"Đây là chuyện của ta, ngươi không cần quản" Liên Cẩn Xuân nhanh chóng mặc lại quần áo của mình, hắn cả đời cũng không muốn người nọ nhìn thấy mình trong bộ dạng chật vật như vậy, "Ta đã nói rồi, chúng ta bất quá chỉ là bèo nước gặp nhau, vết thương của ngươi nếu đã gần khỏi rồi thì sớm rời đi đi."
Ánh nến lay động, phát ra tiếng bập bùng nhỏ vụn, bóng hình hai người giao nhau thành một khối, có vẻ thân mật đến cực điểm.
Kha Lang Sinh nghe xong lời này thì trầm mặc, đang lúc Liên Cẩn Xuân cắn răng nhịn cơn đau xuống, y bỗng nhiên đứng lên, không nói một tiếng rồi đi ra ngoài.
Cửa trúc đung đưa qua lại, tiếng gió cắt xén nhỏ vụn.
Liên Cẩn Xuân bỗng nhiên cảm thấy mất hết toàn bộ sức lực, thất thần ngồi tại chỗ một lúc lâu, hắn cẩn thận cởi xiêm y ra, vết thương này không đáng nhắc tới, thứ này căn bản chẳng là gì so với nỗi đau mà y phải chịu lúc nhỏ.
Sau khi lãnh phạt rồi ra khỏi hình đường, Tiêu Vũ đem thánh dược trị thương tốt nhất đưa cho hắn, chỉ nói một câu: "Chủ công đối xử với ngươi tốt hơn những người khác, ta nghĩ trong lòng ngươi cũng biết rồi, hôm nay hắn phạt ngươi cũng không phải bởi vì lần trước ngươi để Yến Trầm Hải chạy thoát, mà là bởi vì ngươi đã cứu Kha Lang Sinh sau lưng hắn...!Nếu ngươi quyết tâm để tên kia quên đi tất cả rồi làm lại từ đầu, vậy cứ đơn giản đoạn tuyệt với hắn đi, nếu không ngày sau không biết sẽ gặp phải tai họa gì nữa."
Liên Cẩn Xuân bắt đầu đi theo chủ công từ năm mười hai tuổi, hắn cũng không phải là không biết gì, cho dù Tiểu Vũ không nói những lời này, hắn cũng tự hiểu.
Kha Lang Sinh chẳng qua chỉ là cá lọt lưới của Thần Kiếm Sơn Trang, chủ công hôm nay chỉ phạt hắn hai mươi roi, cũng không truy cứu trọng tội của hắn, chính là có ý tha cho Kha Lang Sinh.
Nghĩa là giữa bọn họ cũng không cần phải dây dưa không rõ nữa...
Kha Lang Sinh đi rồi cũng tốt, hắn sẽ không nợ y nữa.
Ngay khi đang xoay tay bôi vết thương trên lưng, cửa trúc bỗng nhiên bị đá văng ra, Liên Cẩn Xuân ngơ ngác nhìn Kha Lang Sinh với khuôn mặt lạnh lùng đang bưng một chậu nước ấm vào.
Hắn đặt thau xuống rồi vắt khô khăn bông.
Kha Lang Sinh cau mày lau vết máu của hắn, Liên Cẩn Xuân đau đến mức hít sâu một hơi, vội vàng nói: "Để ta tự làm, không cần..."
Chưa kịp cự tuyệt xong thì Kha Lang Sinh đã vươn tay ra lấy lọ thuốc trong tay hắn, cẩn thận bôi lên vết thương, trầm giọng nói, "Coi như trả ơn ngươi vì đã cứu mạng ta"
Cách bôi thuốc của Kha Lang Sinh vẫn nhẹ nhàng và quen thuộc như vậy, khi hắn tỉnh lại, người nọ đã tìm được một cái xiêm y sạch sẽ quấn quanh người hắn, cẩn thận từng chút một giúp hắn mặc vào.
Trước đây trong mắt y chỉ có Triệu Chi Dương, chưa bao giờ đối xử với hắn như lúc này.
Liên Cẩn Xuân không kìm được mà ngước mắt lên nhìn y một cách cẩn thận, gương mặt tuấn mỹ của nam nhân được ánh sáng ấm áp của ngọn nên phủ lên, đôi mày hơi nhăn lại và quai hàm nghiến chặt đều là những biểu hiện ấu trĩ cho thấy việc này đã làm y tức giận đến mức nào.
Nhưng không biết vì lý do gì mà Liên Cẩn Xuân thấy vậy lại muốn bật cười, nụ cười đó xuất phát từ tận đáy lòng, cảm giác khó chịu vừa rồi cũng bị cuốn đi trong chốc lát.
Kha Lang Sinh khẽ ngẩng đầu lên, thứ đầu tiên hắn bắt gặp là ánh mắt gợn sóng của Liên Cẩn Xuân, tim hắn trật một nhịp, hắn bất động thanh sắc nhẹ nhàng cười: "Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"
Liên Cẩn Xuân sửng sốt một chút, hai má đột nhiên ửng hồng, nhanh chóng cụp mắt xuống, tay vô thức túm chặt góc áo.
Bộ dạng bối rối và căng thẳng kia tốt hơn nhiều so với vẻ lạnh lùng thường ngày của y, tim Kha Lang Sinh xao xuyến, hai chữ "hoạt sắc sinh hương" hiện lên trong đầu hắn một cách vô thức.
*Hoạt sắc sinh hương: Ý chỉ vẻ đẹp diễm lệ của một người
"...!Ngươi không đi sao?"
Nhưng ngay lập tức, Liên Cẩn Xuân bình tĩnh lại, thậm chí thu mình vào góc giường để tạo khoảng cách với y.
Những bối rối và mơ hồ đó dường như chưa bao giờ tồn tại, Kha Lang Sinh không khỏi dở khóc dở cười: "Ngươi chỉ thích nói những điều ta không thích nghe để chọc tức ta, phải không?"
Liên Cẩn Xuân không hé răng cũng không thèm giương mắt nhìn hắn.
Kha Lang Sinh thấp giọng cười nói: "Ngươi nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài trước"
Liên Cẩn Xuân ngủ một giấc đến tận trưa ngày hôm sau.
Vết thương trên người cũng không còn đau như tối hôm qua, hắn liền bôi thuốc lần nữa, mặc quần áo xong mới chậm rãi bước ra ngoài.
Trong sân có tiếng vù vù vang lên, nam tử mặc áo trắng lưu loát xoay người đâm tới, kiếm khí cuốn lấy hoa lá bay tứ tung.
Mồ hôi chảy ròng ròng trên má, nhưng ánh mắt lại không hề mệt mỏi, trên khóe môi dường như còn kéo lên một nụ cười, tuấn dật tiêu sái như vậy, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy động lòng.
Liên Cẩn Xuân thả bước chân chậm lại, nhìn hắn một lúc lâu, đột nhiên chuyển dời ánh mắt đi nhanh vào trong nhà.
Hắn vừa đi, Kha Lang Sinh cũng không luyện kiếm nữa, liền gọi y lại rồi đuổi theo, cằn nhằn nói: "Ngươi nhìn thấy ta sao lại không nói gì? Ta ghê tởm như vậy sao?"
"Này, tốt xấu gì tối qua ta cũng đã giúp ngươi, ngươi sẽ không giận nữa đúng không?"
Liên Cẩn Xuân không tìm thấy chén trà, Kha Lang Sinh lại một bước không rời đi theo phía sau hắn, trong lòng hắn hốt hoảng, chỉ đơn giản cầm ấm trà lên rồi rót vào miệng.
"Lạnh! Đừng uống!" Kha Lang Sinh cau mày đoạt lấy ấm trà.
Liên Cẩn Xuân lau miệng, ngước lên nhìn khuôn mặt y rồi vội vàng đi ra ngoài: "Ta đi luyện kiếm"
Đây là câu đầu tiên y nói với hắn hôm nay, nhưng giọng nói lại trầm thấp, Kha Lang Sinh nhanh chóng vươn tay giữ chặt y, nghiêm nghị nói: "Luyện kiếm cái gì, vết thương trên lưng ngươi còn chưa lành, ngươi nghỉ ngơi một chút đi, đừng tự hành hạ chính mình nữa được không? Ngồi xuống!"
Liên Cẩn Xuân do dự đứng yên tại chỗ, Kha Lang Sinh không có kiên nhẫn nhiều như vậy, trực tiếp đem hắn đè xuống băng ghế, dặn dò nói: "Ngươi đừng nhúc nhích, ta sẽ quay lại ngay."
Thanh kiếm bị ném xuống bàn, lời còn chưa dứt người liền qua người đi ra ngoài.
Liên Cẩn Xuân ngơ ngác nhìn cửa một lúc lâu, trong lòng muốn chạy, nhưng cơ thể lại giống như bị điểm huyệt, một bước cũng không chịu di chuyển.
Ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân, Kha Lang Sinh còn chưa đi vào đã cười nói: "Ngươi tới thử xem tay nghề của ta, đây là món ta tự nấu, ngươi cũng đói bụng rồi đúng không?"
Ba món ăn trên mâm bốc khói nghi ngút, mùi hương thơm phức, bề ngoài nhìn cũng không tệ.
"Tới ăn thử xem, có hợp khẩu vị ngươi không?" Kha Lang Sinh ngồi xuống, mỉm cười nhìn hắn.
Liên Cẩn Xuân cầm lấy đôi đũa, tùy ý chọn một món rồi ăn thử, một lát sau nói: "Ta không nghĩ ngươi còn biết cả nấu ăn, làm khi nào vậy?" Tóm lại không phải nấu lúc y đi ra ngoài vừa nãy, nhiệt độ này có lẽ là làm lúc sáng sớm.
Giờ này đã là trưa rồi, hắn vẫn không ăn, là đang...!chờ ta dậy sao?
"Cũng không lâu lắm, ăn ngon không?"
"Ngon" Liên Cẩn Xuân thành thật gật đầu, "Ngon hơn ta tự làm nhiều"
"Vậy sau này mỗi ngày ta đều sẽ nấu cho ngươi ăn!" Kha Lang Sinh không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn, háo hức nói, "...!Ngươi thích không?"
Liên Cẩn Xuân ngẩn ra, bàn tay cầm đũa khẽ nắm chặt.
Thích không? Đương nhiên là thích rồi, nhưng che dấu đằng sau sự vui sướng này lại là sợ hãi.
Hắn rất sợ Kha Lang Sinh đối xử tốt với hắn, đây là thứ hắn chưa từng có được, là điều mà hắn đã khao khát từ rất lâu rồi, vì vậy càng muốn trân quý nó, nhưng thứ này cũng đang ăn mòn từng chút một bức tường đươc dựng lên trong lòng hắn, làm hắn không có đường thối lui.
Liên Cẩn Xuân thở nhẹ một hơi, đợi cho nối đau trong lòng vơi đi một chút, mới thấp giọng nói: "Đạo Phong Sơn không lưu người ngoài, nếu vết thương của ngươi đã lành rồi, vẫn là......"
Nghe xong câu này Kha Lang Sinh cũng không tức giận như hôm qua, chỉ cười khổ nói: "Ngươi muốn ta đi đâu? Ta không phải chưa từng nghĩ tới chuyện rời đi, chẳng qua hiện giờ ta cái gì cũng không nhớ rõ, người quen duy nhất cũng chỉ có ngươi mà thôi.
Ta thật sự không thể nghĩ được, cũng không biết nên đi nơi nào?"
"Kiếm pháp của ngươi......!Không phải cũng nhớ ra không ít rồi sao?" Liên Cẩn Xuân mím môi, "Không bao lâu nữa, nói không chừng ngươi sẽ nhớ được nhiều việc...!và nhiều người hơn"
"Nói đến đây ta cũng thấy kỳ quái" Kha Lang Sinh cười, đầu ngón tay vuốt nhẹ thân kiếm trơn bóng sáng loáng, "Ta hình như có cảm xúc đặc biệt đối với thanh kiếm này, lúc cầm nó ta sẽ không nhịn được xuất một hai chiêu, những kiếm pháp đó liền tự nhiên xuất hiện."
"...Ta no rồi, ngươi cứ từ từ mà ăn" Liên Cẩn Xuân gác đũa xuống, không thèm quay đầu nhìn lại, giống như không muốn ở lại đây nghe hắn nói nữa.
Kha Lang Sinh nhìn đống đồ ăn còn chưa đụng được mấy miếng, tâm trạng thấp thỏm không yên, nằm trên bàn dùng đũa chọc tới chọc lui, sầu muộn nói: "Như vậy no kiểu gì, ngươi chỉ mới ăn có vài miếng...".