“Ấy, chị ơi, chị ở nơi này sao ?”
Bách Phú nghe thấy, kỳ quái mà quay đầu lại, hóa ra chính là cô bé không có tiền để mua cháo đó.
Trông thấy cô bé đó, Bách Phú cũng rất vui vẻ, “Hóa ra em là người thôn này ?”
“Đúng vậy ạ, thưa chị.” Cô bé nhỏ lúc này sau khi thay lên người bộ quần áo sạch sẽ, rõ ràng lại thấy càng xinh xắn dễ thương.
“Em … …là đi bộ đến thị trấn sao ?”
“Vâng ạ.”
“Woa, thật là lợi hại quá. Em làm gì mà lại phải đi đến nơi xa đến vậy chứ ?”
“Ưm … … ” Cô bé gái cúi mặt xuống, “Em … …em đi mua thuốc cho cha.”
“Cha em bị bệnh gì ?” Bách Phú quan tâm hỏi thăm cô bé.
“Bệnh thấp khớp ạ.” Cô bé nhỏ giọng trả lời.
Không thể chữa được rồi, Bách Phú trong tim than thầm, “Chị đi thăm nhà em có được không ?”
“Được ạ, có điều nhà em nhỏ lắm … … ”
“Không sao cả !” Bách Phú thân thiết nắm lấy tay cô bé. Thực ra cô là muốn đi thăm một chút, xem xem có gì cần cô giúp đỡ không.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Bách Phú, căn nhà nhỏ đó vừa ẩm ướt lại vừa lạnh lẽo, hơn nữa, cha của cô bé cũng đã bị liệt nằm trên giường không thể cử động, trong phòng ngập đầy mùi thối rữa.
Củi đốt cũng đã dùng hết, Bách Phú mạnh dạn giúp đỡ đi lấy củi. Còn sắp xếp lại đồ đạc trong nhà, những thứ này đều là những việc Bách Phú hiểu rõ, vì từ khi cô hiểu biết, đã bắt đầu phải làm việc nhà rồi. Cuối cùng, cô còn làm cho hai cha con cô bé mấy món ăn cô nấu ngon nhất nữa.
Đến tối đang lúc Bách Phú muốn nghỉ ngơi, cô bé bỗng đến tìm cô. Anh Đào vừa nhìn thấy, đã cau mày lại, dường như rất không ưa, nhanh chóng tránh qua một bên. Bách Phú thấy vậy cũng nhanh chóng kéo cô bé đi ra ngoài.
“Chuyện gì thế ?” Bách Phú thân thiết hỏi thăm.
“Oh, là thế này, chị ơi, nhà em có một bảo vật được truyền lại, muốn … …xem xem chị có muốn hay không.” Cô bé bối rối nói, còn lấy ra một chiếc túi nhỏ. Thứ đồ để trong túi đó được bao bọc rất kỹ càng, xem ra hình như đúng là vật quý hiếm. Mở từng lớp ra — Oh, hóa ra là một chiếc gương đồng.
Bách Phú vừa nhìn thấy chiếc gương đồng, bèn cầm nó lên, cẩn thận xem xét.
Chiếc gương đồng này chỉ to cỡ cái bát, phía dưới là một cái tay cầm được khắc đầy những dây leo trên đó. Mặt gương sáng đen bóng, có thể từ đó nhìn rõ được nhân ảnh, điều kỳ lạ nhất chính là hoa văn phía đằng sau chiếc gương đó : Nhìn thì thấy rất giống hoa, những nếu như nói là hoa, thì trên mình nó lại thấy mọc ra cả cánh tay và chiếc miệng với răng nanh dài nữa. Thân thể của nó cũng có một tư thế xoắn vô cùng kỳ lạ, vừa giống như đang nhảy múa, nhưng lại càng giống như đang chuẩn bị vồ mồi hơn. Cho nên toàn bộ mặt sau của chiếc gương này khi nhìn vào, cứ làm cho sau lưng cô phát lạnh lên.
Nhưng Bách Phú lại cứ si mê nhìn vào chiếc gương đồng này, trong tim đong đầy cảm giác như đã thân quen vậy, dường như đây chính là vật báu nơi khuê phòng mà cô yêu quý nhất. Cô thậm chí còn nhìn thấy cả thân ảnh đang cử động trong chiếc gương kia, mỏng manh như thế, đẹp đến thế, mái tóc được vấn cao lên làm cô càng lộ rõ ra vẻ xinh đẹp dễ thương … …
Đang lúc Bách Phú chăm chú không chút cử động nhìn chiếc gương đồng, cô bé thấy thần sắc Bách Phú không đúng lắm, bèn liên tục lắc lắc cô, lại còn vội vàng gọi : “Chị ơi ! Chị ơi ! Chị sao thế ?”
“Oh, chị … …không sao .” Bách Phú khó khăn lắm mới hồi thần lại được, “Xin lỗi nhé, dọa em sợ rồi sao ?”
“Không phải, em chỉ lo cho chị mà thôi.” Cô bé nhỏ gương mặt tràn đầy lo lắng.
“Chị không sao , em … …là muốn bán thứ này cho chị sao ?” Bách Phú thân thiết hỏi tiếp.
“Đúng ạ, nhà em chỉ còn có thứ này là đáng giá. Chị ơi, chiếc gương đồng này đúng là vật gia bảo của nhà em đấy ạ, chị mua nó nhé, được không ?”
“Bao nhiêu tiền ?”
“Ưm … … ” Cô bé nghĩ một lát, sau đó cắn môi mà nói : ” … … 300 tệ … … ”
Bách Phú ngây ra, bởi vì cô rõ ràng nhìn thấy cô bé kia giơ ra năm ngón tay, nhưng lại nói 300, làm cho Bách Phú cứ ngây ra đó một lúc.
( Bibon nghĩ là vì cô bé không được đi học chăng ?)
Cô bé thấy Bách Phú không nói gì, bèn cuống lên : “Chị ơi, nếu như chị cảm thấy đắt, thì có thể rẻ hơn một chút ạ.”
Nhìn thấy cô bé cuống lên như vậy, Bách Phú bật cười, sau đó bước vào phòng lấy ví tiền ra. Bách Phú lấy ra 1000 tệ đưa cho cô bé, làm đôi mắt cô bé lập tức trợn tròn lên, ngây ngốc mà nhìn cô. Bách Phú cười nói : “Cầm lấy đi, để chữa bệnh cho cha em. Số tiền chị mang theo không nhiều, cũng chỉ có thể đưa cho em thế này thôi.”
“Cảm ơn chị ạ. Em tên là Hạ Tiểu Đào, em sẽ cố gắng kiếm tiền, sau đó trả tiền lại cho chị.” Cô bé vừa nói vừa khóc lên.
Có điều việc này lại làm cho Bách Phú ngại vô cùng, dù sao cô thấy mình cũng đâu có cho không số tiền này đâu.
Lúc Bách Phú trở về phòng, đèn trong phòng đã bị Anh Đào tắt mất rồi, cô chỉ đành dò dẫm trong bóng tối mà về giường. Nằm trên giường cô lại bất giác mà lấy chiếc gương đồng ra nhờ vào ánh sáng yếu ớt của ánh trăng mà cẩn thận xem xét chiếc gương này, một cảm giác thân thiết đến vô cùng lại dâng lên trong tim cô. Bách Phú cười khổ một cái rồi cất chiếc gương đồng vào trong lòng, nặng nề ngủ thiếp đi.
Không biết có phải vì mệt quá hay không, mà Bách Phú kể từ lúc nhìn thấy ảo ảnh kia, đây là lần đầu tiên cô không nằm mơ gì cả, ngủ một mạch tới sáng. Cho nên, ngày hôm sau tỉnh dậy, tinh thần đặc biệt là sảng khoái. Đến Kỷ Nhan cũng nói khí sắc của cô rất tốt. Bách Phú vui lắm, trong tim có được sự thanh thản trước giờ chưa từng có qua.
Anh Đào lại là người cuối cùng thức dậy, hơn nữa vừa ra khỏi cửa đã lại oán thán leo núi quá mệt, dát giường lại quá cứng. Mọi người đều đã quen với việc này nên chẳng ai buồn để ý đến, nhưng, lúc này Bách Phú đột nhiên lại có thái đô khác hẳn ngày thường mà nói : “Anh Đào, em đã không phải trẻ con nữa rồi, không thể để cho mọi người cứ đợi mãi thế được. Hơn nữa điều kiện mọi người ở đều như nhau, người khác đâu có oán thán, vậy thì em cũng không nên oán thán thế chứ.”
Nghe những lời này của Bách Phú, tất cả mọi người đều kinh ngạc, vì trong mắt bọn họ, Bách Phú chính là người mà cho dù có bị đánh vỡ đầu, cũng vẫn là chị gái hai mươi tư hiếu thuận tươi cười ( cái vụ hai mươi tư hiếu thuận này ai đọc ngôn tình thường xuyên bít rồi nhỉ ? Cũng tương đương với hai mươi tư chữ hiếu của các anh nam 9 ý mà ) . Nhưng đến hôm nay, cô lại có thể nói ra lời dạy dỗ Anh Đào, thực đúng là làm cho người khác được mở rộng tầm mắt.
Người không thể chấp nhận được nhất, chính là Anh Đào, cô ta tức đến nỗi gương mặt đỏ cả lên, to giọng nói lại : “Trần Bách Phú, cô dựa vào cái gì mà dám dạy dỗ tôi ?”
“Dựa vào cái gì ?” Bách Phú cười lạnh một cái, “Bất kể là cô có đồng ý công nhận hay không, thì có một số việc vẫn là sự thực : Ở nhà, tôi là chị, cô là em, tôi lớn hơn cô ; Ở công ty, tôi là trợ lý của chủ tịch , cô là thư ký của tổng giám đốc, địa vị của tôi cao hơn cô. Cho nên, bất luận là công hay tư, tôi đều có quyền dạy dỗ cô cả, mà cô, cũng nhất định phải nghe tôi nói.”
Lúc này, tất cả mọi người đều đã há hốc mồm, trong tim cùng nghĩ : Trời ơi, đây đúng là Trần Bách Phú sao ?
Nhưng đồng thời , mọi người cũng thấy đã vô cùng, dù sao thì sự oán thán vô độ của Anh Đào cũng đã làm cho tất cả mọi người đều phản cảm lắm rồi.
Ba phút sau cuộc đối đầu này, Anh Đào thỏa hiệp, bà chị họ từ nhỏ yếu ớt này, hôm nay lại biểu hiện ra sự kiên định trước giờ chưa từng có, sự lạnh lẽo trong ánh mắt đó, làm Anh Đào cảm thấy sợ hãi từ trong tim. Cô giờ mới biết, hóa ra bà chị họ luôn tốt bụng này cũng có lúc cáu giận lên như vậy. Mặc dù trong tim chẳng cam tâm tí nào, nhưng cô ta vẫn đành phải chịu. Lại tự thấy, lần đi du lịch này, đúng là biểu hiện của chính mình rất tệ, có lẽ cả thái tử gia và Tô tổng cũng đã có suy nghĩ về mình, dù sao cũng nên cẩn thận hơn một chút thì tốt hơn.
Ngày hôm đó, Anh Đào rất trầm mặc, không còn làm cho người khác phản cảm như trước nữa. Mọi người trong tim đều cùng cho rằng tất cả là nhờ công lao của Bách Phú. Đến cả Lăng Hạo và Tô tổng, cũng đã có cái nhìn khác hẳn đối với Bách Phú trước giờ luôn yếu đuối.
Nhưng, tất cả những điều này chỉ là một sự giả tạo, Anh Đào vốn dĩ từ nhỏ đã được nâng niu trong lòng bàn tay, lại là cô gái có tính cách ích kỷ, thì làm sao có thể ngoan ngoãn bỏ qua như thế được ?