Người hầu lui về sau tấm bình phong, nàng mới thở dài một hơi, nhắm mắt hưởng thụ.
Khi mở mắt ra lần nữa, nhiệt độ nước đã giảm xuống một chút, nàng móc lấy tay kéo chiếc gáo trên bàn để tắm rửa, chợt nghe thấy động tĩnh, một người nhặt nụ hoa nhỏ lên lẩm bẩm: “Đồ tốt như vậy tại sao lại không cần?"
Nụ hoa bị ném xuống nước, Phương Cải Duyệt mở to mắt nhận ra bóng người từ từ xuất hiện sau tấm bình phong: "Hàn...!Thần Phong? Làm sao ngươi vào được?"
Không biết người đầu đã đi đâu, hai người nhìn nhau trong màn sương mờ ảo, Phương Cải Duyệt rụt người lại, dựa lưng vào bồn tắm, vòng tay qua cố gắng che ngực.
Hắn nhấc nắp chiếc lọ lên, nhúng ngón vào trong lọ tinh dầu trong suốt, kẹp lấy hai nụ hoa, rồi dần dần tiến lại gần.
"Ngươi… ngươi muốn làm gì!"
Chiếc áo choàng rộng màu tím bị ném phắt xuống nước, hai cánh tay hắn tách hai chân nàng ra, trượt tới trượt lui giữa hai chân đang vùng vẫy, tạo nên từng đợt bọt nước bắn tung tóe.
"Đừng nhúc nhích, kẻo không vào được."
Nàng ngạc nhiên: "Cái gì? A!"
Giữa khoảng trống bên dưới, nụ hoa chui vào giữa hai chân cô, tinh dầu đi kèm trở thành chất bôi trơn tốt nhất, dọc theo đầu ngón tay, nụ hoa mềm mại dễ dàng luồn qua lớp thịt, thậm chí cả khớp ngón tay cũng chạm vào thành thịt bên trong.
Nàng vô thức kẹp chặt lấy hai ngón tay phía dưới, vươn tay ra nắm lấy cánh tay đang đến gần.
Cánh hoa thuận lợi nằm ở sâu trong, làm cách nào cũng không rơi ra ngoài, Hàn Thần Phong thuận thế rút tay ra, sau đó trói chặt hai tay Phương Cải Duyệt áp sát lên thành bồn, cảnh tượng giống như một bông sen tinh khiết chớm nở.
"A!"
Đôi gò bồng đảo trắng như tuyết đột nhiên lộ ra ngoài không trung, cảm giác mát lạnh lướt qua, một bàn tay ấm áp nắm lấy, nhũ hoa màu đỏ dần dần đứng thẳng lên.
Phương Cải Duyệt ngẩng đầu lên và bị áp vào thành bồn tắm, môi nàng bị chặn lại, chiếc lưỡi ẩm ướt bắt lấy đầu lưỡi nàng, quấn chặt không rời, liên tục nuốt vào trong.
Năm đó, trong con hẻm đêm Lễ hội đèn lồng, " Hàn Thần Cảnh" thô bạo kéo cổ áo và luồn tay vào mơn trớn, khác hẳn với tư thế gò bó mà cô từng nếm trải.
Trên xe ngựa, nàng van nài cầu hắn an ủi bằng ngón tay như trước nhưng hắn lại không đồng ý, lại có lý do trốn tránh.
Nơi bị nụ hoa chặn lại bắt đầu nóng lên, giống như có một luồng điện xẹt qua cơ thể, lồng ngực phập phồng càng lúc càng sâu.
Hàn Thần Phong lấy ra một đóa mẫu đơn đang chớm nở khác từ vách ngăn, hắn cuộn nó thành một quả bóng, vê tròn rồi nhét vào.
Nàng cố gắng chống lại tác dụng kích tình, đốt tay hắn lại cọ xát vào hoa huyệt rạo rực, nàng không nhịn được mà rên rỉ, run rẩy bấu vào vai hắn.
Hàn Thần Phong dùng hai ngón tay hòa với nụ hoa đâm tới đâm lui, những cánh hoa mềm mại áp sát vào nhau ở lỗ nhỏ, dịch ở khe giữa hai chân nhỏ giọt trên mặt nước.
Thấy vậy, Hàn Thần Phong cởi đai lưng ra, mặc kệ những y phục khác trên người, hắn gấp gáp cởi quần, bế nàng lên mà đâm thẳng vào trong.