Mười Hai Ấn Chú


Mười hai ấn chúNhóm đàn em của hắn đằng sau theo hiệu lệnh của đại liền ca xông lên, một tên đưa dao ra lướt về phía Hoàng thì hắn cúi xuống né được, lập tức vung tay tung một chưởng giữa ngực làm thằng này bay ra mấy mét.

Lấy tay còn lại làm điểm tựa, mượn lực từ cú quạt chân xoay một vòng bật ngược lên tóm được vào vai hai thằng khác cho chúng nó mỗi thằng một quyền vào mắt, tiễn con mắt chúng nó về miền cực lạc.

Tên đại ca đột nhiên tiến đến, đang mải đối phó với hai thằng phía trước không để ý bị con dao từ tay tên này đâm trúng, cũng may phát đâm đó chỉ bị chém sượt qua bả vai.


Hoàng nhăn mặt miệng văng tục.- Con mẹ mày, chơi chó vậy? Đi cắn lén…Đoạn đánh một quyền vào cổ tay hắn bắt lấy con dao rơi ra liền lúc đó phóng luôn vào đùi một thằng đang lao đến, con dao cắm ngập vào đùi thằng này, vận Thất Tinh bộ lao đến đạp bồi vào chỗ con dao cắm xuống khiến cho hắn đau đớn hét lên về sau ngất lịm đi, chỗ con dao cắm vào máu chảy ra xối xả.

Tên đại ca bị mất con dao hắn với ngay chiếc chai bia đập vào càng xe máy đoạn lao lên toan đâm vào người Hoàng.

Thấy được ý đồ của thằng này Hoàng lách người né được một đâm, thằng đại ca đang thế mất đà Hoàng bắt lấy cánh tay đang giơ ra của hắn, tay còn lại giáng mạnh vào khớp trong khiến tay hắn kêu lên một tiếng rắc.

Sẵn tiện thu thay bồi thêm một chưởng lực vào cổ tay của tên đại này khiến cái chai vỡ đâm thẳng vào bả vai.

Cuối cùng Hoàng bật lên tung cước sút thẳng vào giữa mặt tên đại ca khiến hắn nổ đom đóm mắt loạng choạng ngã về phía sau.

Quần ẩu thêm một lúc bọn côn đồ bị Hoàng đả thương đang nằm sõng soài rên rỉ dưới đất, tên nào nhẹ thì tím mắt tím mũi, hơn một chút thì ăn ngay quả dao vào đùi, gãy tay gãy chân.


Thảm nhất chắc chắn là thằng đại ca, vừa bị Hoàng đánh gãy tay vừa ăn chai bia vào bả vai.Xử lý xong bọn này, tiến đến chỗ cô gái bị bọn này ăn hiếp còn đang giương mắt nhìn trân trân về hắn.

Hoàng cất tiếng hỏi mặt không đối sắc- Cô có đau không, hay để tôi đưa cô đi mua thuốc??Cô gái vẫn còn chưa hết ngạc nhiên thì Hoàng đã tiến đến hỏi thăm cô.

Điều chỉnh lại tâm tình, cô gái trả lời Hoàng.- Không… em không sao, anh nhìn xem bả vai anh bị chảy máu rồi kìa.


Người cần đi mua thuốc phải là anh đấy.Hoàng nở nụ cười đưa tay ra đỡ cô gái dậy.- Cô yên tâm đi, cái này là xước ngoài da thôi, đáng là gì?Cô gái chỉ vào vết thương đang chảy máu của hắn ngạc nhiên.- Chảy máu nhiều như vậy mà anh bảo chỉ là vết xước thôi á.Kế đó cô gái xé mảnh áo quấn quanh bả vai buộc lại cho Hoàng, lúc này hắn mới có cơ hội nhìn xung quanh.- Gì vậy? Sao mọi người đứng vây quanh đây làm gì vậy?Cô gái nghe Hoàng hỏi ngây ngô như vậy thì che miệng cười nói.- Anh không biết gì à? Từ lúc bắt đầu đánh nhau với bọn chúng là người ta kéo đến đây vây kín chỗ này xem rồi.Tiếng còi xe cứu thương lẫn cảnh sát cơ động đã vang lên cạnh quán nhậu.Có một điều mà Hoàng không hề biết rằng, kể từ bây giờ mình sẽ phải đối mặt với một thế lực xã hội đen có liên quan tới Huyền Môn tại đây, nó liên quan rất nhiều đến sự việc lớn nhỏ mà hắn sắp phải giải quyết sắp tới.Hoàng lúc này đang được các bác sĩ sơ cứu, sau khi lấy khẩu cung và kiểm tra lại camera ở gần đó, xét thấy hắn hành động chỉ là lý do tự phát nên phía cảnh sát chỉ có đôi lời nhắc nhở, hơn nữa bọn này có liên quan tới một đường dây buôn bán chất cấm và tổ chức đánh bạc nên Hoàng không bị phạt.

Sau khi hoàn thành thủ tục tra hỏi, cô gái mới tiến đến hỏi chuyện, nhìn Hoàng lúc này mặt cô thoáng ửng hồng.- Cô thấy sao rồi, đã ổn hơn chưa?Hoàng mở lời trước.- Cảm ơn anh, em không sao, anh còn đau không?- Cũng chút chút thôi, mà cô tên gì để tôi tiện nói chuyện.- Em tên Hạnh năm nay 17 tuổi, còn anh?- Tôi tên Hoàng năm nay 18, mà cô đi đâu ban đêm để cho bọn côn đồ nó thấy nổi sắc tâm, nếu tối nay tôi không đi qua đó chì chắc chắn cô bị bọn chúng hại rồi, xinh xắn tối nên ở nhà, đừng đi ra bên ngoài.Móc trong túi ra chiếc điện thoại, Hạnh trả lời.- Em trốn ba mẹ em ra ngoài chơi, không nghĩ tối nay thành ra cái sự này, dù sao cũng cảm ơn anh, mà anh có số điện thoại không, cho em xin số.Đưa tay lên gãi đầu Hoàng ấp úng.- Thực ra từ lúc tôi xuống đây cũng chưa đi mua nên không có.Hạnh lên tiếng hỏi.- Anh không phải người ở đây à?Hoàng khẳng định.- Đúng rồi! Nhà tôi ở giáp địa phận tỉnh Lai Châu.Dơ chiếc điện thoại ra trước mặt Hoàng.

Hạnh ngỏ ý.- Anh không có điện thoại hay là cầm tạm cái của em mà dùng… nhưng mà anh có biết dùng không?- Ơ…cái này… tôi … tôi…- Không biết dùng vậy để em chỉ cho..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận