Mười Ba Lời Nguyền

Trên đường, Dịch Đạo cứ tức giận Bách Phú mãi.
“Này, Trần Bách Phú ! Cô rõ ràng là bảo tôi tra ra địa chỉ trước, sao giờ lại để cho cái tên tiểu Dạng kia đi ? Cô rõ ràng là không tin tôi ! Cái tên tiểu Dạng đó là ai cơ chứ ?”
“Tin ! Tôi làm sao mà lại không tin anh chứ ? Dịch Đạo anh đương nhiên rất lợi hại rồi, nhưng tiểu Dạng kia cũng rất đáng thương, anh nghe tôi nói là sẽ hiểu mà.”
Bách Phú nhìn gương mặt Dịch Đạo đang tức giận, một mặt lại thầm cảm thán tính hiếu thắng của đàn ông, một mặt lại thấy thực buồn cười, sau đó đem cau chuyện của tiểu Dạng và tiểu Man kể ra.
Sau khi kể xong, lại nghĩ tới bộ dáng kinh ngạc khi nãy của tiểu Dạng, nghĩ tới việc tiểu Dạng đã bỏ đi lòng tự tôn như thế nào mà tìm trăm cách để cầu xin được đi gặp một lát hình dạng quỷ hồn của tiểu Man hiện giờ ; trong tim cô lại vạn phần cảm thán. Có được một người có thể âm thầm yêu mình như vậy, đúng là một việc thật hạnh phúc.
Nếu như cũng có một người đối tốt với mình như thế này, thì sẽ tốt biết bao.
Trương Dương vốn dĩ cóluôn tìm cơ hội để chọc ngoáy Dịch Đạo lại không nói câu nào, đến cả sự khiêu khích rõ ràng của Dịch Đạo lúc này, anh cũng làm ngơ, cả một đường đều là bộ dạng như đang chìm trong suy nghĩ. Trương Dương vốn dĩ là một tiểu nam sinh hướng ngoại dễ kích động, cho dù là lúc mọi người không nói gì, anh cũng có thể một mình mà nói không ngừng. Hôm nay thật khó mà lại trầm mặc như thế này, làm Dịch Đạo cùng Bách Phú đều thấy kỳ lạ vô cùng, hai người vừa giao nhau cái nhìn nghi hoặc, vừa len lén quan sát biểu tình của Trương Dương .
Sau khi đã dùng ánh mắt để thương lượng, vẫn là Bách Phú mở miệng : “Uhm … …tiểu Hắc, anh sao thế ?”
“Đúng đấy, cậu có phải là không thoải mái? Có muốn dừng lại nghỉ một chút không ? ” Đến Dịch Đạo vốn rất thích cãi nhau với Trương Dương cũng phải lộ ra sự quan tâm.
“Oh, tôi không sao.” Trương Dương cười cười, giả vờ như không có chuyện gì mà nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài.
Thấy Trương Dương không muốn nói, Bách Phú và Dịch Đạo chỉ có thể thất vọng mà ngậm miệng lại, hai người họ cũng chỉ biết nói chuyện qua loa vài câu. Đang lúc nói đó, điện thoại của Dịch Đạo lại đổ chuông. Nghe điện thoại xong, biểu tình của Dịch Đạo lập tức trầm trọng rất nhiều, làm không chỉ có Bách Phú mà cả Trương Dương đang chìm trong trầm tư kia cũng chú ý tới được sự thay đổi của Dịch Đạo.
Dịch Đạo quay đầu sang, nhìn gương mặt đang căng thẳng của Bách Phú và Trương Dương, chầm chậm nói : “Ở khách sạn, lại có vấn đề rồi.”
+++ +++ +++ +++ +++
Về đến khách sạn, ba người họ cùng chạy ngay đến phòng 1423. Trong căn phòng đó, đúng thực là một đống bừa bộn.
Đống báo vốn được để dưới đất để tránh sơn trên tường bị rơi xuống dính vào sàn nhà bay khắp nơi. Những thùng sơn bị đá đổ, những con lăn quét tường đã dính vào sàn nhà, những vệt sơn thành từng mảng lớn đổ trên sàn, cảnh tượng lúc này chỉ có thể dùng từ ” loạn ” để hình dung.
Nhưng điều làm người ta nổi đa gà nhất lại là, trên bức tường rõ ràng đã được quét sơn lại kia, lại thấy xuất hiện gương mặt máu đáng sợ, hơn nữa so với lần trước lại còn rõ nét hơn, càng kỳ quái, đến vẻ đau khổ trên gương mặt cũng được nhìn thấy rất rõ ràng ! Ở nơi đó còn có một cái miệng mở ra như đang kêu giữa chừng, giống như một hố đen, muốn đem tất cả mọi thứ hút vào bên trong.
Thảm nào mà lại loạn hết lên thế này, nhất định là đám công nhân đến đây trước giờ chưa từng thấy cảnh kinh dị như thế này, đã bị dọa đến mức vứt hết cả đồ, xô nhau mà chạy rồi. Đến cả lúc chạy còn làm thùng sơn đổ hết ra. Cũng khó trách họ, đến Bách Phú đã nhìn thấy quỷ hai lần, mà nhìn thấy những thứ này cũng nhịn không được mà nổi hết cả da gà lên.
Trương Dương lần đầu tiên nhìn thấy hiện trường, bộ dạng hoàn toàn là trợn mắt ngây người ra, đến nửa ngày cũng không nói ra được tiếng nào. Bách Phú đồng tình vỗ vỗ vai Trương Dương một cái, haizzz, một người theo chủ nghĩa duy vật thuần chất như vậy, những gì mà anh tin tưởng trong cuộc sống này, đã cứ như vậy mà hoàn toàn bị xóa sạch, đương nhiên rất khó chịu rồi. Nghĩ tới lúc trước, Bách Phú cô cũng phải trải qua lúc như thế này, có điều sau này quen rồi thì sẽ thấy tốt hơn.
Một trận gió âm lạnh thổi tới, trong gió còn mang theo tiếng khóc ai oán nữa.
Là tiểu Man ! Xem ra nếu không thể trừ giải được oán niệm trong lòng cô ấy, thì việc muốn cô ấy tự nguyện đi đầu thai chuyển kiếp là điều không thể được. Thật đúng là một cô gái cố chấp a! Về điểm này lại thực giống với mẹ của cô.
Haizz, nếu như lúc đầu cha của tiểu Man không rời đi, nếu như tiểu Kỳ vẫn luôn ở sau tiểu Man bảo vệ cô, nếu như đám con gái kia không tàn nhẫn như vậy, nếu như cô không gặp phải đám súc sinh đó, nếu như sau khi sự việc xảy ra có người ở bên an ủi cô, hướng dẫn cho cô ; nếu như … …vậy thì cô ấy… …có lẽ vẫn đang sống rất hạnh phúc đúng không ? Đáng tiếc, thế giới này, chỉ có hiện thực, không có nếu như.
Lăng Hạo đến, gương mặt anh nghiêm túc vô cùng hỏi : “Sao lại thế này ?”
Dịch Đạo nhíu mày, chỉ chiếc gương bát quái đang để giữa phòng nói : ” Tôi đã dùng gương trấn hồn để trấn nữ quỷ đó lên trên tường rồi, cô ta giờ chỉ có thể ở trên tường mà không thể ra ngoài. Nhưng, sự ám ảnh của cô ta quá sâu đậm, nguyện tổn thương đến quỷ lực, thậm chí ngay cả tiêu hồn phách tán cũng muốn phải trút được hết oán khí. Chỉ e là nếu cứ để thế này, không chỉ lãng phí thời gian của mọi người, mà đến cô ta cũng có thể sẽ thành tro tàn bụi bay mất.”
Nghe thấy lời Dịch Đạo nói, Lăng Hạo không hề do dự quay sang Bách Phú, lạnh lẽo nhìn thẳng vào đôi mắt của cô : “Bách Phú, là cô tự mình nói muốn giúp nữ quỷ này. Ba ngày, tôi hiện giờ cho cô thời gian ba ngày. Nếu như trong ba ngày cô vẫn không thể làm cho nữ quỷ chủ động rời đi để đầu thai, tôi sẽ cho người đến thu cô ta ra. Bất kể cô ta có đồng ý hay không. Dù cho phải đánh cho cô ta vĩnh viễn không chuyển sinh được !” Nhìn bộ dạng kinh hoàng của Bách Phú, Lăng Hạo vẫn là gương mặt không chút biểu tình hỏi, “Cô, đã nghe rõ chưa ?”
Vĩnh viễn không thể chuyển sinh !
Bách Phú nghe thấy lời này xong đúng là đã bị ngây ra, người trước mắt đây vẫn đúng là Lăng Hạo luôn ân cần dịu dàng, nhiệt tình giúp đỡ người khác sao ? Giờ lại lãnh khốc vô tình như vậy, vô tình như vậy ! Trước mắt liệu có thể nào là anh em song sinh của anh ta chăng ? Hay là, sự dịu dàng ân cần trước đây tất cả chỉ là giả vờ mà thôi, đây mới là bộ mặt thật của anh ta !
Rõ ràng anh ta cũng rất đồng cảm với việc tiểu Man gặp nạn cơ mà, sao giờ lại lật mặt, đem tiểu Man đáng thương biến thành kẻ địch rồi? Anh ta lật mặt cũng nhanh thật, ,rõ ràng là đã có thể lên sàn diễn mà diễn kỹ thuật biến mặt rồi. Chỉ là tầng lầu này ở khách sạn mở cửa muộn hơn những nơi khác một chút thôi a, đã nhiều tiền như thế rồi, còn tính toán thiệt hơn, thực đúng là càng có tiền lại càng ky bo ! Khinh bỉ anh ta !
Bản thân cô đã trong một đêm mà trải qua một đoạn đời bi thảm trong cuộc đời tiểu Man, cuộc đời đó đã khắc sâu vào trong sinh mệnh của Bách Phú, giống như những việc không may đó đều đã từng xảy ra trên người cô vậy, cũng đã trở thành một phần không thể thiếu được trong cuộc đời cô.
Bách Phú vốn luôn tự nhận bản thân là người biết thế nào là đủ để sống vui vẻ, rất biết người biết mình, “Nhịn một lúc trời quang bể lặng, lùi một bước biển lặng trời quang.” cũng vốn chính là tâm niệm vàng của Bách Phú.
Nhưng đến hôm nay, trong tim cô lại xuất hiện một sự dũng cảm cùng kiên định mà trước giờ chưa từng có, giúp cô bình tĩnh hứa lại : “Trong ba ngày, tôi nhất định sẽ làm cô ấy tự nguyện đi đầu thai.” Nói xong, cô xoay người rời đi, không nhìn lại gương mặt của Lăng Hạo đã từng làm mình động lòng vô cùng, mà giờ cũng làm cô thất vọng muôn phần đó nữa.
“Trong ba ngày, tôi nhất định sẽ làm cô ấy tự nguyện đi đầu thai.” Nói xong, cô xoay người rời đi, không nhìn lại gương mặt của Lăng Hạo đã từng làm mình động lòng vô cùng, mà giờ cũng làm cô thất vọng muôn phần đó nữa. ~
Bách Phú vừa đi vừa thầm tính toán thời gian. Vẫn may vì tiểu Dạng nói sáng sớm mai là có thể đưa cho mọi người địa chỉ của cha mẹ tiểu Man và tiểu Kỳ, như vậy thì có thể tiết kiệm được không ít thời gian rồi.
Đã có địa chỉ, giờ quan trọng nhất là làm sao để nói cho bọn họ có cùng cách nhìn với Bách Phú. Dù sao thì dựa vào tính cách của cha mẹ tiểu Man, muốn hai người họ cùng lúc xuất hiện, nhất định là việc rất khó xảy ra. Còn tiểu Kỳ thì sao ? Không biết anh ta có còn oán hận sự nhu nhược của tiểu Man lúc trước không. Nhưng, sự nhu nhược đó đã biến thành ma quỷ a, sau này có muốn thì cũng không thể nhu nhược được nữa rồi.
Trương Dương thấy Bách Phú rời đi bèn lập tức đuổi theo.
“Vậy … … Lăng thiếu, tôi cũng đi đây.” Dịch Đạo trong tim đang có chút đãng trí, cũng không đợi Lăng Hạo trả lời, đã vội vàng chạy đuổi theo hai người kia.
Về phần Lăng Hạo sau lưng họ kia đang đứng nhìn những bước chân kiên định của Bách Phú, lại để lộ ra một nụ cười vô cùng thõa mãn, “Thật đúng là một cô gái dũng cảm.”
Khi ra khỏi khách sạn, trời cũng đã tối.
Dịch Đạo nhiệt tình muốn mời Bách Phú cùng Trương Dương ăn một bữa. Trên đường, Bách Phú đều trầm mặc không nói gì. Dịch Đạo cùng Trương Dương ở bên cạnh chỉ biết liên tục nói chuyện phiếm, hi vọng có thể chọc cho Bách Phú vui lên. Nhưng đến khi ăn cơm, Bách Phú vẫn u rũ không vui. Trương Dương lần đầu biết được, hóa ra Bách Phú cũng có lúc chán ăn.
Dịch Đạo thì lại ăn uống rất vui vẻ, phải đến hơn một nửa đồ ăn trên bàn, đều rơi vào trong bụng của anh ta. Anh ta vừa ăn, vừa khuyên Bách Phú : “Bách Phú, đừng có không thoải mái thế, cô phải hiểu rõ, Lăng Hạo là do không thể làm khác được. Anh ta ngồi ở vị trí đó, cần phải giải thích với công ty. Không có cách nào khác cả.”
Kỳ thực lời Dịch Đạo nói, Bách Phú đều hiểu rõ. Nhưng cùng là một Lăng Hạo, mà thái độ trước sau khác nhau hoàn toàn như vậy làm cho Bách Phú có chút gì đó không thể chấp nhận được.
“Tiểu mập a, nếu như tiểu Man nhất quyết không chịu đi đầu thai, hơn nữa lại còn chết cũng không đồng ý để anh thu cô ấy, thì sẽ thế nào ?”
“Cái này … … ” Dịch Đạo chăm chú nhìn Bách Phú, ngập ngừng một lúc mới trả lời : “Nếu quả thực là như vậy, vậy thì thực sự có khả năng sẽ giống như Lăng Hạo nói vừa nãy, vĩnh viễn không thể siêu sinh.”
“Lẽ nào không còn cách nào khác sao ?”
“Oán hồn nếu như không thể giải tỏa hoàn toàn oán khí của mình, lại không chịu để siêu độ, sẽ không có cách nào để đầu thai cả, chỉ có thể làm du hồn dã quỷ. Hơn nữa, sự ám ảnh của nữ quỷ này thực sự là quá sâu sắc. Tôi đã bắt quỷ nhiều năm như vậy, trước giờ cũng chưa từng gặp ai ngoan cố như nữ quỷ này.”
“Anh đã bắt quỷ được bao nhiêu năm rồi ?”
“Một năm .” ( mami a ~ /(ToT)/ quả bom hạt nhân này to quá )
“A , mới có một hai năm sao !”
“Này, tôi đã được học từ nhỏ, pháp thuật rất cao đấy. Chỉ là vì sư phụ quá yêu thương tôi, cho nên kinh nghiệm bắt quỷ của tôi mới ít như vậy.”
“Chúng ta … … Có thể giúp được tiểu Man, đúng không ?”
“Đương nhiên, Bách Phú , em nhất định sẽ giúp được tiểu Man.” Trương Dương và Dịch Đạo lại cùng lúc có đồng ý kiến.
Cứ như vậy, dưới sự dẫn dắt không ngừng của Trương Dương và Dịch Đạo, tâm tình Bách Phú đã rõ ràng tốt hơn nhiều.
Ăn xong, sự nhiệt tình của Dịch Đạo lại càng lên cao hơn, lại còn muốn mời Bách Phú cùng Trương Dương đến một quán Bar bên bờ sông uống rượu.
Thú thực là Bách Phú lớn đến như thế này, mà vẫn chưa đi đến quán Bar lần nào. Mỗi lần đi ngang qua cửa quán bar, nhìn thấy ánh đèn nhấp nháy, nghe thấy tiếng nhạc ầm ỹ đến kinh động hết cả trái tim, trong cô luôn khao khát hi vọng có được sự nhiệt tình đó để xóa đi sự yếu đuối của mình.
Thấy Bách Phú đồng ý đi, Trương Dương đương nhiên cũng không do dự mà đi theo.
Dịch Đạo vui vẻ kéo Bách Phú cùng Trương Dương đến một quán bar tên là ” Honey “, hàng người xếp hàng ở trước cửa cũng đã nói lên được nơi đây được hoan nghênh đến thế nào.
Dịch Đạo vừa kéo hai người họ vào trong, lại vừa chỉ những người đang đứng ngoài cửa kia, đắc ý nói : “Tôi đã nghe ngóng qua rồi, nơi đây chính là quán bar nóng nhất ở đây hiện giờ. Vừa hay tôi có bạn ở đây, không thì chúng ta đến chỗ ngồi cũng không có mất.”
Trương Dương không phục mà ” hừm ” một tiếng : “Này, anh mập. Nhưng là anh cứ muốn mời chúng tôi đến đấy chứ !”
Dịch Đạo vẫn đang nói cười vui vẻ, không thèm chấp với Trương Dương. Xem ra, tâm tình của anh ta đúng là không chỉ vui vẻ bình thường a! Bị ảnh hưởng bởi tâm tình của Dịch Đạo, Bách Phú cùng Trương Dương cũng dần dần mà nhiệt tình hẳn lên. Ba người họ vứt hết mọi chuyện không vui, bắt đầu cụng ly uống tưng bừng.
Cũng do đến khá sớm, trên sấn khấu chỉ có mấy ca sĩ đang hát hò biểu diễn. Bách Phú cũng là lần đầu tiên nghe nhạc sống thế này, cho nên vô cùng vui vẻ. Trương Dương và Dịch Đạo lại là một bộ dạng như không có gì quá ngạc nhiên cả, song rất vui vẻ mà nhìn Bách Phú giờ đang hưng phấn đến đỏ hồng hết cả gương mặt nhỏ bé kia lên.
Sau sự đau buồn, cuối cùng cũng đã hiểu được vì sao Dịch Đạo lại cứ dính chặt lấy hai người họ ngay từ lúc bắt đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui