Lúc tiểu Dạng từ trong phòng bước ra, lại vui vẻ lạ thường. Sự lạnh lùng đĩnh đạm lúc bình thường hoàn toàn đã bị anh ta vứt ra phía sau. Mặc dù trên khuôn mặt, vẫn giữ vẻ lãnh đạm đó, nhưng trong tim lại cháy lên ngọn lửa nhiệt tình đến nỗi mới gặp anh ta một lần là Lăng Hạo cũng cảm nhận được.
Hai người họ giao tiếp mấy câu đơn giản. Tiểu Dạng sau đó rất phóng khoáng mời mọi người cùng đi ăn uống, anh ta mời. Nhìn thấy anh ta như vậy, mọi người đều thấy vui cho anh ta, vì vậy tất cả cùng đi, cùng nhau chia sẻ niềm vui của anh ta.
Tiểu Dạng nhiệt tình phóng khoáng mời họ ăn cơm, ăn cơm xong, lại mời mọi người đến bar uống rượu. ( Những bạn đã ở TQ sẽ thấy đây là chuyện rất bình thường, đây được gọi là văn hóa uống rượu – giao tiếp của người TQ, bất kể vừa rồi bận như thế nào, hay vừa bất đồng ý kiến ra sao, giới thương nhân TQ tối tối hầu như đều phải đi tụ tập uống túy lúy rồi mới về — Bibon giải thích tý vì sợ mọi người sẽ thắc mắc không phải hôm qua vừa đi bar sao hôm nay lại đi tiếp trong khi còn bao nhiêu việc đáng lo trước mắt, ha ~ )
Nơi đến vừa hay lại chính là quán bar hôm qua ba người nhóm Bách Phú đã đi. Hóa ra, quán bar này là của tiểu Dạng mở. Anh ta còn đặc biệt đưa cho Bách Phú bọn họ mỗi người một tấm danh thiếp, ngoài ra, còn phân phó cho giám đốc ở đó rằng sau này nếu nhóm Bách Phú có đến, thì tất cả chi phí đều tính vào của anh ta.
Điều này cũng làm cho Bách Phú có chút hưng phấn, vì quán bar này cô thích vô cùng, ánh đèn ấm áp, giai điệu động lòng người, tất cả tất cả đều chẳng hề ăn khớp với cuộc sống của Bách Phú, song lại rất thu hút. Đây là quán bar thuộc dạng Top trong thành phố. Nghe nói còn có rất nhiều cô gái chỉ vì một lần đến đây, mà còn đặc biệt đi chỉnh sửa từ đầu đến chân nữa ! Cô chỉ thấy tiếc nhất là bản thân không thể giống như những cô gái khác đến đây biết ăn chơi và có vũ đạo sexy thế kia. Sexy, haizz , trời ạ ! Từ này cách bản thân mình cũng xa quá đi thôi !
Thấy Bách Phú thích nơi này như vậy, tiểu Dạng rất vui. Anh ta là duới sự giúp đỡ của Bách Phú, mới không dễ gì gỡ được nút thắt trong tim kia. Sự cảm kích đối với Bách Phú, anh ta thực không thể dùng lời lẽ nào để hình dung được. Chuyện của tiểu Man đã giày vò anh ta thảm đến vậy, chỉ có mình anh ta biết được điều đó. Người khác vẫn luôn cho rằng anh ta là kẻ máu lạnh vô tình, nhưng thực ra, gỡ bỏ lớp phòng vệ đó ra, anh ta cũng chỉ là một người đàn ông bình thường mà thôi.
Nhìn tiểu Dạng tâm tình đã vui lên không ít kia, Bách Phú đột nhiên hỏi một câu hỏi mà cô đã giữ rất lâu rồi : “Tiểu Dạng, khi anh nhìn thấy gương mặt tiểu Man, thực sự … …không cảm thấy sợ hãi sao ?”
Tiểu Dạng lại để ánh mắt mình hướng về phía Bách Phú, nói một cách chân thành : “Không sợ, gặp được cô ấy là tôi đã rất mãn nguyện rồi. Cả người tôi như nhẹ hẳn đi vậy. Bách Phú, đại ân không lời nào cảm tạ hết được ! Nhiều năm đến vậy, trái tim tôi cuối cùng cũng được thanh thản. Cô không biết được, mùi vị của cảm giác tội lỗi khó chịu đến thế nào đâu. Nhất là đối với một người … …là người con gái đầu tiên tôi thích. Hiện giờ tốt rồi, cô ấy đã tha thứ cho tôi, hôm nay tôi nhất định có thể ngủ ngon được rồi.”
Đại ân ? Không phải chứ ? Có đáng thế không ? Hơn nữa cô cũng đâu có làm gì nhiều.
Bách Phú nghe xong có chút trêu đùa mà cuời giả lả : “Hey, cái này … …thực ra anh cũng không cần phải như thế đâu … … “
Đột nhiên lúc đó, di động của Bách Phú vang lên. Bách Phú hít một hơi sâu, woa ~ đến đúng lúc quá. Ây, số điện thoại kỳ lạ. Bách Phú bèn vội vàng nhận điện.
“Xin chào, tôi là Trần Gia Kỳ.” Giọng nói đầu bên kia dễ nghe vô cùng, có điều cô không nhận ra đây là ai cả, cũng không nhớ ra mình có quen ai có tên như thế này.
“Xin hỏi, hôm nay, là cô đã gửi thư cho tôi đúng không ?” A, hóa ra là anh ta — tiểu Kỳ !!! Là nam sinh nho nhã mà tiểu Man vẫn luôn cất giữ trong ký ức kia.
“Vâng, đúng là tôi gửi.” Bách Phú kích động vô cùng, tiểu Kỳ a tiểu Kỳ, anh cuối cùng cũng xuất hiện rồi.
“Tôi đã đặt vé máy bay rồi, mười một giờ mười lăm phút ngày kia sẽ đến nơi.”
“Không vấn đề gì, tôi sẽ đi đón anh.”
Đặt điện thoại xuống rồi, Bách Phú dù thế nào cũng cảm thấy có gì đó bất thường, sao lại dễ dàng như thế chứ. Đến thật hay giả cũng không hỏi một tiếng, chuyện ma quỷ như thế này, người bình thường đâu có chấp nhận dễ dàng thế được. Sao anh ta lại không hề do dự mà quay về như thế ? Thậm chí đến cả hỏi một câu cũng không hỏi. Đến cả những lời cô đã chuẩn bị kỹ càng để nói cũng không còn có chỗ để dùng tới ! Nếu như mình là một kẻ lừa đảo thì sao … … vậy thì anh ta cũng dễ lừa gạt quá đi thôi.
Đem theo một bụng hoài nghi, Bách Phú quay lại bàn rượu, nói với mọi người chuyện của tiểu Kỳ. Mọi người lúc đó tinh thần đều cực kỳ hưng phấn, đến cả tiểu Dạng cũng vui mừng vì chuyện tiểu Kỳ sẽ trở lại này. Tinh thần đã tốt như vậy, thế thì chẳng còn lý do gì để không uống cho say nữa rồi !
+++ +++ +++ +++ +++
“Đau đầu quá.” Bách Phú vừa tỉnh dậy, đã cảm thấy đầu như sắp vỡ ra vậy. Ký ức về tối hôm qua kể từ sau khi nhận được điện thoại của tiểu Kỳ đã hoàn toàn không còn nhớ gì hơn . Sao mà lại uống say thế chứ, đến việc làm sao về đến nhà, cô cũng không hề nhớ được nữa.
“Ấy, đây là đâu thế này !” Bách Phú chợt kêu lên. Đây đâu phải nhà mình. Nơi đây đồ dùng đều một màu tuyết trắng, cửa sổ chạm đất to đùng, rèm cửa sổ màu lam nhàn nhạt, với ban công cực kỳ lớn, còn có cảnh sông không gì địch nổi bên ngoài kia nữa .. … căn phòng đẹp như thế này ! Đây rõ ràng là ước mơ của cô a ! Nhưng rốt cuộc nơi này là đâu chứ ? Không thể nhớ được nữa, hoàn toàn không thể nhớ được nữa … … phải làm thế nào đây ?
Bỗng bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, “Bách Phú, cô tỉnh chưa ?”
A !!! Lại là anh ta — Lăng Hạo. Không phải chứ, mình … …mình sao lại có thể ở trong nhà Lăng Hạo thế này. Nếu như bị đồng sự trong khách sạn biết được … … trời ơi, sẽ không thể tưởng tượng được nữa ! Hôm qua là anh ta đưa mình về sao , vậy , không biết có xảy ra chuyện gì hay không nữa ? Nhìn lại mình, áo ngoài cũng đã bị cởi ra rồi, có điều cũng không bị lộ ra quá mức, là… …anh ta sao ? Nếu như đúng thật là đã xảy ra chuyện gì với anh ta, thì dường như cũng không phải là chuyện tệ lắm a, anh ta đẹp trai như vậy cơ mà.
Trời ơi !!! Mình đang nghĩ gì thế này ???
Cứ suy nghĩ linh tinh như vậy, làm gương mặt Bách Phú lúc này ửng lên đến nỗi đã có thể rán chín một quả trứng gà rồi.
Đột nhiên cửa bị mở ra, Lăng Hạo thò đầu vào, lo lắng hỏi han : “Cô không sao chứ , vẫn còn rất khó chịu sao ?”
Bách Phú ngượng ngùng không nói ra được, chỉ biết gắng sức lắc đầu.
Nhìn thấy Bách Phú lắc đầu như vậy, Lăng Hạo cũng thấy bớt lo phần nào : “ Tôi đã chuẩn bị ít thuốc, một lát nữa cô vẫn nên uống thì tốt hơn. Hơn nữa tôi cũng đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi, mau ra ăn đi.”
Bách Phú mau chóng ngồi dậy, đánh răng rửa mặt xong, rồi lê bước đến bên bàn ăn. Nhìn thấy Lăng Hạo đang chỉnh tề ngồi bên bàn ăn, Bách Phú trong tim lại không nghe lời mà ” thịch thịch thịch ” đập điên cuồng lên.
Lăng Hạo giả vờ như không thấy Bách Phú đang ngượng ngùng, vừa tự phục vụ vừa nói : “Tối qua cô, còn có Trương Dương và Dịch Đạo đều say bết hết cả. Tiểu Dạng đã đưa hai người bọn họ về, tôi chỉ đành đưa cô về nhà vậy. Vì tối qua cô nôn nhiều quá, cho nên, tôi đã tự ý giúp cô thay áo ngoài ra. Xin lỗi nhé.”
“Không sao .” Giọng nói Bách Phú lúc này đã bé đến mức chính cô cũng không nghe thấy được nữa rồi.
“Đúng rồi, để tôi cho cô xem tin này.” Lăng Hạo lấy ra một tờ báo đưa cho Bách Phú, “Nhìn mục thứ ba xem.”
Bách Phú đầy bụng nghi ngờ nhận lấy tờ báo, bên trên là dòng tít rất to : “Phạm nhân thiếu niên chết thảm trong ngục” . Bách Phú nhìn đã thấy hồ đồ rồi.
Lăng Hạo tiếp đó lãnh đạm nói : “Người này, chính là kẻ năm đó đã cưỡng hiếp tiểu Man, cũng là kẻ đã ném cô ấy từ trên xe xuống.”
“A !” Bách Phú lập tức nhìn kỹ lại nội dung trên đó. Tiếc là, bài báo cũng không nói rõ ràng. Chỉ viết : Một tội phạm tuổi vị thành niên họ Đào mới hơn hai mươi tuổi, do đắc tội với kẻ cầm đầu trong tù mà bị đánh đập, sau khi bị hành hạ suốt bốn ngày thì chết. Nghe nói, toàn thân anh ta trên dưới đều phát đen, tất cả đều là máu tắc đọng, bên trên còn có vết thương do dao găm, đầu thuốc và dây thắt lưng tạo thành nữa, hơn nữa đến móng tay cũng bị đập nát. Chết rất thảm !
Do đã từng cùng tiểu Man chịu đựng nỗi bất hạnh kia, vì vậy Bách Phú đối với người họ Đào này căm hận đến tột đỉnh.
“Chết là đúng lắm !” Bách Phú tức giận ném tờ báo sang một bên.
“Nhưng, cô không cảm thấy kỳ quái sao ?” Lăng Hạo không lấy làm phiền vì phản ứng của Bách Phú, “Những kẻ đã làm hại tiểu Man, tất cả đều mất tích, duy nhất một kẻ đang phải ngồi tù, cũng đã chết rồi. Đây lẽ nào chỉ là trùng hợp thôi sao ?”
“Gì cơ ! Có thật không ?” Bách Phú ngây ra, cô hiểu ý của Lăng Hạo. Nếu như lời Lăng Hạo nói là thật, vậy thì việc này đúng là không bình thường. Sao lại như thế được chứ ?
“Cô có biết cái người tên Dương Tuấn Dạng là người thế nào không ?” Lăng Hạo trên khóe miệng mang theo ý cười nhưng lại như không cười, rất mê hồn, nhưng lại mang theo chút tà khí, làm Bách Phú nhìn vào chỉ muốn rớt nước dãi.
Woa, hóa ra bộ dáng nam nhân xấu xa, lại có thể đẹp trai thành ra thế này !
“Hey .” Lăng Hạo dùng tay hươ hươ trước mắt Bách Phú, “Cô còn đang nghe không thế ?”
Mau hồi thần, mau hồi thần ! Bách Phú lập tức lại đeo lên bộ dáng như đang nghe chăm chú lắm vậy.
Lăng Hạo tiếp tục nói : “Dương Tuấn Dạng vốn là người có tiếng ở vùng này, đặc biệt là đối với thế lực đằng sau hắc đạo oh.”
Gì cơ ? Hắc đạo ? Tiểu Dạng ?
“Không phải chứ !” Bách Phú kêu lên, “Mà dù cho tiểu Dạng có thực sự là có quan hệ với hắc đạo đi chăng nữa, vậy thì cũng đâu có nghĩa những kẻ kia gặp chuyện đều do tiểu Dạng làm !”
Lăng Hạo cười nói : “Cô đúng là rất biết cách bảo vệ bạn bè. Làm bạn với cô thật đúng là không tệ .”
Bách Phú lại không hề thấy như vậy , chỉ cảm thấy rõ ràng Lăng Hạo đang cười giễu cô là đồ ngốc.
“Tôi là nói thật.” Trái tim Bách Phú đã bị Lăng Hạo nhìn xuyên thấu, “Có thể làm bạn với cô đúng là một việc rất được. Cô … …có đồng ý làm bạn tôi không ?”
+++ +++ +++ +++ +++
Lời nói đó của Lăng Hạo, làm Bách Phú cứ mê muội trong hạnh phúc mãi, cho đến khi đến nhà mẹ của tiểu Man, cô mới hoàn toàn thanh tỉnh lại.
Lúc Lăng Hạo đưa Bách Phú đến nơi, tiểu Dạng ba người họ đã đến rồi, hơn nữa nhìn dáng vẻ có lẽ đã đợi được một lúc lâu. Thấy Bách Phú và Lăng Hạo đến, Trương Dương bèn lập tức chạy qua, dùng ánh mắt nghi ngờ mà xem xét hai người họ, làm cho Bách Phú vừa bực mình vừa tức giận. Còn tiểu Dạng và Dịch Đạo lại đứng bên cạnh xem kịch hay, rất mờ ám mà trao đổi ánh mắt với nhau.
Không để ý đến ánh mắt của những người khác nữa, Bách Phú lập tức đến gõ cửa nhà mẹ của tiểu Man.
Haiz, vẫn không được. Thật là cố chấp!
Mấy người họ liên tục thay phiên nhau, đến Lăng Hạo là người có khả năng đàm phán tốt nhất cũng đã vào cuộc, nhưng vẫn chẳng ích gì. Mẹ của tiểu Man không chịu thay đổi quyết định, ngược lại chỉ nói một câu : “Muốn để ta phải ở cùng một chỗ với tên tiện nhân không cần mặt mũi đó nữa, đừng có hoang tưởng ! Ta nguyện chết còn hơn !”
Đây có còn là vì con gái bà nữa không ? Là con đẻ của bà sao ? Chỉ vì cái danh dự ( mặt ) bị thắt nút trong tim đó, mà đến con gái có đầu thai được hay không , liệu có vĩnh viễn phải đau khổ cũng không quản đến nữa sao !!!
Cứ nghĩ đến đây, Bách Phú thực sự đã tức giận vô cùng rồi !
Bách Phú giận rồi , thực sự tức giận ! Từ nhỏ đến lớn, Bách Phú đều luôn có biểu hiện là người hòa nhã, chưa từng thấy cô tức giận bao giờ, bất luận là dì hay em họ có quá đáng thế nào, cô cũng đều không hề tính toán.
Nhưng đến hôm nay, Bách Phú thực sự đã phát hỏa, hơn nữa còn là cơn giận rất lớn !
Cô không thể nào nhịn được mẹ của tiểu Man nữa mà hét lớn : “Bà ! Bà còn xứng làm một người mẹ không ! Nếu như không phải là bà luôn cứ oán hận tiểu Man, thậm chí cả khi cô ấy phải chịu đựng bao nhiêu khổ ải như vậy mà bà còn có thể chửi mắng được. Bà có biết bà đã đem lại cho cô ấy bao nhiêu nỗi đau khổ không ? Nếu như không phải bà không hiếu thuận với mẹ chồng, để cha của tiểu Man đau thương đến tận đáy tim, ông ấy liệu có nỡ lòng nào bỏ mặc gia đình để đi theo người phụ nữ khác không ! Nói cho bà biết, bà ở cùng với chồng mình, thì người không may chính là ông ấy, chứ không phải bà đâu ! Sự đau khổ của bà tất cả đều do chính bà gây nên. Loại người như bà, ích kỷ như vậy, hư vinh như vậy, chỉ biết đến chính mình ! Không có ai thích bà hết. Bà có biết tiểu Man chết thảm thế nào không ? Bà có biết cô ấy đã phải chịu bao nhiêu đau khổ không? KHông ! Bà đương nhiên không thể biết được ! Bởi vì bà chỉ biết đến chính mình mà thôi ! Nếu như lúc đó cha của tiểu Man không bị bà bức đi mất, nếu như lúc đó tiểu Man theo cha cô ấy, vậy thì cô ấy nhất định sẽ không chết thảm như thế này ! Sự bất hạnh của tiểu Man — chính là vì có một bà mẹ lãnh khốc vô tình như bà ! ”
Nói một hơi hết những lời này xong, Bách Phú dùng sức mà đứng thở hổn hển, rồi không để ý đến người đàn bà đáng ghét đó nữa, vẫy vẫy tay nói : “Chúng ta đi thôi !”