Edit: Nguyễn Angelevil.
Beta: TH
Khi Nghê Thanh tỉnh lại, chợt nghe thấy tiếng sáo từ đâu vọng về.
Giai điệu đó không thể nói là khó nghe, nhưng lại khiến cả người cô nổi da gà.
Mà âm thanh ấy lại như một sợi dây mảnh, cứ vương vấn thít chặt trong lòng cô, xua mãi không tan.
Nghĩ đến bây giờ, người bên cạnh còn đang ngủ say; cô không thể nào gọi dậy đi tìm hiểu cùng mình được.
Nhưng cô thực sự rất tò mò ai lại chọn chỗ này mà thổi sáo vào hơn nửa đêm thế này.
Vì vậy, cô lặng lẽ đến bên cửa sổ, chống lên khung cửa tre, nhìn ra ngoài.
Nghê Thanh chỉ thấy vầng trăng trên bầu trời tựa như được mạ một lớp vàng, vừa tròn vừa sáng, một mảnh vàng óng chiếu cả căn phòng.
Lúc này, Nghê Thanh mới phát hiện ra người kia vốn phải đang ngủ trong phòng đã biến mất dạng.
“A Duyệt?”
Nghê Thanh cảm thấy hơi bất an.
Ở một nơi lạ lẫm, nghe thấy tiếng sáo kỳ lạ như vậy; nếu không phải vì nghĩ đến còn có một người đi cùng mình, cô sẽ không sợ hãi đến mức này.
Nhưng bây giờ Nghê Duyệt đột nhiên biến mất, khiến cô hơi hoảng.
Trong lòng tự an ủi mình, có lẽ Nghê Duyệt chỉ là đi vệ sinh cũng nên.
Dù sao thì, trong nhà trọ mà cô và Nghê Duyệt ở lại, phòng vệ sinh đều được xây ở cuối hành lang.
Nếu đi lúc nửa đêm lúc một giờ, cũng chỉ có thể lần mò bước đi trong hành lang trống trải, yên tĩnh.
Nhưng mà, Nghê Thanh ngồi lo lắng không yên trong phòng hồi lâu vẫn không thấy Nghê Duyệt quay lại.
Cô tự nhận mình không phải là một người nhát gan, nhạy cảm hay đa nghi.
Nhưng tối nay, trong đầu cô cứ hiện lên một vài hình ảnh mơ hồ và xa lạ.
Cô trực giác đây không phải là điều tốt đẹp gì, nên lắc lắc đầu để quên đi chúng, nhưng cô càng muốn lờ đi thì nỗi lo âu sâu bên trong nội tâm lại càng dâng cao.
Cô không biết là mình nên tiếp tục ở đây đợi Nghê Duyệt trở lại, hay là đi ra ngoài tìm em ấy.
Nghê Duyệt là em họ của cô và là đứa con duy nhất trong gia đình bác hai.
Chuyến du lịch chỉ hai người đến thị trấn Thanh Bình* lần này vốn là ý tưởng của Nghê Thanh.
Nghê Thanh nhận trách nhiệm chăm sóc cho em gái.
Nếu Nghê Duyệt gặp phải chuyện gì ở đây, cô nhất định không thể tha thứ cho mình.
(*)Thuộc huyện Hợp Xuyên, tỉnh Trùng Khánh, Trung Quốc.
Nghĩ đến đây, Nghê Thanh nhanh chóng mặc thêm áo khoác ngoài, dự định đi tìm tung tích của Nghê Duyệt quanh nhà trọ.
Nhưng ngay khi cô vừa mới mở được một khe hở thì cánh cửa đã bị đẩy mạnh ra.
Nghê Thanh không đỡ được, cả người ngã nhào xuống đất.
Cô chưa kịp nhìn rõ thì đã có một bóng đen chạy vào, cô lập tức thấy vệt máu uốn lượn trên mặt đất.
Nghê Duyệt ngồi dưới đất, không ngừng run rẩy; toàn thân là máu, trên khuôn mặt xen lẫn vẻ tái nhợt và màu đỏ tươi.
Thế nhưng, bộ đồ trong tay cô ấy lại hoàn toàn sạch sẽ, không dính chút máu nào.
Trông còn kỳ dị hơn một người đầy máu xuất hiện trước mắt hơn nửa đêm.
“Chị,” Nghê Duyệt trợn tròn hai mắt nhìn thẳng vào Nghê Thanh, rồi nói bằng giọng run rẩy: “Chị ơi, có người chết.”
Vậy mà Nghê Thanh lại không hề bị tình cảnh này hù dọa, cô chỉ dùng đôi mắt thấu rõ trắng đen của mình bình tĩnh nhìn cảnh tượng trước mắt.
Nhất là sau khi nghe thấy Nghê Duyệt nói rằng ai đó đã chết, cô vốn đang có chút sốt ruột, thoáng cái đã bình tĩnh lại, giống như chuyện được định sẵn sẽ trở thành thế này.
Bộ quần áo Nghê Duyệt cầm trong tay nhìn qua đã biết là một chiếc áo phông nam rộng thùng thình sớm đã bị giặt đến bạc màu, thậm chí có vài chỗ rách nát.
Nghê Thanh còn có thể thấy rõ hàng chữ nhỏ thêu trên đường viền cổ áo nhờ vào ánh trăng sáng tỏ bên ngoài – Lưu Đông.
“Tại sao em lại giữ quần áo của anh ấy trong tay, người chết là… Lưu Đông.”
Có thể là do sự bình tĩnh của Nghê Thanh nên giọng nói của Nghê Duyệt cũng ổn định lại, nhưng khi mô tả lại sự việc cô ấy vẫn nói năng chút lộn xộn: “Em… anh ấy… em ra khỏi nhà vệ sinh, anh ấy đột nhiên xuất hiện… Em không làm gì cả, chị, chị phải tin em… Anh ấy kéo em vào phòng, sau đó… nổ một tiếng “Bùm”… Em thực sự không làm gì hết…”
Mặc dù lời kể của Nghê Duyệt không rõ ràng, Nghê Thanh vẫn nghe hiểu được một phần.
Ý của Nghê Duyệt là lúc nửa đêm, cô chỉ bước ra từ phòng vệ sinh bèn bị Lưu Đông cưỡng chế lôi vào phòng gã và cô tận mắt chứng kiến cái chết của Lưu Đông.
Có điều đến “nổ một tiếng “bùm”, Nghê Thanh quả thật không thể hiểu được.
Nhưng với tình trạng hiện tại của Nghê Duyệt, muốn hỏi cho ra chuyện này, thực sự có hơi ép buộc.
Tuy rằng Nghê Thanh rõ ràng đã nhìn thấy Nghê Duyệt máu dính đầy người, cô vẫn không nghi ngờ những gì Nghê Duyệt nói.
Bởi vì tên Lưu Đông này, người sáng suốt sẽ thấy ngay gã ta không phải là hạng người thật thà, tốt đẹp gì.
Lưu Đông là chủ của nhà trọ này, nơi hai chị em họ Nghê dừng chân nghỉ ngơi ở thị trấn Thanh Bình.
Khi gã nhìn thấy hai chị em đến ở trọ một mình; ánh mắt, cả người đều thay đổi, còn cố tình làm ra vẻ thân thiết hai người.
Nếu không phải là biết ở thị trấn Thanh Bình chỉ có một nơi này là có thể ở lại, chắc chắn Nghê Thanh sẽ đưa Nghê Duyệt đi khỏi đây.
Nhưng mà, cho dù Nghê Thanh hoàn toàn tin tưởng là Nghê Duyệt trong sạch, cũng không thể để cho người khác hoài nghi Nghê Duyệt.
Suy cho cùng, giữa đêm khuya, hai người trai đơn gái chiếc, dù cho phẩm chất của Lưu Đông thật sự tồi tệ thì gã cũng đã là một người chết rồi.
Nếu có người biết về bộ dạng này của Nghê Duyệt, thì Nghê Duyệt có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội.
“Trên đường quay về đây, em có gặp phải ai không?”
Thấy Nghê Duyệt lắc đầu, Nghê Thanh hỏi tiếp: “Vậy dọc đường, em có phát hiện động tĩnh gì khả nghi không?”
Nghê Duyệt vẫn lắc đầu, nhưng Nghê Thanh có thể nhìn ra sự hoảng sợ và do dự của cô ấy.
“Đừng lưỡng lự, em có chỗ nào hoài nghi là phải nói ra.
A Duyệt, chị nghĩ em đã hiểu rõ tình cảnh hiện tại của bản thân.
Bây giờ, chỉ khi nào em nói ra những gì mình biết thì chị mới giúp em được.”
“Thật sự không có động tĩnh gì khả nghi cả, em chỉ là… em thấy… em đã thấy từ chỗ Lưu… Nhìn từ cửa sổ phòng anh ấy, mặt trăng có màu đỏ!”
Đúng là mặt trăng Nghê Thanh thấy ở đây trông sáng và có chút tròn hơn so với trước kia; nhưng cũng chỉ vậy, hoàn toàn không nhìn ra có gì khác thường, nói gì tới “mặt trăng có màu đỏ”.
Nghe có vẻ rất vớ vẩn.
Cô hỏi Nghê Duyệt lần nữa, nhưng lần này Nghê Duyệt nói thực sự không có gì lạ.
Giờ cô chỉ có thể phù hộ Nghê Duyệt không có bị người nào bắt gặp hoặc là bị bảo vệ nhà trọ tới bắt giữ.
Cô bảo Nghê Duyệt dùng khăn ướt bằng nước suối họ tự chuẩn bị, rồi lau chùi vết máu trên người.
Sau đó, cô một mình lặng lẽ đi đến phòng của Lưu Đông, vừa đi vừa để ý đến động tĩnh xung quanh, tiện thể dọn sạch hết vết máu dọc đường.
Có lẽ thật sự không có ai đi tiểu đêm.
Trên đường đi, Nghê Thanh chỉ cảm thấy hành lang rộng rãi yên tĩnh hệt như đêm vài ngày trước đây.
Chắc là bởi vì Lưu Đông có gan làm trộm, sớm có kế hoạch, vì vậy Nghê Thanh phát hiện các camera đều đã bị tắt.
Khi cô còn chưa đến được phòng của Lưu Đông, cô đã ngửi thấy mùi máu tươi tràn ngập trong không khí.
Chịu đựng cảm giác khó chịu trong người, cô bước đến cửa phòng Lưu Đông.
Nhìn vào bên trong, chỉ thấy máu lẫn thịt bay tung tóe khắp phòng, một cái quần đùi màu đen quá mức sạch sẽ và một đôi dép tối màu nằm lẳng lặng nằm trên mặt đất – Lưu Đông thậm chí không có nổi cái xác nguyên vẹn.
Cuối cùng cô cũng hiểu ra câu nói của Nghê Duyệt, “nổ một tiếng “bùm”” có nghĩa là gì.
Nhưng đây không phải là điều khiến Nghê Thanh khiếp sợ, thứ làm cho tim Nghê Thanh đập nhanh là máu thịt đáng lẽ ra phải bị bắn văng ra không có quy luật lại hợp thành một hình tròn trên bức tường, thêm một vệt máu dài từ chính giữa nhỏ xuống, chỗ gần trung tâm vòng tròn lại hoàn toàn khô ráo.
Cô nhìn sang phía cửa sổ, phát hiện ra khi nhìn từ cửa sổ phòng Lưu Đông thì không thể thấy vầng trăng trên bầu trời.
Có lẽ là Nghê Duyệt đã nhờ vào ánh trăng bên ngoài mà hoảng loạn bỏ chạy, rồi nhầm vòng tròn đó thành mặt trăng máu.
Nhưng mặc dù là vậy, cảnh tượng này so với “mặt trăng máu” cũng không tốt hơn được chút nào.
Nghê Thanh chỉ cảm thấy rằng có một thứ gì đó từ trong lòng muốn thoát ra, nhưng làm thế nào cũng không hình dung được nó là gì.
Đây thực sự không phải là nơi Nghê Thanh nên ở lại, vì thế cô kìm nén sự bất thường trong lòng, nhanh chóng quay lại đường cũ trở về phòng trọ của cô và Nghê Duyệt.
Khi Nghê Thanh trở về phòng, Nghê Duyệt mới vừa vắt hết máu loãng từ cái khăn cuối cùng vào bình nước đã dùng.
Những giọt nước mang màu máu từ từ lăn xuống dọc theo thành trong của bình, để lại dấu vết.
Mà bản thân cô ấy cũng sớm đã thay sang một bộ quần áo sạch sẽ, tuy rằng sắc mặt còn tái nhợt, nhưng đã dịu đi không ít.
“Chị, thế nào rồi?” Thấy Nghê Thanh trở lại, cả người Nghê Duyệt đều trở nên căng thẳng, chắc là sợ sẽ nghe được tin xấu.
Nghê Thanh ra hiệu OK với cô ấy, sau đó nhìn thấy chiếc áo phông màu xám của Lưu Đông trên mặt đất: “Nước trong chai thì tìm cơ hội đổ xuống bùn là được, nhưng thứ này vẫn còn dấu vân tay của em, chị thật sự cũng không có cách nào.”
Nghe Nghê Thanh nói vậy, người Nghê Duyệt mới vừa hơi thả lỏng lập tức căng lên.
Cô ấy nức nở: “Chị, vậy phải làm sao bây giờ! Em không giết người! Em không có làm vậy!”
Thấy Nghê Duyệt lại có dấu hiệu sụp đổ, Nghê Thanh nhanh tay che miệng Nghê Duyệt.
“Suỵt… Em muốn dẫn mọi người tới đây à? A Duyệt, chị sẽ bảo vệ em, chị sẽ bảo vệ em, nhất định…”
Nghê Thanh nhẹ nhàng đưa tay ra sau lưng Nghê Duyệt vỗ về cô ấy.
Đợi đến khi cảm nhận được cảm xúc của Nghê Duyệt đã thoáng bình tĩnh lại: “Điều em cần bây giờ là một giấc ngủ, cần phải để cho bản thân tỉnh táo, chúng ta không giấu được chuyện Lưu Đông nhưng em phải tin chị, em sẽ không sao cả…” Nghê Thanh thậm chí cũng không biết sự tự tin này đến từ đâu, nhưng cô có linh cảm rằng “Ngày mai Nghê Duyệt chắc chắn sẽ bình an.”
Sau khi Nghê Thanh dỗ được Nghê Duyệt đi ngủ, cô nằm bên cạnh nhưng lại không ngủ được.
Cũng không phải là cô lo lắng về ngày mai, có điều cô vừa nhắm hai mắt lại, trong đầu cô liền hiện lên tất cả những điều kỳ lạ liên tiếp xảy ra trong đêm nay.
Nhất là vòng tròn máu đỏ tạo thành từ máu thịt bắn tung tóe kia khiến trái tim cô không ngừng đập loạn, thình thịch.
Cô quay lại nhìn Nghê Duyệt, dù ngủ vẫn trông còn hơi bất an, khẽ thở dài một tiếng.
Tính cách Nghê Duyệt chính là như vậy.
Tuy nhát gan lại rất tin tưởng nghe theo người chị này, cho nên dù sợ hãi, vẫn có thể ngủ như thường.
Nhưng mà, sự nhạy cảm của Nghê Thanh không cho phép cô cứ thế ném chuyện quái lạ này sau đầu rồi bình yên đi vào giấc ngủ.
Thế nhưng, mặc dù trong đầu cô có hàng ngàn suy nghĩ và ý tưởng, lại chẳng thể nào giải thích được sự tình kỳ lạ này… Cuối cùng, Nghê Thanh chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn màn đêm bao la, rơi vào giữa nỗi băn khoăn nặng trĩu..