- Ngày mai em vẫn có thể gặp anh chứ?
La Thái Mẫn mỉm cười, nắm tay bàn tay Thảo đang đặt nơi má của mình, khẽ hôn lên đó một cái.
- Em vẫn muốn gặp anh chứ? - Đương nhiên rồi!
La Thái Mẫn ngồi dậy, hôn lên trán cô - Vậy là được rồi, để anh đưa em về!
Trên đường về Thảo có chút suy tư, La Thái Mẫn đã cuồng bạo độc chiếm cô như vậy, chưa một lần hỏi ý kiến của cô nhưng lại đem đến cho
-
I
cô một loại cảm giác ấm áp kì lạ, nhen nhóm một niềm hạnh phúc, anh vẫn không xác định cho Thảo một mối quan hệ rõ ràng, cô chỉ lặng lẽ cuốn theo sự điều khiển của anh.
- Đang nghĩ gì vậy? - La Thái Mẫn thấy vẻ mặt trầm ngâm của Thảo thì đưa tay lên vuốt tóc cô hỏi.
Thảo khẽ lắc đầu, một chút lòng kiêu ngạo đã không cho cô nói ra những suy tư trong lòng.
Cô khẽ dựa vào vai anh, nắm lấy bàn tay của Mẫn, nhìn hai bàn tay đan vào nhau Thảo lại nghĩ, liệu cô có thể nắm tay anh được bao lâu, tương lai sau này của Mẫn liệu sẽ có hình bóng của cô chứ.
Tới nơi Thảo ghé vào phòng bảo vệ nhận lại đồ mà thư kí Nam đã gửi, Mẫn ngồi ngoài xe nhìn Thảo bước vào thang máy rồi mới rời đi, vào nhà thì có vẻ Nga đã say giấc, Thảo nhẹ nhàng bước về phòng mình thay quần áo rồi ra phòng tắm vệ sinh cá nhân, nhìn toàn cơ thể đều là dấu vết của La Thái Mẫn cô bất giác mỉm cười, từ khi đụng phải anh, cơ thể Thảo chưa một ngày nguyên vẹn, nhưng mà cô lại cảm thấy vui sướng và thích được anh chạm vào như vậy.
Thảo lên giường, tháo chiếc vòng cổ xuống và cất vào trong chiếc hộp, ngày mai cô không thể đeo nó đến nơi làm việc được, Thảo ngắm nhìn
nó thật lâu, lòng cô lúc này giống như tên gọi của nó vậy.
Happiness (niềm hạnh phúc).
ng chốc liu lông có cánh màng như tên gọi của
Vì hôm qua quá mệt nên sáng ra Thảo dậy khá muộn, người cô mỏi nhừ lộ những bước chân nặng nhọc đi vào nhà vệ sinh.
Nga đang ngồi ăn sáng chuẩn bị đi làm, thấy Thảo ngáp ngắn ngáp dài đi ra thì trêu chọc
- Hôm qua đi chơi với hoàng tử quên luôn đường về nhà sao? Tao tưởng mày không về nữa chứ.
- Có đầu, mấy người trong công ty rủ nhau đi chơi một chút á mà.
- Thảo ấp úng trả lời
- Thôi, còn giấu tao, hôm qua ai đến đón mày vậy? Sao mày có bạn trai mà không nói với tao.
- Tuấn Anh đã nói với mày à? - Thảo nghi hoặc
- Ừm, chứ còn ai nữa, nếu không bị anh ấy bắt gặp chắc mày định giấu tạo luôn đúng không?
Nga bước tới nhìn chằm chằm vào Thảo - Khai mau, anh ta là ai?
Thảo bối rối không nói nên lời, cô không biết phải giải thích làm sao thì điện thoại Nga đổ chuông, Nga quay lại bàn nghe máy không quên lườm nguýt Thảo một cái.
Thảo thấy có cơ hội liền phóng vào nhà vệ sinh xong chốt cửa lại.
Bên ngoài Nga nhấc máy - Alo em nghe ạ.
- Ăn sáng chưa em?
- Dạ em đang ăn.
- Đang ăn một mình hay với ai? - Dạ em ăn một mình thôi.
- Thảo không ăn với em à.
- Nó hôm qua về muộn nên mới dậy đây.
- Ừm...!Hôm qua anh không đưa em về được, anh xin lỗi nhé.
- Dạ không có gì đâu anh, công việc của anh bận mà.
- Ừm...!vậy em ăn sáng đi.
- Dạ em chào anh.
Là Tuấn Anh gọi đến, hôm qua sau khi nhìn thấy Thảo lên xe cũng La Thải Mẫn thì tâm trạng của anh không tốt chút nào, cả buổi tiệc không ngừng lo lắng, anh đã bỏ về giữa chừng đến một quán rượu để giải sầu, Tuấn Anh luôn tự trách, có phải anh đã để tuột mất Thảo rồi không, Thảo là cô gái vô tư, thuần khiết và chân thành nhất mà anh từng gặp, chính tính cách này mà Thảo đã thu hút anh ngay từ lần đầu tiên gặp nhau, cô luôn đối mặt với mọi chuyện một cách bình tĩnh và bản lĩnh đến lạ, đến cả việc chia tay anh, Thảo cũng không hề níu kéo một lời, lời cuối cùng Thảo nói với anh "chúc anh thành công trên con đường mình đã chọn" lại khiến anh day dứt suốt 3 năm qua mà quyết định quay về.
Nhưng có vẻ đã muộn, cuộc sống vô thường, chỉ cần lỡ một nhịp có thể sẽ mất nhau cả đời, Tuấn Anh đau buồn chỉ biết tâm sự cùng những giọt rượu đắng chát nơi cổ họng.
Thảo lén mở cửa ngó ra, thấy Nga đang chăm chú xem điện thoại, cô rón rén đi về phía phòng mình.
- Tao cho mày thời gian một ngày để nói hết sự việc.
Nga đưa mắt lên nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống Thảo
.