Hàn Thần Cảnh đã sớm biết nút gỗ còn lâu mới ngăn nổi Phương Cải Duyệt cựa quậy, ngón tay y lại quá nhỏ thế nên đành phải nhận "nhiệm vụ nặng nề" này, y lên giường, quỳ giữa hai chân nàng.
Hàn Thần Cảnh cẩn thận rút những ngón tay ướt át của mình ra, côn thịt dễ dàng đâm vào vì có dịch nhầy bôi trơn, hắn đỡ phần lưng dưới của Phương Cải Duyệt, chậm rãi đẩy ra từng nếp gấp.
Thứ giống như cái chày rất phù hợp cho việc này, phần dày nhất cắm tại miệng hoa huyệt, còn lại gần một nửa khoảng trống không hề đi vào, sau đó, Hàn Thần Cảnh chỉ lẳng lặng chờ đợi.
Tại nơi hai cơ thể dính chặt, nước thuốc phát ra tiếng ùng ục tục tĩu, không biết là do phân tâm hay là thuốc đang ngấm dần, khuôn mặt đỏ bừng của Phương Cải Duyệt dần nhạt đi, lông mày cũng dần giãn ra.
Hàn Thần Cảnh sợ di chuyển lung tung sẽ làm lãng phí thuốc nên trước đó y một mực cố gắng không di chuyển, thấy cảnh này, y cẩn thận đâm vào vài lần.
Phương Cải Duyệt mở mắt ra, một bóng người quen thuộc đang nằm trên người nàng, cảm giác thủy triều khác thường phía dưới kích thích bên trong cơ thể nàng, nàng yếu ớt rên rỉ: "Ưm… to quá, a…"
Nàng bị hắn kéo dậy, hai người ôm nhau ngồi xuống, trong nháy mắt côn thịt hoàn toàn chìm vào trong, cắm vào eo mềm nhũn, từng dòng nước nóng rực phun ra, giống như không tự chủ được mà bài tiết.
Hỗn hợp chất nhầy rỉ ra ở nơi giao nhau của hai người, cửa hoa huyệt mở rộng, hai cánh tay của Phương Cải Duyệt mềm nhũn buông thõng sau lưng y, nàng bị nâng lên hạ xuống, không thể kiểm soát được mà ngã xuống, ngoan ngoãn đó nhận từng đợt côn thịt cương cứng đâm vào.
Dường như cơ thể cũng uể oải, chỉ có thể lơ lửng bên bờ vực cực khoái.
Hàn Thần Cảnh chịu đựng một lúc lâu, nhưng một lúc sau, y khẽ co giật, như muốn bắn ra tất cả những gì nàng nợ y đêm tân hôn, hai tinh hoàn áp chặt vào lỗ nhỏ.
Y véo mông nàng, áp sát vào côn thịt, chờ khi cương cứng lại mới mới từ từ cắm vào.
Tấm ván giường phát ra tiếng kẽo kẹt, tiếng thở dốc nặng nề của đôi nam nữ vang vọng khắp căn phòng.
Chiếc màn lụa lắc lư một hồi rồi rơi xuống, một hình bóng cao lớn bước xuống giường, chỉ nghe tiếng Phương Cải Duyệt nỉ non, cánh tay lại ôm lấy tấm lưng rắn chắc rắn chắc trước mặt, y bị nàng ôm chặt liền chống vào một bên cột giường.
Phần dưới Hàn Thần Cảnh cũng run run, y bế thẳng người lên, lại quay trở lại giường, thô bạo mở hai chân đang khép, dựng thẳng lên trời mà đung đưa.
Màu trắng đục vấy bẩn cơ thể Phương Cải Duyệt và chiếc giường phía dưới, trùm lấy mùi vị của người khác đêm qua, Hàn Thần Cảnh cuối cùng cũng bình tĩnh lại.