Mười Dặm Gió Xuân Không Bằng Em

Cô ta vừa thanh toán phí kiểm tra sức khỏe, đang tìm chỗ ngồi xuống, tay trái dắt một phụ nữ trung niên, bà mặc một chiếc áo bông màu sẫm, tóc hoa râm, gương mặt tiều tụy.

Mễ Kha không chỉ một lần tưởng tưởng hình ảnh Trầm mẫu, giờ trực tiếp gặp, thấy gương mặt già nua không hợp với số tuổi, trong lòng dao động. Theo tuổi của Trần Gia Ngưng và Hình Khắc Lũy phán đoán, Trầm mẫu và Ngải Lâm đều kết hôn muộn, không cách nhau mấy tuổi, nhưng Ngải Lâm bảo dưỡng tốt nhìn trông như ba mươi mấy tuổi, mà Trầm mẫu trước mắt....

Hoàn toàn có thể tưởng tượng được biến cố năm năm trước có bao nhiêu đả kích với Trầm mẫu, Mễ Kha chợt tha thứ cho hành động mạo phạm của Trần Gia Nam lần trước. Đứng tại chỗ, cô nghĩ muốn lên giúp một tay, lại sợ Thẩm Gia Nam không chấp nhận, đang chần chừ thì nghe được đối thoại của hai mẹ con.

Trầm mẫu mở miệng, nhìn xung quanh, ngóng về phía cửa: "Lũy tử đâu rồi, sao giờ này chưa tới?"

Thẩm Gia Nam không ngẩng đầu: "Hình đại ca không ở trong thành phố, có việc nên không tới được."

Trầm mẫu cau mày, "Có phải hai con cãi nhau? Sao lễ mừng năm mới cũng không đến thăm mẹ?"

Thẩm Gia Nam tiếp tục động tác điền đăng kí: "Không có cãi nhau, mẹ đừng đoán mò."

"Hai đứa đều muốn kết hôn, Lễ mừng năm mới cũng không ở cùng nhau, mẹ có thể không nghĩ sao?" Trầm mẫu sắc mặt trầm xuống: "Mẹ nói cho con biết Gia Ngưng, nếu con dám gây chuyện với Lũy tử, mẹ nhất định không tha cho con."

Quên nhân vật bị trao đổi, bị nhận nhầm là Thẩm Gia Ngưng, Thẩm Gia Nam mất kiên nhẫn, cô ngẩng đầu phản bác: "Con khi nào thì gây chuyện với Hình đại ca? Mẹ đừng đem sai lầm của chị hai khiển trách con..."

"Con nói cái gì?" Trầm mẫu không phân biệt rõ chị em hai người cất cao âm lượng, cố gắng hất tay Thẩm Gia Nam: "Nếu không phải con phạm sai lầm, ta trước mặt Lũy tử phải lấy lòng sao? Con đúng là nha đầu không phân biệt tốt xấu!" Dưới tình huống mơ hồ, bà vừa trách mắng con gái vừa kéo tay cô cắn, sau đó mắng: "Đều tại con không có tiền đồ, thật vất vả mới có đứa bé lại bị mất, nếu không nghĩ tới đứa bé, Lũy tử cũng sẽ không để ý con...."

Nếu chỉ là đau Thẩm Gia Nam sẽ cố nhịn, nhưng Trầm mẫu nói lớn như vậy, thu hút ánh mắt người khác, cô không nhịn được, theo bản năng lấy tay che miệng bà lại, đồng thời nhỏ giọng quát: "Mẹ, mẹ nói nhỏ một chút, sợ người khác không biết chuyện xấu của con gái mẹ sao?"

Thẩm Gia Nam âm thanh đè xuống thấp nhất, Mễ Kha không nghe thấy, nhưng câu nói của Trầm mẫu lúc trước đã khơi dậy từng đợt sóng lớn.

Đứa bé? Đứa bé của Thẩm Gia Ngưng? Tại sao Hình Khắc Lũy phải vì đứa bé mà để ý cô ta?

Hình Khắc Lũy đem đoạn thời gian trải qua cùng Thẩm Gia Ngưng nói rất rõ ràng, mặc dù không trực tiếp nói rõ Thẩm Gia Ngưng và anh xảy ra quan hệ, Mễ Kha cũng không hoài nghi bọn họ vượt qua ranh giới."

Mễ Kha trong lòng chua xót muốn khóc, cúi đầu ừ một tiếng.

Có sự an bài của viện trưởng, quá trình kiểm tra sức khỏe của Trầm mẫu tiến hành rất thuận lợi, lúc kiểm tra điện tâm đồ Thiệu Vũ Hàn tự mình kiểm tra cho bà. Thấy tâm trạng của mẹ ổn định, Thẩm Gia Nam chào hỏi với Thiệu Vũ Hàn đang từ phòng kiểm tra ra ngoài. Cho nên khi Mễ Kha từ chỗ rẽ cầu thang đi tới, chỉ thấy cô ta ngồi ở trên ghế dài nghỉ ngơi.

Gặp cô ta, Mễ Kha thật sự không có lời nào để nói, vì vậy cô cố ý đi qua. Nhưng Thẩm Gia Nam tất nhiên không muốn buông tha cơ hội vô tình gặp được này, lúc Mễ Kha đi qua cô ta thì cô ta lấy giọng lạnh lùng nói: "Tình huống của chúng tôi, cô đã nhìn rõ rồi chứ?"

Mễ Kha dừng bước, tay nhét trong túi áo blouse nắm chặt thành quyền, cố gắng kiềm chế cảm xúc, cô xoay người lại.

Thẩm Gia Nam vịn vào tay ghế đứng lên, chân thấp chân cao đi tới, "Theo điều kiện bác sĩ Mễ, tìm nam nhân tốt rất dễ dàng, không phải không có Hình đại ca là không được đúng không?"

Nếu lúc trước, điều đó là sự thật. Nhưng mà bây giờ, Mễ Kha đã đem tình cảm trao cho Hình Khắc Lũy, không phải nói buông tay là có thể buông, hơn nữa tại sao cô lại phải buông tay?"

Không cho Mễ Kha có cơ hội nói chuyện, Thẩm Gia Nam nói thẳng: "Kể từ khi mẹ tôi trạng thái tinh thần có vấn đề, bà thường coi tôi là chị gái, tâm nguyện lớn nhất của bà là nhìn thấy tôi và Hình đại ca kết hôn, sau đó sinh đứa bé, cho nên mỗi lần chỉ cần tôi phản bác, bà sẽ...." Lời nói đến đây, giọng cô nghẹn ngào, "Chị tôi và Hình đại ca có hiểu lầm, mà bọn họ, đứa bé vì tai nạn xe mà không còn, chị ấy mới không chịu nổi đả kích đến tận bây giờ."

"Cô nói cái gì?" Toàn bộ dũng khí trong nháy mắt bị tản đi, Mễ Kha không thể tin: "Bọn họ, đứa bé?" Ánh mắt phút chốc mơ mồ, cô lẩm bẩm: "Không thể nào, anh rõ ràng nói...." Mễ Kha không nói được nữa, cô cắn môi, ngửa đầu ép nước mắt chảy ngược vào trong.

"Sau khi tai nạn xe cộ tỉnh lại, chị tôi biết đứa bé không còn, đã cầu xin mẹ tôi đừng nói cho Hình đại ca, sợ anh ấy trách chị không cẩn thận, nhưng khi chị biết mình không chỉ mất khả năng sinh đẻ lại còn hại chết ba tôi, chị bắt đầu suy sụp." Ánh mắt âm trầm nhìn vào gương mặt tái nhợt của Mễ Kha, Thẩm Gia Nam lấy giọng nói không cho phép phản bác: "Nếu không phải là có tình cảm với chị tôi, cô cho rằng Hình đại ca sao lại không oán không hối chăm sóc chúng tôi năm năm? Có thể anh ấy cũng thích cô, nhưng bởi vì chị tôi bị bệnh đã lâu, anh ấy không chờ được."

Mễ Kha dĩ nhiên không tin Hình Khắc Lũy là người như vậy. Nhắm mắt lại sau đó mở ra nhìn thẳng vào ánh mắt của Thẩm Gia Nam nói: "Cô cho rằng chỉ nói mấy điều này tôi sẽ buông tay. Thẩm Gia Nam, cô thật sự là vì bất bình cho chị mình sao? Hay bởi vì cô thích Hình Khắc Lũy, cho nên không tiếp nhận được tôi và anh ấy ở cạnh nhau?" Liên tục hít sâu, muốn tiếp thêm dũng khí cho bản thân, cô lấy điện thoại : "Cô nói anh ấy và chị của cô có đứa bé đúng không? Được, tôi ngay bây giờ hỏi anh ấy, nếu như câu trả lời của anh ấy giống như cô, tôi sẽ... rút lui."

Vậy mà một giây tiếp theo, Thẩm Gia Ngưng sắc mặt âm trầm vứt điện thoại di động xuống đất.

Chỉ nghe "bộp" một tiếng, chiếc điện thoại màu hồng rơi xuống nền đá cẩm thạch, pin và thân máy mỗi thứ một nơi.

Mễ Kha ánh mắt ướt đẫm, chỉ cần một giây kế tiếp sẽ rơi lệ, tầm mắt mơ hồ, lại nghe Thẩm Gia Nam lên án nói: "Tại sao cô có thể ác độc như vậy? Cô không phải bác sĩ sao? Cô không phải là cứu sống bệnh nhân sao? Nhà chúng tôi đã như vậy, sao cô không thể nhường Hình đại ca cho chúng tôi? Cô có biết hay không, kể từ khi quen cô, anh ấy cũng không chăm sóc chúng tôi. Không có anh ấy, mẹ tôi và chị tôi phải làm sao? Cô có phải muốn họ điên khùng cả đời?" Nói đến phần sau, âm lượng cô ta càng cao, không ngừng kinh động đến tiểu Hạ tới gặp Mễ Kha và y tá đi ngang qua, còn có Thiệu Vũ Hàn đang kiểm tra phòng cùng Trầm mẫu.

Kéo Mễ Kha đến bênh cạnh, tiểu Hạ liếc Thẩm Gia Nam một cái: "Cô là ai? Muốn làm gì? Tôi cho cô biết đừng thấy cô ấy tính khí tốt mà bắt nạt, tôi sẽ không nể mặt cô."

Thẩm Gia Nam vẻ mặt như không biết làm thế nào: "Có chỗ dựa là Hình đại ca, tôi làm sao dám khi dễ cô ấy, tôi chỉ cầu xin cô ấy không nên quá khi dễ chị gái đang bị bệnh nặng của tôi."

Thẩm Gia Nam chỉ trích khiến Mễ Kha khó chịu khổ sở, không để tâm tới việc giải thích cái gì cho tiểu Hạ, cô lau nước mắt, quay người muốn rời khỏi.

Khi Thiệu Vũ Hàn từ trong văn phòng khoa ra ngoài, Thẩm Gia nam ngay trước mặt tiểu Hạ và Mễ Kha nói: "Chị tôi một ngày nào đó sẽ tốt hơn, nếu như chị ấy tỉnh táo lại biết Hình đại ca cùng với cô, chị ấy sẽ không chịu nổi."

Trầm mẫu bị ba chữ "Hình đại ca" trong lời nói của cô ta đánh thức, ý thức giống như nháy mắt thanh tỉnh, bà vọt tới trước mặt Mễ Kha, vẻ mặt dữ tợn chất vấn: "Có phải cô quyến rũ Lũy tử? Tôi nói cậu ta sao lại chưa muốn kết hôn với Gia Ngưng, hóa ra đều bởi vì cô!"

Tiểu Hạ cũng mặc kệ bà điên hay không, nghe vậy không khách khí đáp lại: "Bà nói lời điên khùng gì thế!"

Trầm mẫu chợt động thủ, đẩy tiểu Hạ ra, nhào tới người Mễ Kha.

Tiểu Hạ hoảng sợ hét lớn, Mễ kha thậm chí quên cả tránh, nếu như không phải Thiệu Vũ Hàn giữa không trung chặn lại tay Trầm mẫu, nắm đấm này thật sự rơi trên người cô rồi. Đánh hụt, Trầm mẫu không cam lòng, bà vừa mắng: "Hồ ly tinh, dám quyến rũ con rể tôi, nhìn xem tôi không đánh chết cô..." một bên giùng giằng nhào đến người Mễ Kha.

"Mẹ, mẹ dừng tay, mẹ...." Không rõ là thật lòng hay giả dối Thẩm Gia Nam cố gắng ngăn lại mẹ, lôi lôi kéo kéo, bị trượt chân, toàn bộ sức nặng ngã lên người tiểu Hạ, khiến tiểu Hạ cả người lảo đảo.

Cùng lúc đó, y tá cũng phản ứng kịp bước lên ngăn lại, "Có gì bình tĩnh nói..."

Thiệu Vũ Hàn cánh tay ôm lấy Trầm mẫu: "Bác gái bác bình tĩnh một chút..." Nhưng Trầm mẫu dường như hoàn toàn mất bình tĩnh, như bò điên, ngựa hoang, vùng vẫy khiến anh là đàn ông cũng có chút không khống chế được.

Mễ Kha bị tình trạng hỗn loạn trước mắt khiến hoảng sợ ngẩn người, giống như người ngoài cuộc không chút phản ứng, chỉ ngây ngốc nhìn Trầm mẫu gào thét giãy giụa, mà tiểu Hạ đang cùng Thẩm Gia Nam lôi kéo, đánh xé. Cho đến khi Trầm mẫu nghiêng đầu cắn vào mu bàn tay Thiệu Vũ Hàn, thoát khỏi khống chế của anh nhào đến, cô chợt hồi hồn, xông tới suýt chút nữa đẩy ngã tiểu Hạ. Mà cô vừa đến gần, vừa đúng tạo cơ hội cho Trầm mẫu, Mễ Kha trong nháy mắt xoay người, trên lưng bị một quyền cứng rắn.

Tiểu Hạ giận dữ: "Bà dám đánh bạn ấy?!" Nói xong muốn đánh lại bỗng nhiên sau lưng có một bàn tay ngăn cản cô.

Trình tiên sinh ôm tiểu Hạ lại, thì Mễ Kha bị một nguồn sức mạnh kéo lại được ôm vào lồng ngực một người. Ngay sau đó, cô nghe được giọng nói lạnh lùng trầm thấp: "Ai có thể nói cho tôi biết, chuyện gì xảy ra?!"

Mễ Kha giương mắt, nhìn thấy đường cong gò má lạnh lùng của Mễ Ngật Đông.

Cảm giác uất ức nhất thời lan tràn đến từng tế bào trong cơ thể, cô yếu ớt nắm lấy áo ông: "Ba!"

Mễ Ngật Đông, cánh tay ôm lấy Mễ Kha, ánh mắt nhìn về phía Thiệu Vũ Hàn: "Viện trưởng Thiệu!"

Ba chữ rét lạnh, ý tứ chất vấn.

Ánh mắt sâu thẳm nhìn lên người Mễ KHa, sau đó chuyển sang Thẩm Gia Nam, giống như có rất nhiều nghi vấn Thiệu Vũ Hàn chưa rõ ràng, vì vậy anh chỉ có thể nói: "Xin bác trai đưa Mễ Kha đi trước, ở đây cháu sẽ xử lý, sau đó sẽ cho bác câu trả lời thỏa đáng."

Đột nhiên bị bộc phát kích đông, Trầm mẫu không cho phép Mễ KHa đi, nhưng khi bà vừa có hành động, Trình Cẩm Thượng đã bước lên một bước ngăn lại, không khách khí chút nào, dùng cánh tay có lực ấn bà ngồi trên ghế dài, khiến bà không thể động đậy.

Sự tình phát triển đến mức này vượt qua phạm vi dự tính của Thẩm Gia Nam, lại sợ sức lực Trình Cẩm Thượng quá lớn làm tổn hại tới mẹ, cô kéo tay ông ra ôm lấy Trầm mẫu, gấp rút giải thích: "Mẹ tôi trạng thái tinh thần không ổn định, bà không cố ý..."

Trầm mẫu bị con gái ôm trong ngực, vẫn không an phận, giùng giằng mắng: "Tiểu yêu tinh, quyến rũ con rể tôi, đánh chết cô..."

Ngải Lâm động tác không nhanh như Mễ Ngật Đông và Trình Cẩm Thượng, từ phía sau đi tới bà vội ôm lấy Mễ Kha trong tay Mễ Ngật Đông, vỗ nhẹ lưng con an ủi.

Phát hiện ánh mắt Trầm mẫu hiện ra vẻ âm u. Ôm vợ và con gái vào trong ngực, Mễ Ngật Đông ánh mắt rét lạnh: "Mặc kệ bà ta thật sự là trạng thái tinh thần không tốt hay giả điên, chỉ cần bà ta dám đụng vào con gái tôi, tôi nhất định không bỏ qua." Từng câu từng chữ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui