Chuyển ngữ: Bibon
“Chung Chí, mau ra đây!” Chung Nghĩa kéo theo một cái chân dính bê bết đầy máu, giãy dụa bò đến cánh cửa xe bên cạnh Chung Chí.
Nơi xảy ra tai nạn khá là hẻo lánh, ít xe cộ vô cùng, Chung Nghĩa quyết định tự mình nỗ lực để cứu em trai. Cánh cửa xe đã bị biến dạng nghiêm trọng, muốn mở nó ra giờ đúng là chẳng phải việc dễ dàng. Nạy đến nửa ngày, phát hiện không thể mở ra được, Chung Nghĩa từ bên cạnh nhặt lên một hòn đá lớn bên cạnh cửa xe. Sợ sẽ làm bị thương tới em trai mình, Chung Nghĩa không dám dùng lực quá lớn. Phải mất đến mười phút, anh ta mới có thể đập vỡ hoàn toàn tấm kính trên cánh cửa xe.
“Tiểu Chí, đừng sợ, anh trai sẽ cứu em ra.” Chung Nghĩa nắm chặt lấy vai Chung Chí, dùng lực muốn kéo anh ta ra phía ngoài, song áo của Chung Chí lại bị mắc vào trên xe, mặc cho Chung Nghĩa có kéo đến thế nào cũng không thể kéo ra được.
Chung Nghĩa nhìn em trai đang gần như hôn mê trong xe, cuống đến mức tay chân cũng run lẩy bẩy. Một anh trai khẩn trương đến thế này, Chung Chí đây là lần đầu tiên trông thấy.
Chung Nghĩa vô vọng cùng cực dùng sức đấm xuống mặt đất đầy những mảnh thủy tinh, khiến anh ta vốn đã bị thương đầy người giờ lại càng chảy nhiều máu thêm, song dường như Chung Chí không hề cảm thấy đau đớn chút nào. Sau khi suy nghĩ, Chung Nghĩa đột nhiên quay lại trong xe, gỡ chiếc áo của em trai đang bị móc vào xe. Sau đó, dùng lực đẩy Chung Chí ra phía ngoài xe.
Không rõ có phải vì được hít thở lại không khí trong lành hay không, mà Chung Chí lúc này thấy mình trong đó chợt tỉnh lại.
Do bên trong xe có đồ đạc chặn lại, nên Chung Nghĩa chỉ có thể bò ra từ phía bên ghế lái. Anh ta xoay người lại, nhìn thấy em trai mình đang đứng phía ngoài cửa. Chung Nghĩa vui mừng nở nụ cười, niềm hạnh phúc như lại được tái sinh vậy. Chung Nghĩa giơ tay hướng về phía Chung Chí, cơn đau nơi cái chân bị gãy lại đang ảnh hưởng tới anh ta, khiến anh ta rất khó khăn khi bò ra phía ngoài. Dù sao vừa nãy cùng do việc cứu em trai là trach nhiệm nặng nề, làm hết trách nhiệm này, dường như sức lực trong người cũng không còn nữa.
Nhưng, nhìn em trai mình, nụ cười trên gương mặt Chung Nghĩa dần biến mất. Bởi vì, Chung Chí không hề tiến lên định kéo tay anh trai mình, anh ta dường như đang do dự.
Giây phút do dự ngắn ngủi đó thôi cũng khiến Chung Nghĩa đau buồn vô tận, lẽ nào em trai anh ta lại thực sự tức giận đến mức đó, đến giờ phút sống chết quan trọng như thế này cũng không đồng ý giúp anh ta một tay hay sao?
Chính vào lúc Chung Chí đang còn do dự, thì cơn lốc xoáy màu đen gây tai họa kia lại xuất hiện, ngay trên đỉnh đầu anh ta.
Lúc này, cảnh tượng mà Chung Chí nhìn thấy chính là hình ảnh mình đang cười, nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó như không có chuyện gì xảy ra quay người bước đi, để lại chiếc xe đang bốc cháy càng lúc càng dữ dội do xăng chảy ra… …
*
“Không, đó không phải tôi, là anh!” Chung Chí trầm mặc mất nửa ngày mới có thể nói được ra mấy chữ này.
“Hừm.” Thạch Phương hừ lạnh một tiếng nói. “Không sai, kẻ đóng lại cánh cửa đó chính là ta, kẻ mồi thêm lửa cũng là ta. Song đó không phải là điều mà ngươi muốn làm hay sao?”
“Tôi không có!”
“Không cần phải tranh luận chuyện này với ta làm gì. Nếu như ngươi không muốn, vậy tại sao lại do dự lúc định cứu ca ca mình? Hắn chỉ muốn ngươi kéo hắn một cái mà thôi. Ngươi sao lúc đó lại do dự chần chừ như thế, tại sao không tình nguyện hi sinh thân mình như hắn để cứu ngươi? Đại ca ngươi lẽ ra sẽ không chết, hắn có thể tự mình trốn chạy trước thật xa. Là vì ngươi, hắn mới quay lại trong xe, nên mới chết! Nói một cách khác, thì hắn đã chết thay cho ngươi!”
Chung Chí không đáp lại, thậm chí đến nước mắt cũng không chảy ra được.
Thạch Phương nhẹ nhàng cười một tiếng, khuyên nhủ nói: “Ngươi nên bỏ cái tính thương người vớ vẩn kiểu phụ nữ đó đi. Muốn làm chuyện lớn, nhất định sẽ phải hi sinh một số thứ.”
Chung Chí vẫn như hòn đá không hề động đậy, đến con mắt cũng không hề chuyển động chút nào.
Lời thì thầm thôi miên bên tai vẫn tiếp tục vang lên: “Suy nghĩ kỹ một chút mà xem, ta có thể cho ngươi tất cả những gì ngươi khát vọng, thậm chí cả cô ta… …chỉ cần chúng ta hợp sức lại, thế giới này sẽ không còn ai thắng được chúng ta nữa… …”
Thạch Phương còn nói rất nhiều bên tai Chung Chí, song anh ta vẫn trước sau im lặng, thậm chí cũng không hề suy nghĩ. Lúc này, đến Thạch Phương đang gửi gắm thân mình trong người Chung Chí cũng không cảm giác được bất cứ động tĩnh nào.
“Ta cho ngươi một chút thời gian để suy nghĩ nhé. Lúc này, để ta đi giúp ngươi trừ bỏ Tần Chính. Phải nhớ kỹ, hòn đá làm vướng chân thì phải vứt bỏ, tuyệt đối không được lưu tình. Nếu không, bọn chúng sẽ mãi mãi cười nhạo ngươi là thằng nhóc bất tài vô dụng, chứ chẳng có ai cảm kích lòng nhân từ của ngươi đâu. Ngươi phải để cho kẻ khác thấy, rằng ngươi là kẻ không thể khiêu khích, cũng không thể bị đánh bại… …”
Lời nói bên cạnh tai cuối cùng cũng đã bay đi xa, Chung Chí giờ thậm chí bản thân đang tỉnh hay đang thức cũng không phân biệt rõ được. Trong đầu anh ta vẫn là một mảng trắng xóa không chút suy nghĩ, không có đau khổ, không có tội lỗi, cũng không có nhầm lẫn, chỉ có màn đêm đen đang không ngừng phủ xuống.
Một hồi nhạc chuông vang lên kéo Chung Chí quay về với thực tại, anh ta cầm di động lên xem, hóa ra là tin nhắn của Dao Dao. Trong đó viết: “Tớ rất vui, có thể đến uống với tớ cốc rượu không?”
Chung Chí cầm di động lên, mặc quần áo, thần sắc cứng đờ như gỗ bước ra khỏi cửa nhà, như một con rối không có suy nghĩ vậy. Đến bản thân anh ta cũng không biết, tối nay sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa.