Mười Ba Lời Nguyền

Bách Phú nỗ lực đè nén sự rung động vừa rồi của mình xuống, muốn giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng, cứ muốn bản thân không nghĩ đến nữa, thì lại càng suy nghĩ nhiều hơn.
Aiya , vừa rồi quên mất không hỏi anh ta tên gì rồi ! Đúng rồi, anh ta sẽ làm việc ở bộ phận nào chứ ? Gần đây đúng là khách sạn đang mời thêm người về, nhưng lại là bộ phận phòng chiêu mộ, mà lại toàn là nữ, không hề nghe nói là tuyển nam a … …
Trong đầu suy nghĩ lung tung không ngừng, tim lại cũng vì thế mà nảy lên theo, làm sao đây , làm sao đây ?
Đúng lúc này, Diêu Diệp đã tới “giúp” Bách Phú một tay. Cô ta đến kèm theo cả một bài ca giáo huấn mắng mỏ ập xuống Bách Phú, làm Bách Phú hoàn toàn chỉ còn cách đem sự tò mò cùng rung động mạnh trong phút chốc ép xuống tận đáy tim.
Bách Phú vì muốn chạy trốn sự mắng mỏ của Diêu Diệp, bèn nhanh chóng chạy lên tầng thứ 14, hiện giờ nơi đây chính là vùng cấm mà chẳng ai dám mò đến nữa. Mặc dù có chút sợ hãi, nhưng nơi đây thực sự vẫn rất an tĩnh. Nhưng … … Hình như thật sự cũng hơi yên tĩnh quá thì phải.
Bách Phú lại vùi đầu vào bắt đầu dọn dẹp phòng. Làm mãi làm mãi, cô dần dần cũng quên đi nỗi sợ hãi lúc ban đầu.
Phòng cuối cùng rồi, Bách Phú xoay xoay cái eo đang đau nhức kinh khủng kia. Mệt quá đi thôi ! Rõ ràng bản thân ghét công việc dọn dẹp hay sắp xếp đồ đạc trong gia đình, vậy mà giờ không những phải dọn dẹp , mà còn phải dọn dẹp cả một những hai mươi ba gian phòng ! Hai tuần, thật không biết làm sao mà chống được qua cả quãng thời gian này.
Phòng 1423, là phòng cuối cùng rồi, cũng chính là căn phòng mà thứ năm tuần trước đó đã xảy ra chuyện. Nghe nói cô gái lúc đó bị người ta lột lấy da mặt lúc vẫn còn sống nguyên, làm cho người đàn ông ở cùng phòng với cô ta bị dọa đến mức giờ đã thành thần kinh rồi. Song bất luận là trên giường hay trên tường, lại đều không có dù chỉ là một giọt máu của người bị hại, mà điểm này cũng lại làm cho câu chuyện vốn đã kinh dị lại càng đáng sợ hơn.
Câu chuyện kinh dị này lại còn được phủ lên một tấm mạng mỏng kỳ quái nữa. Đó là mặc dù trong phòng không có dấu tích máu, nhưng lãnh đạo cấp cao của khách sạn vẫn quyết định sửa sang lại toàn bộ căn phòng, đến đồ đạc cũng đổi hoàn toàn thành đồ mới. Song vẫn có không ít nhân viên làm việc tại tầng này nói, nơi đây có quỷ, hơn nữa còn dọa ngất đến mấy người rồi. Lo sợ sẽ ảnh hưởng đến khách hàng cũng như chính danh tiếng của mình, nên lãnh đạo khách sạn đã mở cuộc họp quyết định trước hết nên đóng cửa toàn bộ tầng thứ 14 này lại.
Vừa vào đến căn phòng này, Bách Phú hoàn toàn không có cảm giác gì đặc biệt cả. Cô cũng căn bản là quên mất hoàn toàn chuyện lưu truyền đáng sợ về căn phòng 1423 này, chỉ là do mệt mỏi làm việc quá, lại không hề phát hiện ra, bên cạnh đang có chuyện kỳ lạ diễn ra … …
+++ +++ +++ +++ +++
Lăng Hạo vừa mới giúp Bách Phú bê đồ xong, bèn đi tới cửa văn phòng của bộ phận bán hàng.
“Xin hỏi Kỷ Nhan có đây không ?”
“Oh, chị ấy có đây. Để tôi gọi chị ấy cho anh.” Người đang trả lời lúc này lại chính là đồng đảng của Bách Phú — Đặng Hân. Cô ấy lúc này cũng đang ngượng đỏ hết cả mặt lên như Bách Phú lúc nãy. Bởi vì người đàn ông này thực sự đúng là đẹp trai quá. “Xin được hỏi là vị nào đến tìm đây ạ?’
“Lăng Hạo.”
“Oh, Lăng Hạo.” Lại là đến tìm nữ ma đầu, nữ ma đầu kia cũng thật là may mắn quá đi, đến cái tên cũng hay như vậy.
Người này cũng họ Lăng, ha ha , lại cùng một họ với ông chủ. Không biết người đàn ông đẹp trai như thế này, nữ ma đầu sẽ có phản ứng thế nào nhỉ? Người đàn ông này rõ ràng khác hẳn so với những người hay đến đây theo đuổi nữ ma đầu a … …
Song thật đúng là làm cho Nhan Nghiên thấy vô vị, Kỷ Nhan vẫn là một bộ dạng lạnh nhạt như thường, lạnh lẽo nói : “Biết rồi, để anh ta vào.”
“Thật đúng là lãnh khốc vô tình.” Nhan Nghiên trong tim thầm mắng. Lúc đi ra khỏi cửa còn len lén liếc một cái nhìn về phía cửa văn phòng, nơi Trình Phong trợ lý của Kỷ Nhan đang ngồi. Tiếc là Trình Phong đến Lăng Hạo cũng không để ý đến, chỉ chuyên tâm làm việc của mình.
Nhan Nghiên nhún nhún vai, cũng tự thấy mình đúng là lắm chuyện quá, thế nên ngoan ngoãn quay về ngồi ở chỗ làm việc, bắt đầu làm việc của mình.
Thực ra, chỉ có bản thân Kỷ Nhan mới biết được chính mình có bao phần căng thẳng.
” Anh ấy về rồi, anh ấy cuối cùng cũng về rồi. ” Cái tên làm bản thân không có cách nào quên đi được này ! Không biết, anh ấy còn nhớ những lời đã từng nói không.
Lăng Hạo ưu nhã bước vào, dáng vẻ vẫn như nhiều năm trước đây, chỉ là hiện giờ trong mắt anh đã bớt đi mấy phần phù phiếm của tuổi trẻ, lại thêm mấy phần trưởng thành ổn định hơn.
“Nhiều năm không gặp như vậy, em vẫn tốt chứ .” Lăng Hạo ôn nhu nhìn cô gái đã từng coi mình như chính sinh mạng này. Cô ấy ngày càng trưởng thành hơn, ngày càng đẹp hơn, song cũng lại có phần suy nhược hơn xưa. Là vì công việc quá mệt nhọc, hay là … …vì mình trước đây mà thế.
“Em rất tốt.” Nỗ lực để làm cho tâm tình mình bình tĩnh lại, cố gắng hết sức để bản thân không bị mất đi hình tượng chính mình. Dù sao, Lăng Hạo cũng là một người đàn ông hấp dẫn vô cùng, song lại không phải một người đàn ông chỉ chuyên tâm vào được một thứ duy nhất. Quen biết Lăng Hạo lâu như vậy, Kỷ Nhan hiểu rất rõ điều này.
“Quà ! ” Lăng Hạo từ trong túi quần lấy ra một chiếc hộp nhỏ đẹp đẽ. Bên trong là một thứ màu xanh lam nhạt, một chiếc vỏ sò được khảm pha lê sáng lấp lánh.
“Thật đẹp quá !” Kỷ Nhan trong tâm thầm than, song trên miệng vẫn lại chỉ nói một tiếng cảm ơn.
Anh ấy hóa ra vẫn còn nhơ là mình thích pha lê. Song cảm giác trong tim lại vẫn là sự ngọt ngào trộn lẫn cả chút đắng lòng trong đó.
“Còn nhớ không? Anh đã từng nói, đợi lúc anh về nước, chính là lúc anh muốn được ổn định.” Lăng Hạo chăm chú nhìn đôi mắt đẹp đẽ của Kỷ Nhan, ngừng lại một chút, rồi mới nói tiếp : “Em, còn đồng ý đón nhận anh không ?”
Có lẽ chính vì đã mất mát quá nhiều. Nên hiện giờ mới không dám ôm ấp quá nhiều hi vọng. Vì, cái cảm giác đó, thực sự là … ….rất đau !
Kỷ Nhan chỉ cụp mi mắt xuống, không trả lời.
“Không có cách nào để tin anh sao? ” Lăng Hạo lại để lộ ra nụ cười mê hồn chết người. Trong nụ cười đó mang theo sự tự tin, còn có cả chút bất lực nữa.
Kỷ Nhan cuối cùng cũng ngẩng đầu lên. Đây không phải chính là điều mà mình đã mong chờ bao lâu nay sao? Nhưng , thực sự có thể tin tưởng được hay sao ?
Cứ như vậy, hai người họ mang theo tâm tư riêng trong lòng, tâm khẩu bất nhất mà nói chuyện tiếp.
+++ +++ +++ +++ +++
Ở trong phòng 1423, Bách Phú vẫn đang chuyên tâm mà dọn dẹp công việc thay ga giường. Đột nhiên, một cơn gió lạnh thổi tới. Bách Phú không đừng được mà phát run một cái. Cô quay đầu lại xem xét, cửa sổ vẫn đang đóng rất chắc. Sao lại có gió chứ? Tiếc là cô không hề chú ý tới nữa, chỉ muốn mau mau làm xong việc. Cũng không hề phát hiện ra, chính vào lúc mình lại vùi đầu vào làm việc tiếp, một loạt sự việc đáng sợ bắt đầu diễn ra… …
“Cuối cùng cũng đã làm xong rồi.” Bách Phú lau lau mồ hôi trên trán tự nói.
Nhìn đồng hồ, ưm, mới có năm giờ rưỡi, công suất làm việc của mình nhanh thật. Bách Phú chép chép môi, trong tim đắc ý mà tự biểu dương mình một cái. ” Còn sớm mới đến tám giờ, không bằng cứ nghỉ ngơi một cái đã, một chút chút là được rồi … … ” Sau đó Bách Phú toàn thân đau nhức cứ thế mà nằm xuống chiếc giường mềm mại to lớn, mệt đến nỗi cô đã hoàn toàn quên mất câu chuyện truyền miệng mình đã từng rất sợ hãi kia, dần dần thiếp đi.
Càng ngủ lại càng thấy lạnh, Bách Phú trong ý thức mà kéo chăn dưới thân mình lên, nhưng hình như mình không những không ấm lên tí nào, thậm chí ngược lại càng lúc càng lạnh hơn nữa.
“Hu hu … …hu hu … … ” Trong lúc mông lung, Bách Phú hình như nghe thấy tiếng có người đang khóc, hình như là một cô gái vẫn còn trẻ. Cô rất muốn ngẩng đầu để nhìn một cái, lúc đó mới phát hiện toàn thân đã cứng đơ, một chút cũng không thể động đậy được thân thể.
Bách Phú lập tức tỉnh táo lại, mở to đôi mắt, lông toàn thân đều dựng đứng cả lên. “Mẹ ơi, hóa ra … … …thật sự … … …có quỷ.” Bách Phú không đừng được mà thầm khóc trong tim.
“Hu hu … …huhu … …” Tiếng khóc càng lúc càng đến gần, hàn ý cũng càng lúc càng nồng đậm hơn bao bọc lấy Bách Phú, lại càng làm cho Bách Phú muốn cũng không thể nào di chuyển được.
“Hu hu … … Tôi không có mặt mũi để gặp ai nữa rồi… … Đưa mặt của cô cho tôi … … Được không … … … ” Âm thanh vang vọng lại trong căn phòng như truyền đến từ vũ trụ vật, nhưng lại làm cho người ta rét đến tận xương.
“Đưa gương mặt của cô cho tôi đi … … ” Âm thanh càng lúc càng gần, trong lời nói cũng càng lúc càng mang nhiều hơn oàn khí nồng đậm, càng lúc càng nhiều sát ý .
Bách Phú không nhịn được mà kêu to lên : “Mặt tôi xấu lắm, cô đi tìm mặt người khác đi ! ” Sau đó bị dọa đến mức nhắm chặt hai mắt lại. Lúc này trái tim cô dường như cũng không còn là một khối nữa, đang như muốn giúp cô chuẩn bị thời khắc bị người ta giết vậy. Đột nhiên, bên tai bỗng nhiên im ắng hẳn. Tiếng khóc đòi mạng kia cũng biến mất rồi.
Qua một lúc lâu, vẫn không có động tĩnh gì. Có phải nhìn thấy mặt mình rồi, chê không đẹp nên đi rồi chăng? Cũng không thể cứ nhắm mắt mãi thế này được a ? Bất lực, do dự hồi lâu, Bách Phú mới dùng hết dũng khí mình có mà từ từ mở mắt ra… …
Chẳng có gì cả.
Chớp chớp mắt, nhìn quanh bốn phía, thật sự là chẳng có gì cả.
Bách Phú cuối cùng cũng nhắm mắt lại thở dài ra một hơi, chỉ cảm thấy toàn thân do vừa rồi căng thẳng quá mà biến thành yếu ớt vô cùng.
Vẫn là nên mau mau rời đi. Bách Phú nhắc nhở chính mình.
Nhưng , không đúng … … Tại sao … … Toàn thân vẫn không thể động đậy được ? !!!
Đột nhiên, tim Bách Phú lại như rớt xuống đáy vực, lại mở mắt ra lần nữa … …
Tất cả những điều khủng khiếp mà cô nhìn thấy, Bách Phú cả đời này cũng không thể quên được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui