuôi cá.
Ánh trăng dịu dàng, làn da đẫm nước của chàng trai như mạ thêm sắc sáng của vầng trăng.
Sợi dây đỏ trên cổ tay đẫy nước, đổi màu đỏ sậm hơn, trượt một khúc xuống theo cử chỉ và bước chân; bọt nước cũng chảy vội từ mu bàn tay ai kia.
Đến lúc Thẩm Lệ choàng khăn tắm xong, hắn mới nhận ra hành động vừa rồi của mình bất lịch sự thế nào.
Hắn cuống quýt chuyển tầm mắt, không dám nhìn thêm nữa.
“Ngủ sớm nhé.” Nói hết câu, hắn xoay người, cất bước vào phòng.
Đột nhiên Thẩm Lệ gọi với: “Lục tiên sinh…”
“Sinh nhật vui vẻ nhé.”
Thời gian hiển thị trên di động đã qua ngày mới bảy phút.
Lục Trường Đình sững lại, ngoái đầu.
Ánh nhìn hai người chạm nhau, ma sát và sản sinh sức nóng không tên.
“Cảm ơn nhiều.” Hắn nói, “Thực ra cậu cứ gọi tên tôi là được.”
“Lục… Lục Trường Đình.” Bỗng chốc cõi lòng Thẩm Lệ bùng lửa, như thiêu như đốt, “Sinh nhật vui vẻ.”
Y nói thêm lần nữa, như vọng về những năm cũ, nơi khoảng cách là xa chẳng tài nào với tới.
Y đối diện với không khí, từ tốn và trịnh trọng cất lên câu, sinh nhật vui vẻ.
Gọi cái tên y chỉ dám ve vuốt vô số lần trong lòng.
Còn lén bồi thêm một tiếng: “Anh trai nhỏ ơi.”
Lục Trường Đình cười, giọng nói trở nên dịu dàng và điềm đạm hơn bao giờ hết mà chính hắn cũng chẳng hay biết: “Mau về ngủ đi, ngủ ngon.”
Thẩm Lệ lại đỏ mặt: “Ngủ ngon.”
Mơ thật đẹp nhé.