Chuyến tàu cao tốc của Trịnh Tri Quân bị hoãn hai mươi lăm phút, chuyến tàu ban đầu dự định chín giờ bốn lăm sẽ đến thành phố L mãi mười giờ mười phút mới đến nơi.
Xe buýt thành phố L phần lớn không chạy vào buổi tối, Trịnh Tri Quân vốn định bắt chuyến xe buýt muộn nhất là mười giờ, tàu cao tốc trễ giờ khiến kế hoạch của cậu hoàn toàn bị phá hỏng.
Lúc gần đến ga, Trịnh Tri Quân rõ ràng nhìn thấy giọt nước lác đác xẹt qua kính qua cửa sổ, sau khi đến ga và đi ra khỏi toa tàu, bên ngoài quả nhiên đã bắt đầu đổ mưa.
Trịnh Tri Quân đeo một cái ba lô, còn kéo một cái vali cồng kềnh, cho nên sau khi ra khỏi ga cậu dứt khoát bắt taxi về nhà.
ngôn tình hay
Lúc gần mười một giờ Trịnh Tri Quân về đến khu dân cư nhà mình, Lâm Xuân Hoa yêu cầu cậu báo một tiếng trước khi về nhà, cho nên lúc Trịnh Tri Quân về họ vẫn chưa ngủ.
Sau khi cửa vang lên Lâm Xuân Hoa lập tức đi lên đón, bà nhận lấy vali của Trịnh Tri Quân, quở trách: “Chỉ nghỉ có mấy ngày sao còn mang cái vali to thế?”
“Mẹ.” Trịnh Tri Quân buông tay, đi theo sau Lâm Xuân Hoa vào nhà, Trịnh Tông Kiều đứng trong phòng khách ho khan vài tiếng, Trịnh Tri Quân ngoan ngoãn gọi: “Bố.”
Vẻ mặt vốn đang nghiêm túc của Trịnh Tông Kiều biến mất, ông lại ngồi xuống ghế sofa: “Mau để đồ xuống, đợi mẹ con mấu cho con bát mì, con đi nhìn Trịnh Tri Lễ xem, nếu em chưa ngủ thì hỏi xem nó có muốn ăn không.”
Trịnh Tri Quân dạ một tiếng, lại nhận lấy vali từ trong tay Lâm Xuân Hoa, kéo vali trở về phòng mình.
Sau khi cất ba lô và vali xong cậu vào nhà vệ sinh rửa mặt, đường xe mấy tiếng liên tục khiến Trịnh Tri Quân hơi mệt, bụng cũng bắt đầu sôi.
Trịnh Tri Quân khẽ gõ cửa phòng Trịnh Tri Lễ, Trịnh Tri Lễ không có phản ứng, cửa nửa đóng, Trịnh Tri Quân cẩn thận từng li từng tí đẩy cửa vào phòng em trai.
Đèn phòng khách chiếu vào căn phòng thoáng xua đi bóng tối, để Trịnh Tri Quân miễn cưỡng nhìn rõ căn phòng.
Cửa sổ trong phòng không đóng, rèm cửa sổ kéo kín bị gió thổi bay lên, Trịnh Tri Lễ nằm ngửa trên giường mình, nửa người lộ ra bên ngoài chăn, áo ngủ của cu cậu còn cuốn lên ngang hông, gần nửa đoạn eo cũng lộ ra ngoài.
Trịnh Tri Quân không đánh thức em trai, để tránh mưa ồn ào cậu đóng cửa sổ lại, chỉ để lại một khe hở cho gió thổi.
Sau đó cậu đi đến trước giường em trai, trước tiên kéo áo ngủ bị cuốn lên của Trịnh Tri Lễ xuống che bụng cu cậu lại, lại kéo chăn từ dưới người cậu nhóc ra, đắp lên người lộ ra ngoài của cậu nhóc.
Lúc chăn bị kéo ra Trịnh Tri Lễ tỉnh trong chớp mắt, cu cậu mơ màng hỏi: “Anh ơi? Anh về rồi?” Trịnh Tri Lễ nhét chăn cho cậu, trả lời: “Ừ, em ngủ tiếp đi.”
Trịnh Tri Lễ gật đầu, yên tâm ngủ tiếp.
Đây là lần đầu tiên Trịnh Tri Quân về nhà vào kỳ nghỉ Quốc khánh, đúng lúc Trịnh Tông Kiều nghỉ ngơi, Lâm Xuân Hoa cũng hoãn công việc, họ bàn bạc rồi quyết định cả nhà sẽ đi du lịch vào ngày nghỉ.
Trịnh Tri Quân cảm thấy kỳ nghỉ Quốc khánh là thời cơ tốt để không phải đi ra ngoài chơi, cậu đã khuyên mấy lần trước khi về nhà, nhưng Lâm Xuân Hoa đã quyết định, nói gì cũng muốn đến vùng duyên hải.
Vì thế ngày thứ hai sau khi về nhà, Trịnh Tri Quân lại bước lên tàu cao tốc.
Trịnh Tri Quân không có hứng thú mấy với du lịch, Trịnh Tri Lễ lại cực kỳ háo hức, trên đường đi nói không ngừng.
Khi đến thành phố Q, đặt vali xuống ở khách sạn, cảm xúc kích động của Trịnh Tri Lễ đã đạt đến đỉnh điểm.
“Anh ơi! Ở đây đông người quá!” Cu cậu nhào lên giường lớn của khách sạn, trong lời nói khó nén sự phấn khích.
“Bây giờ là mùa đông khách, tất nhiên là đông người rồi.” Trịnh Tri Quân lại hỏi: “Lát nữa chúng ta ra bờ biển luôn, hay là đi cùng bố mẹ?”
“Đến bờ biển!” Trịnh Tri Lễ trả lời không hề do dự, nói xong cu cậu lại cười hì hì nói: “Không phải em chê bố mẹ đâu, vì đi với bố mẹ chắc chắn bố mẹ sẽ nói em.”
Trịnh Tri Quân bật cười, vuốt tóc Trịnh Tri Lễ, trêu ghẹo kháng nghị của cậu.
Đây không phải lần đầu tiên Trịnh Tri Quân đến bờ biển, sau khi tốt nghiệp cấp hai, chuyến du lịch tốt nghiệp của lớp cậu đó là đến một thành phố ven biển.
Khi đó lần đầu tiên Trịnh Tri Quân nhìn thấy biển, đối mặt với biển cả rộng lớn và mãnh liệt, cảm xúc duy nhất của cậu đó là chấn động.
Nhưng khi cậu đến bờ biển sau gần mười năm, cảm xúc của Trịnh Tri Quân lại không giống khi đó cho lắm.
Trịnh Tri Lễ cũng rất thích biển, gia đình họ ở lại thành phố Q bốn ngày ba đêm, Trịnh Tri Lễ đã đến bờ biển bốn ngày liên tục.
Lâm Xuân Hoa vốn định cả gia đình hoạt động cùng nhau, nhưng Trịnh Tri Lễ cứ đòi đến bờ biển, cho nên hành trình của họ đành phải tách ra.
Trịnh Tri Quân không có nơi nào muốn đến, cho nên hành trình của hai anh em họ dựa trên sở thích của Trịnh Tri Lễ.
Mà vì Trịnh Tri Lễ không có hứng thú với thắng cảnh, nên họ may mắn tránh được sự đông nghịt người chen người.
Sau khi kết thúc chuyến du lịch, ngày hôm sau sau khi về nhà Trịnh Tri Lễ đã phải đi học, Trịnh Tri Quân chỉ quay về trường muộn hơn em trai một ngày.
Lâm Xuân Hoa mua rất nhiều quà lưu niệm và đặc sản về nhà, bà chia đồ mua được thành ba phần, một phần cho Trịnh Tri Quân để cậu mang đến cho bạn cùng phòng, một phần cho Trịnh Tri Lễ mang theo, phần còn lại chia cho người thân và bạn bè.
Trịnh Tri Quân đi lên tầng tặng đặc sản, Lâm Xuân Hoa bèn gọi Trịnh Xuân Kiều xách đặc sản chia cho bạn cùng phòng của cậu vào trong phòng Trịnh Tri Quân.
Lúc Trịnh Tri Quân đi xuống, Trịnh Tông Kiều vừa đẩy cửa vào phòng của cậu.
Trong nháy mắt nhìn thấy bố mình bước vào, Trịnh Tri Quân đột nhiên nghĩ đến bức thư viết dở dang nằm trên bàn học.
Trái tim cậu đập dữ dội, tốn rất nhiều sức mới nuốt được câu “Bố đừng đi vào”.
Sau một phút hay là mười phút, Lâm Xuân Hoa vẫn đang dọn dẹp hành lý, còn Trịnh Tông Kiều cầm mấy tờ giấy trong tay đi ra.
Trái lại, Trịnh Tri Quân đã bình tĩnh lại.
“Tri Lễ,” Cậu đẩy Trịnh Tri Lễ về cùng mình, “Em về phòng em trước đi.” Trịnh Tri Lễ ngơ ngác nhìn anh mình một cái, bởi vì vẻ mặt Trịnh Tri Quân quá nghiêm túc nên cu cậu không dám hỏi gì cả, nghe lời về phòng.
“Chuyện gì đây?” Lâm Xuân Hoa cũng dừng lại, hỏi họ.
Trịnh Tri Quân không nói gì, sắc mặt Trịnh Tông Kiều xanh mét, ném thư trong tay vào trong vali Lâm Xuân Hòa đang thu dọn: “Mình tự đọc xem con mình viết thứ gì!” Lâm Xuân Hoa thấp thỏm cầm lấy thư, đọc nhanh như gió.
“…” Trịnh Tri Quân liếm môi một cái, nói khẽ: “Con không nghĩ rằng không nên viết những thứ này.”
Trịnh Tông Kiều lập tức nổi giận: “Không nghĩ rằng không nên viết! Mày có mặt mũi nào nói lời này?! Mày nói xem, có đứa con trai này sẽ viết trong thư ‘tớ ghen tị với bạn gái của cậu’, ‘nếu cậu thích con trai thì tốt rồi’?!!” Ông giận dữ, giật mấy bức thư trong tay Lâm Xuân Hoa, cũng chẳng quan tâm bà đã đọc xong chưa, không nói hai lời đã dứt khoát xé toạc.
Những mảnh vụn của bức thư bay lả tả giữa không trung rồi rơi xuống, hình như cuối cùng Lâm Xuân Hoa cũng ý thức được xảy ra chuyện gì, bà ngồi xổm xuống nhặt những mảnh vỡ kia.
“Làm sao lại thế?” Bà ngẩng đầu nhìn Trịnh Tri Quân, gom mảnh vỡ thành một đống, cố gắng chắp vá bức thư lại, “Ông Trịnh có phải mình nhìn lầm không, Tri Quân sao có thể viết như vậy chứ?”
Trịnh Tri Quân không nói gì, chỉ im lặng nhìn lại bà, thế là Lâm Xuân Hoa lập tức hiểu ra, những mảnh giấy rơi xuống đất lần nữa, bà che mặt, trong bàn tay mơ hồ phát ra tiếng nức nở.
“Con thích con trai.” Một lúc lâu sau, Trịnh Tri Quân bình tĩnh mở miệng.
“Bố, mẹ, con xin lỗi.
Nhưng con không sửa được.” Cậu đi đến bên cạnh Lâm Xuân Hoa muốn động viên mẹ, nhưng cuối cùng chỉ duỗi tay nhặt những mảnh giấy vụn rơi trên mặt đất.
Trịnh Tông Kiều bị lời nói của cậu chọc giận tới mức nói không nên lời, thấy cậu đi tới nhặt thư, cơn giận lập tức dâng lên.
Đến khi Trịnh Tri Quân đứng lên, ông đã ra tay.
Trịnh Tri Quân bị ông tát một cái nghiêng sang bên, lúc quay mặt qua thì nhìn thấy phòng Trịnh Tri Lễ mở ra một cái khe, cũng không biết Trịnh Tri Lễ đã nhìn thấy bao nhiêu, tay của cậu nhóc đang đặt trên cửa, dáng vẻ xông ra bất cứ lúc nào.
Trịnh Tri Quân khẽ lắc đầu với em trai, Trịnh Tri Lễ cũng lắc đầu theo cậu, trong mắt đã tuôn ra nước mắt, nhưng vẫn nghe lời quay về phòng.
Tiếp đó, Trịnh Tri Quân quỳ xuống, cúi đầu: “Bố, bố đánh con thế nào đi nữa, con cũng không sửa được.
Con thích con trai.”
“Rầm” một tiếng, là Trịnh Tông Kiều đá vali sang bên cạnh, Lâm Xuân Hoa khóc hu hu, không nói được lời nào.
“Mày cút cho tao!!” Trịnh Tông Kiều thở hổn hển, ông gạt hết những món đồ lặt vặt trên bàn xuống, đồ rơi xuống đất phát ra âm thanh bộp bộp.
Ông lặp lại: “Mày cút cho tao! Sau này tao coi như không có đứa con trai như mày! Cút! Đừng bao giờ về nữa.” Lâm Xuân Hoa không khuyên can, chỉ nhìn Trịnh Tri Quân đầy khẩn cầu, nhưng Trịnh Tri Quân không nhìn bà.
Trịnh Tri Quân vào phòng mình, mất vài phút để bỏ những thứ cần thiết và thư vào trong vali, trong thời gian này Trịnh Tông Kiều vẫn ngồi ở phòng khách hút thuốc, Lâm Xuân Hoa cũng quay đầu đi không nhìn cậu.
Lúc kéo vali ra khỏi phòng, Trịnh Tri Quân do dự một lát, lại nhỏ giọng nói một câu, “Bố, mẹ, con chỉ có thể thích đàn ông.”
Trịnh Tông Kiều đáp lại cậu là ném vỡ cái gạt tàn thuốc, Lâm Xuân Hoa khóc hỏi cậu: “Tri Quân, con sửa lại không được à? Con nghe lời mẹ, sửa lại được không?!”
Cửa chống trộm khẽ đóng lại, tiếng khóc của Lâm Xuân Hoa như thể xuyên qua cánh cửa sắt nặng nề, Trịnh Tri Quân buông cần kéo nhắn tin dặn dò và an ủi Trịnh Tri Lễ vài câu, sau đó mua vé về trường.
Trong nháy mắt đặt vé xong, cậu thoát lực dựa vào tường, nước mắt rơi trên nền xi măng, rồi lặng lẽ dần dần biến mất.
Hạng Minh Qua:
Chào buổi tối.
Nên mở đầu bức thư này như thế nào đây? Tớ phải đặt bút với thái độ như thế nào, mới có thể kể cho cậu mọi chuyện đã xảy ra trong mấy ngày ngắn ngủi này?
Tớ thử dùng giọng điệu bình thản nhất để nói ra tất cả, nhưng mới viết được vài dòng những bức thư kia đã bị tớ xé nát hết rồi.
Trên thực tế tớ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, không chỉ về thể chất, mà áp lực về tinh thần khiến nỗi đau khổ của tớ sâu gấp đôi.
X, tớ từng tưởng tượng ngày này đến vô số lần, nổi giận, yếu đuối, thút thít, chấp nhận hoặc không chấp nhận, tớ đã trải nghiệm quá trình come out mấy lần trong tưởng tượng của mình, cũng từng dự đoán thái độ của bố mẹ tớ, và biểu hiện mà mình nên có.
Nhưng tớ chưa bao giờ nghĩ rằng ngày này đến lại khiến tớ tan nát cõi lòng đến vậy.
Tớ càng không ngờ, quá trình này lại không hề che đậy nhiều hơn bất kỳ tưởng tượng nào của tớ.
X, nguyên nhân là vì thư tớ viết cho cậu bị bố nhìn thấy, mà đó là mấy bức thư dùng từ không được cẩn thận cho lắm, lại thể hiện quá nhiều cảm xúc cá nhân.
Bố tớ luôn nhạy cảm, hoặc là nói, tớ đã bày tỏ sự mến mộ của mình dành cho một câu trai một cách quá trắng trợn trong bức thư.
Bởi vậy, chuyện xấu nhất đã xảy ra.
(Tại đây tớ tuyên bố, X, chuyện này không có bất cứ liên quan gì với cậu, mọi chuyện đều vì sự bất cẩn của tớ gây ra.)
Trong tưởng tượng trước đây, tớ từng cho rằng đối mặt với nước mắt của bố mẹ mình có thể lòng gan dạ sắt, nhưng khi tớ đối mặt với hiện thực, tớ mới nhận ra trước nước mắt mình gần như không có chút năng lực chống cự nào.
X, tớ phải diễn tả như thế nào? Một giọt nước trong suốt rơi từ không trung xuống và giọt nước rơi từ trong hốc mắt ra là hoàn toàn khác nhau.
Dù cho hình dạng và thành phần của chúng tương tự, nhưng giọt nước chứa tình cảm dù sao vẫn có thể tác động trái tim con người hơn giọt nước khác.
Khi nước mắt trào ra từ trong mắt, nó có thật sự trong suốt không? Cho đến hôm nay tớ vẫn không ngừng nhớ lại, những giọt nước mắt rơi xuống từ trên mặt em trai, nước mắt và câu hỏi của mẹ tớ, cùng với gương mặt tức giận của bố.
Có phải tớ đã làm gì sai không? X, ở trước mặt cậu tớ không muốn lừa dối mình – tớ từng tự trách và buồn bã vì làm tổn thương người nhà, nhưng thực sự cảm thấy nhẹ nhõm khi thẳng thắn để lộ bản thân chân thật trước mặt họ.
Nói thật, khoảng thời gian này tớ luôn rất hối hận, nhưng không phải hối hận vì đã come out, tớ chỉ hối hận mình không thể hiện bản thân với gia đình vào thời điểm đã chuẩn bị chu đáo hơn.
Mà bây giờ nói gì cũng không thay đổi được kết quả, kể ra cũng buồn cười, tớ không phải người mê tín, nhưng lúc này lại vô cùng hy vọng thần linh thật sự có thể tồn tại.
Trịnh Tri Quân.