Hai tay Thảo dùng sức đẩy Mẫn ra, nhưng có vẻ sức lực của cô phải được cộng mười lần lại mới có thể đẩy ngã được Mẫn, cô liền nghĩ ngay tới chiều ngày trước mình đã dùng với tên Nhã, nhưng La Thái Mẫn có vẻ rất chuyên nghiệp, anh không vồ vập như Nhã, lúc nhẹ nhàng kích thích lúc lại thô bạo chiếm đoạt, Thảo không hề có cơ hội phản kháng.
Sau khi hôn đủ, La Thái Mẫn đưa mặt vào gần.
phía tai Thảo, anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, hít lấy những mùi hương phát ra từ cơ thể.
- Mùi hương trên cơ thể em là từ đâu ra? - Mẫn nhắm mắt thưởng thức.
Thảo nằm bất động không dám lên tiếng, sợ bất kì hành động nào của cô sẽ làm cho anh phát tiết thêm.
Mẫn thấy Thảo im lặng thì hôn lên tóc có một cái rồi ngồi dậy mỉm cười nói:
- Đi ăn thôi, tôi không muốn thấy em trở thành ma đói đầu.
Thảo không thể biết La Thái Mẫn đã phải kiềm chế như nào để không phát sinh quan hệ với cô, anh đi ra khỏi nhà, châm một điếu thuốc, đây là thói quen mỗi khi Mẫn cảm thấy căng thẳng, khói thuốc sẽ giúp anh tỉnh táo hơn.
Thảo vẫn chưa dám ra ngoài, cô không hiểu rốt cuộc ý đồ của Mẫn với cô là gì, là một chút ham muốn yêu thương hay chỉ là khát vọng xâm chiếm thể xác, giá mà có thể xuyên vào trong não anh để biết được rốt cuộc anh đang nghĩ gì.
Thấy khá lâu Thảo không ra ngoài, Mẫn vội vàng quay lại căn hộ, anh gõ cửa phòng Thảo, cô không lên tiếng.Anh ngày càng sốt ruột đập mạnh vào cửa như muốn phá nó ra.
Sợ anh sẽ phá nát nơi này mất Thảo đành lên tiếng.
- Tôi muốn đi ngủ, tôi không muốn ăn!
Tiếng đập cửa không còn nữa, chỉ thấy Mẫn nhẹ giọng nói.
- Tôi gọi đồ ăn cho em, tôi sẽ để ở ngoài bàn, em hãy ra ăn một chút.
- Được rồi! Anh cứ để đó đi.
Nghe được giọng điệu khá bình ổn của Thảo, La Thái Mẫn mới yên tâm quay chở về phòng, vừa rồi anh thật sự lo lắng, anh lo sợ Thảo sẽ nghĩ quẩn làm điều gì đó tiêu cực, Mẫn nghĩ liệu mình có phải đã cưỡng ép cô một cách quá đáng hay không, mỗi lần ở cạnh Thảo, anh luôn cảm thấy có một khát khao được chạm vào cô, được hít thở mùi thơm trên cơ thể và cả cái cảm giác khoái cảm khi ở bên trong cô, làm anh không thể kiềm chế lại ham muốn của bản thân mình.
Mẫn nhận ra trong lòng đã có chút gì đó sợ mất đi cô ấy, anh tự hỏi có phải đây là tình yêu?
Bây giờ đã là 11 giờ đêm, bụng Thảo đói đến mức không thể ngủ, cô nghĩ chắc giờ này Mẫn đã ngủ rồi, nhẹ nhàng mở cửa ra ngoài phòng bếp, nhìn đồ ăn trên bàn, Thảo sáng mắt đến nỗi quên luôn cơn tức giận với Mẫn, có há cảo, cháo và bánh ngọt.
Đúng toàn món ăn nhẹ yêu thích của cô, người đàn ông này vừa bá đạo lại vừa chu đáo như này, hỏi trái tim người thiếu nữ làm sao không rung động, Thảo lén nhìn về phía phòng của Mẫn, đèn vẫn chưa tắt, có lẽ anh ta vẫn chưa ngủ, Thảo cầm vội chiếc bánh rồi rón rén trở về phòng, ngồi trong phòng Thảo chợt nghĩ, "không biết La Thái Mẫn đã ăn gì chưa" nhìn bàn đồ ăn còn nguyên trong hộp khi nãy, chắc anh ta chưa ăn gì, chả lẽ anh ta không biết đói hay sao" nói rồi cô lại tự nhủ "thôi kệ đi, anh ta ăn hay không có liên quan gì đến mình", thôi đi ngủ.
Nằm một lúc Thảo vẫn trằn trọc khó ngủ, nhớ lại hành động lo lắng của anh khi nãy, lòng cô chợt có một cảm giác khó tả, là anh thật sự đã lo cô sẽ xảy ra chuyện gì sao, rốt cuộc Mẫn có ý gì với cô, sợ rằng sẽ mất đi công cụ để giải toả dục vọng hay là có chút quan tâm đến cô, Thảo vẫn không dám tin vẫn có thể dành chút tình cảm nào cho mình được.
Chiếc bụng cứ biểu tình ọ ọt không ngừng, thôi cứ phải vỗ cho nó yên cái đã, cô bật dậy, nhẹ nhàng đi ra ngoài, phòng La Thái Mẫn vẫn còn sáng đèn, nhìn đồ ăn trên bàn vẫn như cũ, không hiểu động lực nào thôi thúc cô đi tới phòng Mẫn nhẹ gõ cửa.
*Cốc...!cốc*
Vừa gõ xong Thảo liền cảm thấy hối hận, vội quay đi, thầm tự chửi "mày làm gì thế hả Thảo, điên rồi, điện rồi".
- Vào đi.
- Giọng nói trầm ấm của Mẫn vang lên làm bước chân của cô dừng lại, thôi thì cứ giả và mời anh ta ra ăn tối vậy.
Thảo cầm lấy tay nắm, định mở xong lại thôi, cô chỉ đứng ngoài nói vọng vào.
- Anh không muốn ăn chút gì sao?