Chỉ cần Tưởng Dực chịu bằng lòng.
Ngày đầu tiên sau ngày tận thế của người Maya, buổi sáng trước giáng sinh hai hôm, từ máy phát nhạc Rubinstein đang tấu lên điệu Waltz của Chopin, tất cả mọi người trong nhà đều tụ lại trong phòng khách rộng rãi có cửa sổ sát cửa siêu to đón nắng, người đứng người ngồi.
Khâu Hàng vỗ về cô bé con vừa uống sữa xong đang thiu thiu ngủ, Minh Vũ pha cafe cho mọi người, Quách Tĩnh ở trong bếp, cứ cách hai phút lại cho ra lò một chiếc bánh souffle thơm mềm béo mịn, hoặc một cái trứng lòng đào hoặc một cây xúc xích, ba cái chảo chiên cùng một cái lò nướng được cậu ấy úm ba la thành ra đủ món, nóng hôi hổi ngon ơi là ngon.
Mọi người ngồi quây lại cùng nhau, tôi mới mở miệng nói, giọng bé tí: "Lúc trước tớ nghĩ Thẩm Thế Quần chưa chắc có thể dàn xếp hai bên, giờ xem ra ông ấy có cách khác, cơ hội này quý lắm ấy, tuy là phải hợp tác trở lại với Đầu tư Bắc Kinh..."
Tiếng tôi nhỏ muốn tắt.
Bình thường thì Tưởng Dực rất dễ chịu, gì cũng có thể thương lượng, nhưng tới khi đã cứng đầu cứng cổ lên thì gần như không có cách nào suy suyển cho nổi.
Khâu Hàng ho một tiếng, nói: "Tuyến rạp của Đầu tư Bắc Kinh và Viễn Hải chất lượng dẫn đầu cả nước đấy, từ thiết bị đến dịch vụ đều hiện đại, nhiều cụm rạp, thành thị tỉnh lẻ đều có.
Chủ yếu là muốn phim trình chiếu trong nước thì lách bọn họ làm sao được, các cụm rạp nhỏ lẻ còn lại có cộng hết vào cũng chẳng bằng được con số của một trong bọn họ..."
Tiếng cậu ấy cũng càng nói càng nhỏ đi.
Niệm Từ tiếp lời: "Nếu bây giờ bắt tay với bên Bắc Mỹ, tuy là vẫn sẽ thu được kha khá, có điều bản quyền phim bị giam trong tay bên kia ba mươi năm, về sau có khai thác tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.
Với nếu chỉ nhìn lời lãi thì khả năng hồi vốn cũng không phải là tốt nhất.
Tớ có nhẩm tính qua rồi, mấy năm nay Thế Hà nhận phát hành dù là một phim trong nước bình thường thôi đã cao hơn hẳn phần trăm thu được nếu bán cho Bắc Mỹ.
Còn chưa nói, thị trường của bộ phim này vẫn là trong nước, tuy có rủi ro, nhưng số liệu mấy năm nay cho thấy giữa hai lựa chọn nó không thua sút chút nào."
Giọng Niệm Từ thì vẫn y nguyên từ đầu đến cuối không đổi.
Quan Siêu nói: "Rủi ro thì có gì đâu, cậu làm việc xưa nay đã bao giờ ngán rủi ro? Bọn tớ cùng hùn lại làm với cậu sao lại giống như bó chân bó tay cậu thế? Cậu không cần phải nghĩ nhiều, chỉ cần làm chuyện cậu thấy đúng là được, cái đó chắc chắn sẽ đúng."
Quan Siêu nhỏ lớn tin Tưởng Dực ta nói nó cứ ở cái tầm, chắc như bắp, giọng càng nói càng to, Tiểu Phàm bật cười, giống như là thấy đáng yêu quá không nhịn được.
Minh Vũ nói: "Các cậu làm kinh doanh thì đối tác cũng lúc này lúc kia mà.
Huống hồ gì tuy cách làm của Trang Viễn lần trước hơi cực đoan, nhưng cũng không phải có lý của cậu ấy, cái cậu ấy sợ là tình hình như hiện tại, không muốn cậu đụng chạm tập đoàn lớn.
Cho nên gây nhau thành như bây giờ hai cậu đều có trách nhiệm, hai cậu cũng không thể cứ hằm hằm nhau mãi..."
Tôi gật như trống bỏi theo: "Nếu Thẩm tổng đã có thể xúc tiến đôi biên hợp tác, hai cậu ngồi lại làm việc thì cũng nhân đó làm hoà là vừa rồi ấy."
"Được."
Tôi ngây ra, nhìn Tưởng Dực.
"Tớ nói là được." Tưởng Dực nhìn lại tôi, cậu ấy bật cười, ánh mắt sáng ngời: "Chuyện có gì to tát đâu? Các cậu nói một câu là xong rồi, làm gì mà ai cũng nghiêm trọng thế?"
Mọi người đều cười rộ.
Tưởng Dực đưa mắt nhìn Quách Tĩnh, đây là thói quen của cậu ấy trước khi đưa ra quyết định, cũng là lấy ý kiến từ cổ đông lớn nhất.
"Tớ thấy rất ổn." Quách Tĩnh nhìn cậu ấy, bỏ xúc xích vừa chiên vàng ươm vào ổn bánh mì vừa nướng, bước lại đặt trước mặt cậu ấy, nói: "Cứ làm cái cậu muốn, tớ không có ý kiến."
Thế là đã quyết định xong.
Khâu Hàng cười: "Bọn tớ biết chuyện hợp tác công việc bản thân cậu cũng không chấp nhất, chỉ là sợ cậu còn cáu Trang Viễn thôi."
Tưởng Dực lười biếng dùng nĩa xiên đồ ăn sáng, bật cười: "Cáu chứ, nhưng mà anh em với nhau tính sổ riêng, chuyện cần làm vẫn phải làm." Logic này nghe thì ngoắt ngoa ngoắt nghoéo, nhưng mọi người đều nghe ra yêu hận tình thù bên trong, thấy tức cười ơi là tức cười.
Tôi bấy giờ đã hiểu, nhăn mũi nói: "Cậu biết từ sớm là tớ đang thương lượng chuyện phát hành với Thẩm Thế Quần mà cũng không nói với tớ, nhẫn nại ghê đấy!" Tưởng Dực nhìn tôi cười: "Chuyện tớ nhẫn nại còn hơi bị nhiều."
Hợp đồng phát hành của "Lôi Chấn Tử" được ký kết nhanh gọn.
Ngày đầu năm, tôi gọi điện thoại cho Trang Viễn, nói chúc mừng năm mới cậu ấy, lại hỏi cậu ấy bao giờ quay lại.
Trang Viễn cười cười, nói: "Tớ về Mỹ ăn giáng sinh với nhà, có lẽ phải sau Tết mới quay lại." "Ai?"
Tôi muốn hỏi cậu ấy có phải đã biết Đầu tư Bắc Kinh sẽ hợp tác phát hành Lôi Chấn Tử không, nhưng cuối cùng chẳng hỏi ra được.
Chỉ nói một câu: "Vậy đợi cậu về bọn mình lại họp mặt."
"Ừ, đừng để bận quá, chú ý nghỉ ngơi."
Câu này nói cũng bằng thừa, đợt ấy tôi bận mờ mắt suốt đến sau Tết.
"Âm 273 độ C" lội ngược dòng đại bạo cả về danh tiếng và phòng vé, đè bẹp các phim chiếu Tết, chiếu ròng rã đến giữa xuân, trở thành phim tiêu biểu trong năm của Thế Hà, số người đi xem đợt về sau vẫn rất ổn định.
Lương thưởng cuối năm của tôi vào như nước, nhưng chẳng lấy đâu ra thời giờ mà tiêu.
Hết Tết vừa ló mặt lại thì phải bắt tay vào chuẩn bị cho phim mới của Nhạc Hoan Doanh ra mắt tại các festival phim ảnh, còn có phim bom tấn nước ngoài có Thân Thân tham diễn chuẩn bị trình chiếu đi kèm n hoạt động tuyên truyền, quan trọng nhất là hoạt động quảng bá cho "Lôi Chấn Tử" cũng đã được lên lịch.
Trailer đầu tiên của "Lôi Chấn Tử" vừa được công bố trên mạng đã trở thành tin siêu nóng.
Có các minh tinh như Khâu Hàng và Thân Thân đi đầu pr, truyền thông và các trang tin hầu như chỉ toàn nói lời trên mây, người qua đường theo dõi cũng nô nức chờ đợi, điểm douban vừa mở đã tăng vèo vèo.
Tôi và Tưởng Dực mỗi ngày đều bù đầu lên sẵn kế hoạch cho quá trình chuẩn bị và phân phát vật liệu lúc sau.
Tôi ở công ty, cậu ấy ở studio, tuy cũng không cách mấy đường, nhưng lại từa tựa như yêu xa.
Do tối hầu như cũng toàn làm xuyên đêm, thế nên bọn tôi định với nhau là cùng ăn trưa.
Đến giờ trưa, dù bận cỡ nào, bọn tôi cũng sẽ đi bộ ra khỏi nơi làm việc tới trung tâm thương mại nằm ở khoảng giữa chỗ hai đứa để cùng ăn trưa.
Cũng thú vị là, cái quán Nhật mà hồi đầu Tưởng Dực về nước bọn tôi có vào ăn nằm ngay tại tầng hầm khu trung tâm thương mại nọ, vậy là biến thành chốn ăn uống riêng của hai bọn tôi.
Giữa trưa, trong quán ăn sạch sẽ đông đúc, bọn tôi ngồi tựa đầu nhau, hoặc là kề vai nhau, gọi một tô mì soba hoặc cơm cá hồi, sau khi ăn xong thì chơi kéo búa bao, cậu ấy thắng thì thanh toán đi luôn, tôi mà thắng thì gọi thêm phần kem nữa.
Cuộc sống dẫu dồn dập bận rộn, nhưng có mục tiêu trong lòng, mỗi bữa mỗi món ăn cùng nhau tôi đều thấy sao mà vui vẻ.
Mãi đến tuần cuối tháng tư, gần đến trưa, tôi đương tính nhắn weixin cho Tưởng Dực hỏi giờ đi ăn trưa chưa, thì điện thoại reng lên.
Số điện thoại lạ, đến từ Hàng Châu.
Hàng Châu.
Tôi khựng lại, lòng có chút dự cảm.
Vội vã nhấn nghe ngay.
Đầu bên kia là tiếng nói hình như phải bảy năm rồi tôi mới nghe lại.
Diệc Phi nói: "Doanh Tử đúng không? Tớ đang nghĩ không biết cậu có đổi số không."
Không có, tôi vẫn số cũ chưa từng đổi bao giờ, tôi rất sợ nếu có ai quay về lại không tìm được tôi.
=======.