(bao gồm 45 chương, từ chương 28 đến chương 72)
Chương 28 : Vòng Quay Số Phận
Ninh Chấn Hoa trong tay cầm một chiếc bình hoa sứ màu trắng vừa mới đào được, hưng phấn đến nỗi làm hai tay cũng run rẩy theo.
Thật là một kho báu hiếm thấy ! Chiếc bình sứ này nhìn tạo hình bề mặt thì chỉ giống như những chiếc bình hoa sứ cổ dài bình thường khác, nhưng lại được kiểm định là một cổ vật có từ ngàn năm trước.
Nhưng khi ông ta mang chiếc bình hoa này đến thăm hỏi mấy vị chuyên gia liền, thì tất cả các chuyên gia đều không thể nói được chiếc bình này rốt cuộc là thuộc về lò “Sài Nhữ Quân Ca Định” nào.
( Cái này ta thực sự chưa hiểu được ý nghĩa, chỉ biết Sài Nhữ ở đây là để chỉ những đồ vật được làm chủ yếu bằng sứ. Nhưng ở đây chính là ý chỉ một nơi chuyên làm gốm sứ nung nổi tiếng trong Trung Hoa cổ đại )
Chỉ là ai ai cũng đều rất kỳ lạ khi nói rằng trước giờ chưa từng nhìn thấy một đồ vật bằng sứ nào có phương pháp chế tác như thế này cả.
Từ cổ cho đến giờ, gốm sứ trắng của lò nung Thuộc Hình là nổi tiếng nhất, được người đời gọi là “Nam Thanh Bắc Bạch”, luôn là địch thủ lớn đối với lò nung gôm sứ trắng cùng phương Nam. Nghệ thuật chế tác sứ trắng bắt đầu trưởng thành từ đời nhà Tùy, cách đây chính xác là đã có hơn một ngàn năm lịch sử. Song chiếc bình sứ trước mắt này lại không hề thuộc vào năm lò mà người đời đã từng biết đến.
Bề mặt của chiếc bình sứ trắng này trơn láng, màu sắc tuyết trắng óng ánh, rất giống với đặc điểm của Thuộc Hình. Nhưng khi quan sát kỹ lưỡng hơn lại có thể nhìn thấy trên bề mặt trắng như tuyết kia, lại phủ đầy những sợi màu đỏ mỏng như sợi tóc, màu sắc là màu hồng nhàn nhạt, nhìn giống như những sợi tơ máu ẩn giấu dưới làn da các em bé vậy.
Điều kỳ lạ nhất là, khi bạn cho nước ấm 36 độ vào trong bình, thì chiếc bình sứ này sẽ lập tức xuất hiện một gương mặt trẻ con tròn trịa mũm mĩm, hơn nữa còn sinh động như đang sống vậy, dễ thương vô cùng. Phàm những ai khi chứng kiến sự việc này, cũng đều phải trầm trồ thán phục công nghệ thần kỳ trên đó.
Kể từ khi có được chiếc bình này, kẻ yêu sứ mê muội là Ninh Chấn Hoa thậm chí mỗi ngày đều phải ôm chiếc bình sứ này mà ngủ. Nói cũng không có gì lạ, chiếc bình cổ này cũng giống như là bảo ngọc vậy, do được nhiễm thêm nhân khí, mà lại biến thành linh khí đầy đủ, có lúc nhìn vào, dường như còn có thể thấy được mạch máu trong chiếc bình cổ đó đang chuyển động vậy, lại còn cả gương mặt đang cười của đứa trẻ nữa.
Nhìn thấy sự biến hóa kỳ diệu của chiếc bình cổ này, Ninh Chấn Hoa chẳng còn tâm trí mà làm ăn nữa, chỉ mỗi ngày ở bên bình quý, giống như một con sư tử giữ mộ vậy. Những nguy cơ xuất hiện xung quanh, những thay đổi bên cạnh mình, ông đại khái đều không cảm nhận được. Không ngờ rằng, bóng đêm đã hướng chiếc miệng đầy máu về phía họ. ~
+++ +++ +++ +++ +++
Buổi sáng vừa mới tỉnh dậy, Bách Phú đã cảm thấy đầu đau nhức vô cùng. Kể từ lúc nhìn thấy ảo ảnh kỳ lạ kia, Bách Phú ngày nào cũng đều gặp phải những giấc mộng kỳ lạ. Trong mộng cứ luôn có một người đang gọi cô, lại còn luôn nói những lời rất kỳ lạ và khó hiểu nữa.
Việc đảm nhiệm làm trợ lý của Lăng Hạo cũng đã được ba tháng rồi. Trong khoảng thời gian này, Bách Phú cũng đã hoàn toàn hiểu được bộ mặt thực sự mà Lăng Hạo vẫn luôn giấu kỹ phía sau nụ cười giả tạo của anh ta. “Rất hay thay đổi”, chính là cảm nhận sâu nhất cũng như chính xác nhất của Bách Phú về Lăng Hạo. Khi công việc bị rơi vào lúc bế tắc, vào lúc tất cả mọi người đều thở không ra hơi, thì Lăng Hạo ngược lại rất nhiệt tình, hưng phấn giống như một dã thú đang đối mặt với thợ săn vậy. Nhưng khi hạng mục đã đạt được một thành tích nhất định nào đó, khi mọi người cùng chúc mừng cổ vũ, thì anh ta lại bắt đầu lạnh như băng, hơn nữa lại còn cáu kỉnh như thể ai đắc tội với anh ta vậy.
Nhớ lại ngày đầu tiên đảm nhận công việc trợ lý, Bách Phú chính là vì bộ đồ mặc trên người mà bị Lăng Hạo đuổi về, bảo cô “mặc đồ đàng hoàng rồi hãy đến.” . Nhìn thấy những ánh mắt đồng tình của đồng nghiệp, Bách Phú buồn đến nỗi nước mắt cũng sắp rơi ra.
May mà Bách Phú không phải là một cô bé yếu đuối, từ nhỏ đã được những cơn giận của dì mà được tôi luyện đến mức đạn dao cũng không cắm vào được rồi. Vì vậy những đồng nghiệp bên cạnh cũng đều phải thấy kinh ngạc và thán phục trước biểu hiện nẫn nại của Bách Phú.
Dần dần khi đã làm quen với công việc, Lăng Hạo cũng bắt đầu giao cho Bách Phú một vài công việc cần phải theo sát. Hiện giờ, Bách Phú vừa mới làm xong một phương án du lịch liên quan đến Thần Nông Giá.
( Thần Nông Giá : nằm ở tỉnh Hồ Bắc, là một Lâm khu không trực thuộc địa cấp thị nào của tỉnh. Nơi đây được lấy tên theo khối núi Thần Nông Giá, thường được coi là đoạn phía đông và cao nhất của Dãy núi Đại Ba và nằm trong khu bảo tồn của dãy núi này. Khối núi Thần Nông Giá chia lâm khu thành hai phần: phần trung tâm và phía bắc thuộc lưu vực của Hán Thủy (một phụ lưu của Trường Giang và nhập vào dòng chính ở Vũ Hán), trong khi phần phía nam chảy ra Trường Giang một cách trực tiếp hơn qua những con suối nhỏ như suối Thần Nông.)
Công ty đang muốn tổ chức một hoạt động du lịch cho cấp trung và cấp cao, anh chàng bị lai tây hóa Lăng Hạo này cũng do sùng bái bí mật của Thần Nông Giá, mà chỉ định nơi đây để đi.
Gửi email cho Lăng Hạo cùng Tô tổng. Xong, đã hoàn thành.
Haiz, có làm việc ở đây rồi mới biết được, hóa ra Lăng Hạo và Tô tổng hai người họ không hề hợp nhau tí nào. Lăng Hạo là sếp chính của cô, mà Tô tổng lại là lãnh đạo bản thân cô vô cùng kính trọng, thực đúng là phiền phức a. Có điều hiện giờ với thân phận này, đương nhiên là đã tự động bị coi là đứng về phía của Lăng Hạo rồi. Mối quan hệ của nhân viên trong các công ty lớn vốn dĩ rất phức tạp, cho nên bản thân khi làm việc chỉ biết phải thật cẩn thận rồi lại cẩn thận ! Thực là bất lực a !
Khi phương án đã được thuận lợi mà thông qua, Bách Phú trong tim cũng có thể coi như đã có được chút an tâm hơn, dù sao thì quãng thời gian vừa qua cũng không bị lãng phí !
Lăng Hạo vẫn như cũ không có bất kỳ biểu thị nào, nhưng Tô tổng thì lại có biểu dương cô một chút. Haiz ~ sếp Lăng Hạo này, chính là không hiểu được làm thế nào mới khuyến khích được cấp dưới, hơn nữa lại thiếu đi mất cảm giác thân thiết giống như Tô tổng kia. Điều này đúng là có chút bất lợi trong cuộc chiến thương trường đang đầy cạm bẫy như hiện giờ !
Rồi một cuộc điện thoại của dì, lại làm cho chút mãn nguyện vừa mới có được của Bách Phú hoàn toàn vỡ vụn. Từ lúc dì biết được Bách Phú ở thành phố G này thêm được một căn nhà, cô không có ngày nào được trải qua yên ổn. Dì không ngừng thúc giục cô mỗi ngày phải mau mau đuổi Trương Dương và Dịch Đạo đi, đem căn nhà đó chuyển tên sang cho dì để báo đáp công ơn nuôi dưỡng với Bách Phú bao năm nay.
Bách Phú thực sự rất thích căn nhà mà mẹ tiểu Man đã để lại cho mình, vì vậy luôn cố gắng để trang trí bày biện sao cho căn nhà vừa dễ thương lại vừa ấm áp, hơn nữa đây cũng là chút tâm ý của mẹ tiểu Man, thì làm sao có thể tùy ý mà tặng ai khác được.
Mà Trương Dương và Dịch Đạo còn là đồng đội của cô nữa, tháng nào cũng rất đúng hẹn mà nộp tiền nhà, thì dù có thế nào cô cũng không thể mở miệng nói với hai người họ phải rời đi được.
Vì vậy chỉ còn cách trì hoãn lại. Nhưng dì lại vô cùng tức giận, mắng chửi Bách Phú một hồi là đồ không có lương tâm, là đồ sói vô tình. Bách Phú lần nào cũng chỉ âm thầm lắng nghe, chứ không nói lại tiếng nào.
Em họ Anh Đào cũng đã đến thành phố G sống cùng Bách Phú, hơn nữa giờ còn đang làm việc dưới tay của Tô tổng. Đó cũng hoàn toàn là dựa vào mình Anh Đào, cô ấy trước giờ vẫn luôn là cô gái thông minh, chỉ là lại có thêm tính kiêu ngạo mà bất cứ cô gái xinh đẹp nào cũng có. Đặng Hân luôn nói rằng Bách Phú rõ ràng giống như người hầu của Anh Đào, chứ hoàn toàn chẳng có chút tình chị em gì cả. Đến Trương Dương và Dịch Đạo cũng không thể chấp nhận được thái độ của Anh Đào đối với Bách Phú, thường xuyên bất bình thay cho cô. Nhưng Bách Phú lại luôn cười mà nói Anh Đào vẫn còn nhỏ, không cần thiết phải so đo như vậy. Lần đi du lịch này, Anh Đào vốn là thư ký của Tô tổng cũng được tham gia.
Ninh Tiêu cũng đến công ty làm việc, đối với kế hoạch lần này, anh ta thực sự đã giúp Bách Phú không ít. Mặc dù Bách Phú đã cố ý giữ một khoảng cách nhất định với anh ta, nhưng anh ta vẫn cứ luôn nhìn thấy Bách Phú là lại một bộ dáng vô cùng thân mật, cứ như hai người bạn đã có đến mười năm thâm tình vậy, làm cho Đặng Hân cứ đuổi theo cô, dò hỏi xem quan hệ của hai người họ thế nào.
Được ! Chuẩn bị đi du lịch thôi, một tuần sau sẽ xuất phát !
Được ! Chuẩn bị đi du lịch thôi, một tuần sau sẽ xuất phát !
+++ +++ +++ +++ +++
Thảm rồi, về nhà còn phải nấu cơm nữa ! Mặc dù Dịch Đạo và Trương Dương đều đóng tiền hàng tháng đầy đủ, nhưng một người làm cơm cho bốn người ăn, đúng là không dễ tí nào cả.
Bách Phú làm cơm mà cả người nóng đến nỗi đầy mồ hôi. Trong khi đó Trương Dương và Dịch Đạo bên cạnh lại đang vắt chân ngồi xem ti vi. Thực đúng là đồ không có lương tâm mà ! Bách Phú trong tim không thể bình tĩnh được, là ai quy định cứ là con gái thì phải nấu cơm chứ ?
Trương Dương hiện giờ đã rời khỏi khách sạn, giờ đang làm công việc tiêu thụ cho một công ty phần mềm. Anh ta nói cái gì mà nam nhi thì phải tôi luyện tinh thần, không ngừng rèn luyện, làm anh giờ thực sự đã xóa bớt đi được sự non trẻ của lúc trước, trở nên trơn tru và ổn định hơn. Có lúc, Bách Phú nhìn thấy đế giày đã mòn vẹt của anh, mà thấy thương vô cùng, vậy mà anh vẫn luôn lạc quan yêu đời. Cũng vì nỗ lực, mà Trương Dương đã gặt hái được không ít thành tích trong công việc, còn có không ít đồng sự muốn lôi kéo anh về. Làm anh trước mặt Bách Phú luôn dương dương tự đắc.
Dịch Đạo thì vẫn làm công việc pháp sư của anh ta, mặc dù đa phần pháp lực đã bị phong ấn, nhưng người đã từng luyện công khổ cực như anh ta, vẫn ngày càng tiến bộ hơn. Hơn nữa lại còn biết cách dựa vào danh thế của Bạch Long đại sư, mà kiếm được không ít việc. Vì vậy trong mấy người họ thì anh ta đúng là người có nhiều tiền nhất.
Bách Phú và Trương Dương cũng vào những lúc mà anhn ta cần sự giúp đỡ, đi theo giúp anh ta chút ít, đóng vai làm khách mời. Nhưng việc nguy hiểm như ở căn nhà ma lần trước cũng chưa từng xảy ra thêm. Cho đến hiện tại, Dịch Đạo cứ nghĩ lại chuyện xảy ra ngày hôm đó, mà vẫn cảm thấy như là một bóng đen ám ảnh anh ta vậy. Chỉ có Bách Phú và Trương Dương là không quan tâm đến anh ta, làm anh ta cũng đành phải để mặc.
Anh Đào vừa gọi điện thoại về nói sẽ ăn ở ngoài, làm Bách Phú lại lo lắng cho cô em họ. Kết quả bị Trương Dương và Dịch Đạo cười cô đúng là lắm chuyện. Nhân lúc cô vẫn còn đang buồn bực không thôi, hai người họ mới giấu giấu giếm giếm mà lấy ra món quà đã được chuẩn bị trước, tặng cho lần đi du lịch đầu tiên của Bách Phú.
Trương Dương tặng cô một chiếc đồng hồ lặn của Seiko và một chiếc balo không thấm nước, còn Dịch Đạo thì tặng cô một bộ dao đa năng của Thụy Sỹ cùng với một đôi giày Cat không thấm nước chuyên dùng để đi đường dài.
Nhìn thấy những món quà này, Bách Phú vui vẻ hẳn lên. Những thứ này, đều là những thứ mà Bách Phú đã muốn mua từ lâu nhưng cứ không nỡ bỏ tiền ra mua ! Cũng vì mặc dù sau khi trở thành trợ lý của Lăng Hạo, tiền lương của Bách Phú cũng đã tăng lên một khoản kha khá, nhưng Lăng Hạo lại là người có yêu cầu rất cao về nhân viên, nên Bách Phú không còn cách nào mà phải bỏ ra một số tiền lớn để đi mua thêm quần áo cùng đồ mỹ phẩm. Lại trừ đi cả khoản phải gửi về cho dù nữa, số tiền còn lại của cô cũng chẳng còn bao nhiêu.
Bách Phú nhận quà xong vui vẻ mà thưởng cho hai người kia mỗi người một cái đùi gà nướng, trong tim thật mong chờ vô cùng lần đi du lịch này.
Lúc đó, Bách Phú không thể biết được, lần du lịch này sẽ mang đến cho cô sự chuyển biến lớn đến thế nào. Vòng quay của số mệnh đã bắt đầu xoay chuyển, được định là khó mà thay đổi, cũng dần dần hướng đến cô mà tới.
Chỉ có điều, thứ đang chờ đợi cô đó, sẽ là gì đây ?