Sáng hôm sau, Thẩm Lệ tỉnh giấc nhờ chuông báo thức.
Y cố tình để chuông sớm hơn bình thường, âm thầm đặt quà tặng ngoài cửa phòng Lục Trường Đình, sau đó mới về phòng làm vệ sinh cá nhân, thay quần áo.
Trong biệt thự nhỏ của làng du lịch có phòng bếp.
Để tiện cho khách tự tay nấu nướng, đồ gia dụng bếp đủ cả, tủ lạnh cũng đầy ắp thực phẩm tươi và hoa quả.
Thẩm Lệ dạo quanh bếp một vòng, cũng không rõ khẩu vị đám đại thiếu gia ra sao, đành quét mã QR dán trên cửa phòng, đặt mấy thức ăn sáng có sẵn, đủ loại đủ vị, sau đó lấy hoa quả trong tủ rửa sạch sẽ, bày trong khay đựng trái cây.
Hai anh em Phó Gia Thụ, Phó Thanh Sơn một trước một sau xuống nhà, nghe thấy âm thanh bèn lượn qua phòng bếp.
“Chào buổi sáng, ông chủ Thẩm.” Phó Gia Thụ mở tủ lạnh ngó nghiêng, cuối cùng lấy hộp sữa tâng cho Phó Thanh Sơn, mình cũng làm một hộp, tiện tay nhón trái dâu tây trong khay trái cây, “Đêm qua ngủ được không?”
“Khá ngon.” Thẩm Lệ rửa sạch tay, bưng khay trái cây lên bàn ăn, “Tôi đặt bữa sáng rồi, chốc nữa sẽ đưa qua.”
Phó Gia Thụ mó thêm trái cherry ăn: “Thế tôi đi gọi bọn nó dậy.”
Lúc bữa sáng được đưa đến, mọi người đã dậy hết.
Thẩm Lệ mở hộp giấy dùng một lần, bày biện đồ, lấy bát múc cháo.
Đến khi ăn sáng xong, mọi người thảo luận xem chút nữa chơi gì, Thẩm Lệ lại vun vén bàn ăn, dọn rác thừa.
Gần như cả sáng y cứ luôn chân luôn tay, đợi lúc ngồi xuống lần nữa, Lục Trường Đình mới bắt được dịp nói chuyện với y.
“Cảm ơn nhé.” Lục Trường Đình đè giọng.
Người ấy ngồi ngay bên cạnh y, khoảng cách gần đến thế, giọng lại trầm, giống như đang thầm thì bên tai: “Tôi thích món quà lắm.”
“Không phải đồ đáng quý gì.” Thẩm Lệ cười nhẹ, “Anh thích là tốt rồi.”
Thật sự không phải quà đắt giá, một hộp chocolate thôi, nhưng hương vị ấy là thứ cho dù hắn có dặn thư ký đi lùng sục từ siêu thị lớn đến của hàng nhỏ, cũng chẳng tài nào thấy tung tích.
Lục Trường Đình không muốn tra tìm kĩ xem nơi nào sản xuất loại chocolate ấy, hắn nghĩ, thôi thì cứ coi như năm xưa mình nhớ nhầm đi.
Hơn nữa, chocolate Thẩm Lệ tặng hắn vốn đã trông khác với viên trong quá khứ rồi.
Cả nhà quyết định sáng đi ngắm thung lũng Bách Hoa, chiều ngồi câu cá, ngâm suối nước nóng, đi mát-xa.
Hành trình vừa thư giãn vừa thong dong.
Thung lũng Bách Hoa mùa này đương lúc hoa đào và hoa anh đào nở rộ, Lục Trường Ngâm và Lục Trường Ca dạo bước dưới hàng cây, vừa cười vừa kéo các anh chụp ảnh cho.
Có lẽ gen nhà họ Lục tốt thật, nam thì khôi ngô, nữ thì yêu kiều, làm gì cũng thấy thích măt, chụp bừa tấm nào đẹp tấm nấy.
Có điều Lục Trường Ngâm là người giới giải trí, bình thường quen chụp ảnh chuyên nghiệp, giờ nhìn mấy tấm Trần Tinh Dã bắt hình cứ thấy xâu xấu: “Anh Tinh Dã, anh nhìn anh chụp này, bố cục gì mà toàn hoa là hoa, người có mỗi nửa trên…”
“Thanh Sơn, chú chụp đi.” Trần Tinh Dã kéo Phó Thanh Sơn ra, “Hai đứa cùng trong giới, chắc thẩm mỹ cũng tương đương.”
Phó Thanh Sơn lặng lẽ nhận con máy SLR, rút ra bài học, chụp một tấm cả người.
Lục Trường Ngâm nhìn ảnh chụp: “Trông em lùn quá thể…”
Vốn cô nàng cũng đâu thấp, chiều cao tận 170cm, nhưng đứng cạnh Lục Trường Tự với Lục Trường Đình lại thành lùn.
Hai ông anh người thì 183cm, người 187cm, Phó Thanh Sơn còn đứng để chụp, kết quả chụp cô nàng và Lục Trường Ca trông như vật làm nền, đứng bồi thêm cho vẻ xuất chúng của hai ông anh cao lớn kia.
“Đúng là trai thẳng chụp ảnh.” Lục Trường Ca che mắt, “Đẹp mới lạ đấy.”
Cả đám đồng lòng đẩy Thẩm Lệ với Tiêu Diêu ra: “Ông chủ Thẩm, anh Diêu, đám trai thẳng chúng ta bị khịa kìa, hi vọng hai anh em giữ vững nóc nhé.”
“Để tôi thử xem.” Thẩm Lệ cất lời trước Tiêu Diêu, nhận máy ảnh từ tay Phó Thanh Sơn.
Lục Trường Đình bị Lục Trường Ngâm kéo lại, đứng tùy ý dưới tàng cây hoa đào nở rộ, yên lặng sắm vai đạo cụ chụp ảnh.
Thẩm Lệ quỳ một gối xuống.
Rõ ràng đây chỉ là hành động bình thường, thế nhưng trong mắt Lục Trường Đình, khuông hình ấy dường như được tua chậm lại.
Hắn thấy Thẩm Lệ bước một bước về phía trước, quỳ chân trái xuống với tư thế gần như thành kính.
Bàn tay bắt sau người dần siết chặt.
Đột nhiên, hắn cực kỳ muốn ngắm kĩ đôi mắt của Thẩm Lệ.
Phải chăng đôi mắt đong đầy dịu dàng và nét cười kia còn cất giấu rất nhiều điều? Chỉ là, hắn mãi chẳng nhìn ra.
Thẩm Lệ chụp xong rất nhanh sau đó đứng dậy, Lục Trường Ngâm chạy bước nhỏ qua ngắm, cười rất hài lòng: “Chụp đẹp cực luôn, cảm ơn anh Thẩm nhiều!”
Thẩm Lệ chụp thêm cho hai cô gái mấy tấm ảnh riêng, dạo từ rừng hoa đào qua rừng hoa anh đào.
Lục Trường Ca gặp một người thợ làm vườn đang cắt tỉa cây cối, lịch sự hỏi người ta chụp giúp một tấm ảnh tập thể rồi gọi cả nhà tụ lại: “Cả nhà mình chụp chung một tấm đi.”
Đi chơi xuân, đương nhiên không thể thiếu chụp ảnh.
Lục Trường Ca, Lục Trường Ngâm đứng đằng trước, hàng sau toàn các anh đẹp trai mỗi người một vẻ, đăng lên vòng bạn bè không biết sẽ khiến bao người ước ao và ghen tị đây.
Thẩm Lệ đứng cạnh Lục Trường Đình, gắng sức ngăn bản thân đừng nhìn Lục Trường Đình.
Y đứng thẳng tắp, cười dịu dàng và điềm đạm, thực chất cuống đến mức toát mồ hôi đầy lòng bàn tay.
Nhịp tim y đập thình thịch, niềm yêu thương khó cầm chảy tràn khỏi đôi mắt, ngưng kết trong tấm hình.
Gần đến giờ cơm, mọi người chụp ảnh xong thì kéo nhau ra khỏi thung lũng Bách Hoa qua khu nướng thịt.
Sự xông pha vào bếp và tài phá hoại của các đại thiếu gia đúng là tỉ lệ thuận với nhau.
Lúc Trần Tinh Dã nướng đến xiên thịt thứ ba, Thẩm Lệ đành dở khóc dở cười nhét que thịt mình nướng chín vào tay gã: “Anh cứ ngồi đợi ăn đi thì hơn.”
Phó Gia Thụ len lén vứt xiên thịt bị nướng cháy, xong rất ư là ung dung lấy khăn giấy ra lau tay, chuẩn bị gia nhập hàng ngũ chờ mớm ăn.
Tiêu Diêu hẵng tốt chán, tuy trông đồ nướng có vẻ bình thường, hơi quá lửa chút, nhưng vẫn ăn được.
Lúc nướng cứ chốc chốc lại giơ đám xiên lên cho Thẩm Lệ nhìn hộ, dần dần cũng thạo ra phết.
Phó Thanh Sơn nướng rất thành thạo, thảy cánh gà với xiên thịt nướng chín vào đĩa, đến đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên, gọi một tiếng: “Anh, qua bê đồ.”
“Ồ, không ngờ Phó Thanh Sơn biết nấu ăn cơ đấy.” Lục Trường Ngâm lấy một xiên trong đĩa Phó Gia Thụ bưng về, thử một miếng, vị cũng ngon ghê, thế là cười tủm tỉm lấy di động chụp mấy bức Phó Thanh Sơn đứng nướng thịt bên bếp nướng, “Em phải đăng Weibo mới được, vả mặt đám anti chế giễu anh ấy chỉ được cái mặt.”
Lục Trường Ca ló đầu nhìn bếp nướng bên kia: “Anh Thẩm ơi, có tôm không ạ?”
“Có, nướng cho em nhé.” Thẩm Lệ đáp lời, chỉnh nhiệt độ lò nướng đến 220 độ, hỏi tiếp, “Ăn cay không nào?”
“Ăn ạ.” Lục Trường Ca cười, đôi mắt cong cong.
Thẩm Lệ nghiêng đầu nói với Phó Thanh Sơn: “Giúp anh trông cá nhé, chút nữa thì lật mặt, anh nướng ít tôm.”
Lục Trường Đình ngồi mãi đâm ra không yên, đứng dậy làm bộ đi loanh quanh ra chỗ bếp nướng dạo một vòng.
Thẩm Lệ quen tay hay làm, y đang cắt râu và chân tôm, khứa đầu tôm, nặn túi chất thải, khía lưng tôm, bỏ chỉ đen.
Nguyên liệu nấu ăn đều được rửa sạch sẽ sẵn, nhưng loài như tôm thì nhân viên chuẩn bị nguyên liệu không sơ chế kỹ hơn, nên y đành tự tay làm.
Lục Trường Đình nhìn thao tác sơ chế tôm gọn gàng và dứt khoát của người ta, cảm thấy hình như cũng không khó lắm: “Có cần giúp gì không?”
Thẩm Lệ ngước mắt, cười với hắn: “Không cần đâu, chậu nhỏ này tôi làm tí là xong ấy mà.”
“Trông cậu nấu ăn thành thạo ghê.”
“Ừ.” Thẩm Lệ giơ cánh tay lên để tay áo vừa tuột xuống co lên trên, “Gánh vác chút việc nhà giúp mẹ thôi.”
Một khi y ở nhà, y sẽ không để Trình Chiêu làm bất cứ việc nhà nào.
Kiếm tiền nuôi gia đình đã mệt lắm rồi, mấy chuyện này y giúp được Trình Chiêu chút nào hay chút đó.
Bỗng chốc Lục Trường Đình không biết nên nói gì cho phải.
Từ nhỏ đến giờ hắn ăn giàu mặc sang, đến cả khi ra nước ngoài du học cũng mời người chuyên nấu cơm và dọn dẹp.
Cái thứ tên là ‘việc nhà’ này, hoàn toàn không dính một xu nào đến hắn.
Hắn nhìn chăm chú những sợi gân tay đang co duỗi trên cổ tay Thẩm Lệ và cả vòng dây đỏ choán tầm mắt, vươn tay ra xắn tay áo lỡ tuột xuống của Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ khựng động tác khía lưng tôm, khẽ nói lời cảm ơn.
Ngón tay hơi lạnh của Lục Trường Đình lỡ đụng cánh tay ấm áp của chàng trai, hắn rụt tay, về ngồi cạnh bàn.
Lục Trường Ngâm và Lục Trường Ca đang chụp Thẩm Lệ với Phó Thanh Sơn liên tục, chụp hình xong còn châu đầu vào rì rầm, cười tít mắt.
Đúng thật là bất kể nơi đâu, bất cứ lúc nào, đàn ông vừa ưa nhìn vừa biết nấu ăn luôn được các cô gái yêu thích.
Lục Trường Tự rót ly nước cho cậu em, huých huých khuỷu tay hắn trêu: “Ông chủ Thẩm đảm đang thật ấy nhở.”
Lục Trường Đình cảm thấy dùng từ “đảm đang” hình dung một người đàn ông hình như hơi cân cấn, nhưng hắn cũng chẳng nghĩ được từ nào hợp nữa, bèn “Ừ”, không tiếp lời ông anh.
Thẩm Lệ xếp tôm đã sơ chế lên trên giấy bạc, quết dầu, rắc muối, thêm bột tỏi, sau đó bỏ vào lò nướng, đặt giờ mười lăm phút, rồi xoay qua xem cá Phó Thanh Sơn nướng.
Phó Thanh Sơn kẹp cá nướng lật lại cho y xem, hai mặt đều vàng ruộm, vị mặn của thịt cá cuốn theo chiều gió.
Thẩm Lệ gật đầu: “Được rồi đấy, bỏ xuống đi.”
Cánh gà nướng chỗ Tiêu Diêu cũng vừa chín, gắp ra đĩa, lại xếp một lượt xiên thịt lên bếp nướng.
Anh ta còn để riêng hai cái cánh nướng, dúi vào tay Thẩm Lệ: “Ông chủ Thẩm nếm thử này.”
Thẩm Lệ ăn một cái, đưa anh ta cái còn lại: “Lót dạ đi, được dịp đi chơi, đừng bạc đãi mình chứ.”
Trần Tinh Dã qua bê đĩa, tiện tay chọn mấy xiên khoai tây, ngó sen với rong biển đặt lên giá nướng: “Thịt thà nhiều quá, nướng tí đồ chay nào.”
“Em, em muốn ăn ngô ngọt.” Lục Trường Ngâm giương cao giọng, “Anh Tinh Dã, em muốn ăn xiên ngô ngọt, nướng thêm mấy xiên nhá anh.”
Trần Tinh Dã lại lấy mấy xiên ngô ngọt trong bàn đồ tươi đặt lên giá nướng, tiện lượn qua chỗ Tiêu Diêu nhón một xiên thịt nóng hổi mới nướng xong.
Lò nướng chạy hết thời gian đã đặt, Thẩm Lệ lấy tôm nướng ra, rắc thêm bột ớt và thì là rồi bưng về bàn.
Đồ nướng bày đầy kín cả bàn, Lục Trường Tự gọi y: “Cứ ngồi ăn đã, tẹo nữa hẵng ra nướng tiếp.”
Thẩm Lệ ngồi xuống bên cạnh, giờ mới ngơi tay uống ngụm nước.
Lục Trường Ca cản đôi đũa của Phó Gia Thụ và Trần Tinh Dã, hô lên: “Đừng ai động đũa nhá, em chụp mấy phát trước!”
Đợi chụp ảnh xong, cô nàng mới cầm đũa gắp tôm, cắn một miếng.
Hơi bỏng, cô nàng mở miệng suýt xoa, nhai nuốt thịt tôm vừa giòn vừa thơm, hai mắt sáng trưng: “Ngon quá đi!”
Lục Trường Ngâm ăn xong bỏng đến thè cả lưỡi, uống ngụm nước trà, tiếp tục gắp con thứ hai.
Phó Gia Thụ, Trần Tinh Dã ăn thử cũng khen không dứt miệng, Thẩm Lệ cười, thấy hơi ngại.
Y uống ngụm trà, đuôi mắt để ý Lục Trường Đình đang ăn tôm chậm rãi, thấp thỏm đôi chút.
Anh ấy có thấy ngon không nhỉ, liệu có mặn, hay cay quá chăng…
Lục Trường Đình với đũa gắp con thứ hai, ngước mắt lên gặp Thẩm Lệ đang nhìn mình.
Dường như hắn có ảo giác rằng Thẩm Lệ đang đợi lời khen của hắn.
“Ăn ngon lắm.” Hắn trầm ngâm chốc lát, bổ sung thêm, “Cực kỳ ngon luôn.”
Con tôm vốn nên gắp về bát hắn đổi hướng, nằm lại trong bát trước mặt Thẩm Lệ: “Cậu cũng ăn thử đi.”
Thẩm Lệ nhìn tôm trong bát, suy nghĩ đầu tiên bật ra không phải “ăn đi thôi”, mà là “hay mình mang lên cúng luôn”…
Lục Trường Đình gắp đồ ăn cho y… Gắp đồ ăn đấy… Đồ ăn đấy… Đấy…
Đầu y choáng luôn.
Hôm nay, trước hết là chụp chung bức đầu tiên với Lục Trường Đình, sau còn được Lục Trường Đình xắn tay áo cho, giờ thì gắp đồ ăn.
Kiểu này… Kiểu này ai mà chịu nổi.
Hết chương 6.
Lời tác giả
Lục Trường Đình: Mới thế này đã không chịu được, hôn em rồi thì em định như nào?
Thẩm Lệ: Đến đây, “chiến” trực diện với em đi!