Lụa đỏ được treo rực rỡ khắp nơi trong Hàn phủ, hôm nay là ngày mà nhị thiếu gia nhà họ Hàn thành thân.
Hàn Thần Cảnh tuổi trẻ tài cao, hắn là một tướng quân có tiếng tăm trong vùng, hôm nay là ngày thành thân của hắn với thanh mai trúc mã, nhị tiểu thư của nhà họ Phương, Phương Cải Duyệt, đây là một chuyện may mắn.
Trăng sáng vằng vặc, thỉnh thoảng có tiếng líu lo khe khẽ từ ngọn cây, trong phòng tân hôn, Phương Cải Duyệt cuối cùng cũng đợi được phu quân đến, từ khe hở của chiếc khăn trùm đầu, nàng nhìn thấy bộ y phục thành thân quen thuộc, hào hứng nói: "Thần Cảnh! chàng không xảy ra chuyện gì chứ.
"
“Không.
” Hàn Thần Cảnh im như thóc, nhìn về phía thê tử mới cưới đang che giấu vẻ lo lắng bằng nụ cười trên môi, hắn bế nàng đi đến bên giường.
Khăn trùm đầu đột nhiên rơi xuống, y phục cũng dần dần lột sạch, một âm thanh mơ hồ vang lên, hai người ngã vào chiếc chăn bông mềm mại.
"Hóa ra nàng có một nốt ruồi ở đây sao?"
Nàng cong khóe mắt, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve xương quai xanh.
"Ừm.
"
Hàn Thần Cảnh cũng nhìn nàng cười, cuối cùng người mà hắn ngày nhớ đêm mong cũng gần kề, hắn khẽ đặt một nụ thật sâu xuống đôi môi đỏ mọng.
"Ưm…" Phương Cải Duyệt vòng tay qua cổ hắn, đáp lại những nụ hôn một cách nhiệt tình.
Hắn vén y phục ở dưới lên, cẩn thận luồn tay vào bên trong thăm dò, hơi ẩm dần dần thấm qua đầu ngón tay.
Một, hai, ngón tay dần nhiều lên, kéo căng hoa huyệt ra, nước bên dưới phát ra âm thanh tục tĩu, ngón tay từ từ ra vào.
"A!"
Hàn Thần Cảnh lại đút thêm một ngón tay vào trong, hắn luồn ba ngón tay vào hoa huyệt khít chặt.
Phương Cải Duyệt ôm chặt lấy phu quân, mặc cho hắn tấn công mãnh liệt, móc tới rút lui, hoa huyệt không thể nhịn nổi cũng phun ra một đám chất nhầy ẩm ướt.
"Nhìn kìa, tất cả đều là nước.
"
Thấy cơn run rẩy của cô lắng lại, Hàn Thần Cảnh nhẹ nhàng rút ngón tay ra.
Phương Cải Duyệt hoa mắt chóng mặt, nàng thoáng nhìn lòng bàn tay to ướt át, mặt khô khốc, sau đó bàn tay tay bị đưa đến sờ vào bộ phận giữa hai chân Hàn Thần Cảnh.
Hơi thở của Hàn Thần Cảnh càng lúc càng gần bên tai, nàng đỡ lấy côn thịt sục lên xuống, cảm giác được thứ trong lòng bàn tay càng lúc càng lớn, dần dần không thể cầm nổi mà dang rộng bàn tay ra.
Phương Cải Duyệt đột nhiên lấy lại tinh thần.
Mấy ngày trước, Hàn Thần Cảnh luyện võ bị thương, trên mu bàn tay hẳn là có vết sẹo, nhưng vừa rồi thoáng nhìn chỗ đó lại rất nhẵn nhụi, không có một chút dấu vết!
Lòng bàn tay Phương Cải Duyệt dần nóng lên, nàng cứng đờ tại chỗ.
Nàng đang ở cùng ai?
"Hàn Thần Cảnh" cảm thấy Phương Cải Duyệt đang dần buông lỏng tay, hắn vội nắm chặt lấy tay nàng.
"Làm sao vậy? Tại sao không làm tiếp?"
Nàng run rẩy mở miệng, nhìn khuôn mặt giống hệt Hàn Thần Cảnh: "Ngươi… ngươi là ai! "
Sắc mặt đối phương rất bình tĩnh: "Phu quân của ngươi.
"
"Không, ngươi không phải Thần Cảnh!"
"Ta đương nhiên không phải hắn! ” Hắn banh hai chân nàng, để lộ ra hoa huyệt ướt sũng, côn thịt chuẩn bị tiến vào trong lỗ huyệt.