"Có phải người quận chúa nghĩ đến là cùng một người không? Người đó thật ra đã từ lâu chiếm vị trí quan trọng trong lòng quận chúa rồi đấy"
Lãnh Nguyệt nghĩ đã tiễn phật vậy thì thôi cũng găng đưa cho đến tây thiên.
Phi Dao chớp chớp mắt, nhìn Lãnh Nguyệt rồi nhìn sang Hàn Tử Lam.
Đột nhiên nàng cười nhếch mép: "Bổn quận chúa về trước đây"
Phi Dao nói xong câu đó rồi quay người đi, không nói thêm bất kỳ câu gì nữa.
Làm cho Hàn Tử Lam đang hồi hộp đứng bên cạnh cũng ngơ ngác khó hiểu.
Nàng ấy vừa nhìn hắn cười, sau đó đi ra ngoài.
Vậy là có ý gì, vậy người nàng nghĩ đến có phải là hắn không? "Tẩu tẩu, người nàng ấy nghĩ đến có phải đệ không?"
Hàn Tử Lam do dự hỏi Lãnh Nguyệt.
"Đi mà hỏi nàng ta.
Ta mệt rồi, đệ ra ngoài đi"
Lãnh Nguyệt phất tay đuổi người.
Hàn Tử Lam ôm một bụng bất an, nghi ngờ đi ra ngoài.
Hắn cũng muốn đuổi theo hỏi nàng ấy cho ra lẽ nhưng hắn sợ lỡ như nàng ấy nói ra đáp án không phải như hắn muốn thì sao.
Thôi vậy.
Ở một nơi khác cách vương phủ không xa có hai người nam nhân đang nói chuyện với nhau.
"Dư Mặc, đa tạ ngươi"
Hàn Tử Dạ thật lòng nói lời đa tạ với người nam nhân mắt đã không nhìn thấy gì trước mặt.
Đúng vậy hắn ta đã tự tay móc mắt mình đưa cho hẳn, còn đưa cả cỏ dược liệu hắn tìm và hái được cho hắn.
"Ta chỉ muốn trả lại nợ cứu mạng cho nàng"
Dư Mặc lạnh giọng.
Hắn là người giang hô không muốn nợ ai điều gì, nếu nàng muốn hắn dùng mạng trả cho nàng hắn cũng đồng ý, huống chỉ chỉ có một đôi mắt này thì đã sao.
Nàng sáng mắt nhờ có đôi mắt của hắn, nghĩa là nàng nhìn mọi thứ qua mắt của hắn.
Vậy cũng là niềm an ủi cho hẳn rồi.
Tuy không thể cùng nàng bạc đầu giai lão, ngày ngày cận kề nhưng ít ra đôi mắt hắn cũng có thể ở bên cạnh nàng.
"Nhưng.
.
ngươi cũng có thể.
"
"Ngươi nhanh về chữa mắt cho nàng đi, nhớ lấy đừng nói đôi mắt này là của ta"
Dư Mặc lạnh giọng cắt lời Hàn Tử Dạ.
Hàn Tử Dạ thở dài, nói lời đa tạ với Dư Mặc lần nữa rồi rời đi.
Hắn cảm thấy may mắn vì người nàng chọn không phải Dư Mặc.
Nàng thật sự đáng để cho người nam nhân nào cũng sẵn sàng hy sinh vì nàng như thế.
"Tiểu Nguyệt, nàng phải sống thật vui vẻ, hạnh phúc.
Ta sẽ dùng đôi mắt ấy dõi theo nàng"
Dư Mặc mỉm cười nói thầm.
"Nguyệt Nhị, ta về rồi ta đã tìm đủ dược liệu cùng đôi mắt thay cho nàng rồi.
Nàng sắp sáng mắt rồi"
Hàn Tử Dạ vừa vào phòng đã vui vẻ nói.
Lãnh Nguyệt đang ngồi nghe các quân sư kể đủ chuyện xung quanh nàng thì nghe Hàn Tử Dạ chưa vào phòng đã lớn tiếng.
Nàng giật mình, sao hắn đi nhanh thế.
"Cỏ dược liệu ngươi mua ngoài phố sao? Còn nữa mắt của ai? Móc mắt người bên ngoài?"
Lãnh Nguyệt tò mò hỏi.
"Có người giúp ta tìm, ta cho hắn ngân lượng.
Còn đôi mắt của.
.
của một nhân sĩ giang hồ bán cho ta, vì hắn sắp chết"
Hàn Tử Dạ trợn mắt nói dối.
"Thật sao?"
Lãnh Nguyệt khó tin hỏi lại.
Hàn Tử Dạ gật đầu đáp chắc chắn với nàng.
Nhưng trong lòng cũng không khỏi lo lắng sợ nàng nhìn ra hẳn đang nói dối, nhưng thật may nàng không hỏi thêm gì nữa.
Hắn lập tức sai Vô Ảnh đi chuẩn bị tất cả mọi thứ chuẩn bị chữa mắt cho nàng.
Ba ngày sau.
"Mẫu thân, mẫu thân nhìn thấy Vân Nhi không?"
Hàn Tử Vân chớp mắt đưa hai tay đưa qua đưa lại trước mặt Lãnh Nguyệt, ánh mắt nhìn vào mắt nàng.
"Vân Nhi, đừng nghịch.
Để mẫu thân con từ từ thích nghi ánh sáng đã"
Hàn Tử Dạ bên cạnh cũng hồi hợp không kém nhưng cũng cố kiềm lòng nhắc nhở Hàn Tử Vân.
Lãnh Nguyệt từ từ mở mắt ra, chớp chớp đôi mắt đã lâu không nhìn thấy ánh sáng.
Nàng vừa mở mắt ra cũng cùng lúc nàng không còn nghe được tiếng các quân sư nói chuyện nữa.
Có lẽ vì nàng đã nhìn thấy ánh sáng nên ông trời thu lại khả năng đặc biệt kia, nàng cũng không buồn không hối tiếc chút nào.
Dù sao nhìn thấy vẫn tốt hơn.
Người nhìn thấy đầu tiên chính là cậu nhóc nàng đã từng gặp ở kinh thành Đông Lăng trong lần cải trang ra ngoài dạo chơi với Tiếu Hoa.
"Con là Vân Nhi.
"
Lãnh Nguyệt đưa tay chạm lên mặt cậu nhóc mỉm cười hỏi.
"Mẫu thân, mẫu thân nhìn thấy Vân Nhi rồi phải không ạ? A.
.
vui quá.
.
vui quá.
"
Hàn Tử Vân vui vẻ hét to.
Lãnh Nguyệt mỉm cười nhìn cậu nhóc vui vẻ nàng cũng vui vẻ theo, có lẽ nguyên chủ trong lòng cũng đang rất hạnh phúc vì đã nhìn thấy được nhi tử của mình nên niềm hạnh phúc mới đến với nàng nhanh như thế.
"Nguyệt Nhi"
Hàn Tử Dạ cũng vui mừng gọi tên nàng.
Lãnh Nguyệt ngước nhìn Hàn Tử Dạ.
Nam nhân đã lâu nàng không được nhìn thấy mặt, giờ nàng nhìn thấy hắn chỉ nghĩ đến A Dạ chứ không còn nhớ hắn là Khiết Khiết của nàng nữa.
Đúng vậy, thật ra từ lâu nàng đã đem lòng yêu hắn nhưng bởi vì sợ cả đời này không nhìn thấy gì nên nàng mới không dám chấp nhận hắn.
Vì nàng cũng muốn cho hắn cơ hội rời xa nàng nếu hắn muốn, nhưng thật may tất cả đều không đi vào chiều hướng tệ nhất.
"A Dạ.
Vất vả cho chàng rồi"
Lãnh Nguyệt mỉm cười.
Có lẽ cũng đã đến lúc nàng sống tận hưởng cuộc sống này cho hạnh phúc.
Cũng nên làm cho mọi người xung quanh nàng hạnh phúc.
Không nên làm khổ người yêu thương nàng thêm nữa.
Hàn Tử Dạ kinh ngạc, nàng gọi hắn là A Dạ, hắn vui mừng bước nhanh đến ôm nàng vào lòng.
Ôm thật chặt.
"Phụ thân không ôm nhỉ tử à?"
Hàn Tử Vân cau mày.
Lãnh Nguyệt cùng Hàn Tử Dạ nhìn nhau sau đó bật cười, rôi kéo Hàn Tử Vân vào giữa ôm.
Cả nhà đều vui vẻ mỉm cười hạnh phúc.
"Tẩu tẩu, tẩu đã sáng mắt rồi phải không?"
Hàn Tử Lam chạy vào trong thấy cả nhà ba người ôm nhau thì đôi mắt lập tức đỏ hoe.
Hàn Tử Dạ buông hai người trong lòng ra quay lại trừng mắt nhìn Hàn Tử Lam.
Cả nhà hản đang hạnh phúc, thì bị tên đệ đệ này phá hư không khí.
"Tiểu thúc, tẩu nhìn thấy đệ rồi"
Lãnh Nguyệt mỉm cười.
"Cửu Vương gia, có thánh chỉ đến"
Đột nhiên bên ngoài có gia nhân chạy vào báo.
Hàn Tử Dạ ngạc nhiên, lúc này lại có thánh chỉ, chẳng lẽ hoàng thượng biết vương phi của hẳn sáng mắt muốn tặng thuốc bổ đến.
Tuy nhiên sau đó, cả vương phủ đều bất ngờ trước thánh chỉ này.
Bởi vì đó là thánh chỉ ban hôn, dĩ nhiên không phải ban hôn cho Hàn Tử Dạ mà là Hàn Tử Lam.
Và người nữ nhân se duyên cùng Hàn Tử Lam không ai khác chính là Phi Dao quận chúa.
"Chúc mừng đệ nhé tiểu thúc"
Lãnh Nguyệt mỉm cười nhìn Hàn Tử Lam tiếp nhận thánh chỉ mà còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hàn Tử Dạ cũng khó hiểu, những ngày qua đã xảy ra chuyện gì? Tại sao người được ban hôn với quận chúa Phi Dao lại biến thành đệ đệ hẳn rồi.
Nhưng mà dù sao đây cũng là chuyện tốt không phải sao.
"Chúc mừng đệ"
Hàn Tử Dạ bước đến vỗ vai Hàn Tử Lam.
Hàn Tử Lam bất ngờ đến mức không biết có phải mình đang nằm mơ hay không? Kể từ hôm Phi Dao nghe những lời tẩu tẩu nói đến nay, nàng ấy liên không đến vương phủ thêm lần nào nữa.
Hắn cũng không thể đến phủ thừa tướng hỏi cho rõ được.
Nào ngờ hôm nay lại thế này.
Nàng ấy thật sự muốn lấy hắn sao? Người nàng muốn bạc đầu giai lão là hản không phải ca ca hẳn thật à.
Hàn Tử Lam đang đứng ngốc ra nên không biết rằng Phi Dao đã đến.
"Không được phép từ chối.
Ngoan ngoãn làm phu quân của bốn quận chúa đi"
Phi Dao hôn chụt lên má Hàn Tử Lam rồi kiêu ngạo nói.
"Cuối cùng cũng có kết thúc viên mãn cho đệ ấy rồi"
Lãnh Nguyệt mỉm cười.
"Ta cũng muốn hôn"
Hàn Tử Dạ kề mặt sát vào Lãnh Nguyệt.
"Không biết ngượng.
' Lãnh Nguyệt trừng mắt nhưng cũng nhanh như chớp hôn chụt lên má hắn.
Hàn Tử Dạ và Lãnh Nguyệt nhìn nhau ánh mắt tràn đầy hạnh phúc.
Hoàn.
.