Mười Hai Giờ Đêm Đã Điểm


Mười Hai Giờ Đêm Đã Điểm
Tác giả: Phanh Nhai
Editor: ♪ Đậu ♪
Thể loại: Chủ thụ, 1x1, cường cường, Phúc hắc ưa nhìn bán yêu thụ X Quỷ súc máu lạnh teddy hàng yêu sư công, linh dị thần quái, đô thị tình duyên, tương ái tương sát, công sủng thụ.
Quyển 1: Sinh sôi bí hiểm.
Chương 01: Đoàn tàu nửa đêm.
Cuối tháng 1, nhà ga xe lửa thành phố Thượng Hải.
Những bông tuyết đã rơi lả tả suốt một ngày trời, dưới màn đêm, sảnh đợi tàu được tân trang của tòa nhà cũ sáng rực đèn đóm.
7 giờ 30 tối, từ loa phát thanh truyền ra giọng nữ nhẹ nhàng nhắc nhở hành khách chuyến tàu D322 đến lối vào được chỉ định để lên tàu.

Đây là chuyến tàu cuối cùng trong ngày từ Thượng Hải về Bắc Kinh, đang kỳ "Xuân vận" cao điểm nên một vé cũng khó có được.
(*) "Xuân vận" là từ dùng để chỉ hành trình về quê nghỉ Tết Nguyên Đán của người dân Trung Quốc, được biết đến là "cuộc di cư lớn nhất lịch sử nhân loại".
Một hàng người dài đứng trước lối vào số 13, trên gương mặt các hành khách xách túi lớn túi nhỏ không thể che giấu vẻ hào hứng, họ tụ tập trò chuyện rôm rả với những người đồng hương cùng thành phố, chầm chậm nhích lên theo hàng ngũ.
Lê Hoán đeo túi xách Nike trên một vai, một mình xếp hàng sau đôi tình nhân mang khẩu âm Nam Kinh.

Cậu yên lặng lắng nghe hai người họ tranh luận ngày 30 năm nay sẽ về nhà ai, dĩ nhiên người đàn ông rất thương bạn gái, sau khi yếu ớt lặp lại vài lần cha mẹ lớn tuổi hơn thì không đôi co nữa, đồng ý mùng Một sẽ về nhà mình chúc Tết cùng với bạn gái.
Phía sau cậu là một người đàn ông trung niên ăn mặc cực kỳ gọn gàng, trông rất có học thức, giá trị quần áo trên người không nhỏ, không có vẻ như là người sẽ chen chúc trên xe lửa.

Ông ta chỉ xách một cái vali hàng không cỡ nhỏ, dường như không có bạn đồng hành nào khác.
(*) Vali hàng không: Là loại vali được thiết kế chuyên để đi máy bay.

Lê Hoán bước lên vài bước theo hàng ngũ dịch chuyển, đôi tình nhân phía trước đã đi qua cửa soát vé.

Nhân viên nhà ga khẽ mỉm cười với cậu, lịch sự yêu cầu: "Chào anh, mời anh lấy vé tàu hoặc vé sân ga ra ạ."
"Ừ." Lê Hoán cho tay vào túi áo khoác măng tô lấy ra hóa đơn McDonald nhỏ đưa cho người đó.
Nhân viên: "..."
"Anh à," người đó giật khóe miệng, nhưng vẫn kiên nhẫn nói: "Không phải anh lấy nhầm rồi chứ? Rất đông người đang đợi vào ga, xin anh đừng mắc sai sót này nữa." Nói xong anh ta ngẩng đầu, có phần khó chịu nhìn cái người dùng tờ hóa đơn để đùa cợt mình.
Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt của hai người chạm nhau giữa không trung, anh ta ngây người —— đó là một đôi mắt đào hoa chứa mấy phần ý cười, con ngươi của đối phương đen huyền, một vệt đỏ sẫm mơ hồ lưu chuyển, thoáng khép mắt lại, đuôi mắt tinh ranh hơi xếch lên tạo thành hình dáng cực kỳ quyến rũ và đẹp mắt.
Chớp mắt ấy, khung cảnh ồn ào xung quanh dường như im bặt, người đàn ông như bị rút mất linh hồn mà ngơ ngẩn ngước đầu lên, không đảo mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đó.
Lê Hoán cười nói: "Anh nhìn kỹ lại xem, chẳng lẽ nó không phải vé tàu à?"
Anh ta nhìn cậu rồi cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay, cuối cùng ngây ngô gật đầu, "Ừ ——", xong trả hóa đơn McDonald lại, "Xin lỗi đã làm lỡ thời gian của anh ạ."
"Không sao." Lê Hoán nhận lại tờ giấy, đi qua cửa soát vé, dọc theo cầu thang xuống đến sân ga.
Nhiệt độ ở đây thấp hơn sảnh đợi tàu rất nhiều, bầu không khí lơ lửng luồng hơi nước ẩm ướt, có không ít hành khách bị lạnh đến phát run, buộc phải quấn chặt quần áo bằng lông vội vã bước đi, chỉ muốn nhanh chóng lên tàu để ấm áp trở lại.
Lê Hoán mặc chiếc áo khoác măng tô mùa thu sẫm màu với quần jeans, chân mang đôi bốt moto cao cổ.

Dáng người cậu khá gầy nhưng cao, vạt áo khoác che đôi chân dài thẳng tắp, toàn thân thấp thoáng lộ ra hương vị sạch sẽ cấm dục.

Nhưng nếu như kết hợp với đôi mắt cười hoa đào tinh ranh thì hương vị ấy lại chừng như hơi ám muội mờ ám.
(*) Bốt moto (Moto boots): Giày bốt thiết kế chuyên để đi xe mô tô, xe máy.

Kiểu dáng bụi bặm, phóng khoáng, mạnh mẽ.
Mắt cậu tuần tự quét qua những toa tàu tương ứng với tấm vé, do dự mấy giây rồi bước đến toa thứ ba.
Sau khi lên tàu, Lê Hoán ngồi ở vị trí bên tay phải sát cửa sổ cuối toa, đặt túi Nike lép kẹp gần chân mình, túi xách rơi xuống sàn phát ra tiếng cộp nhỏ, nghe ra bên trong chứa đồ kim loại nào đó.
Các hành khách xếp hành lý xong xuôi bắt đầu tới tới lui lui mua cơm hộp nấu mì ly hoặc hắng giọng gọi điện cho người nhà, chỉ chốc sau trong toa tàu trôi nổi mùi vị kỳ dị của đủ các loại mì ăn liền hòa trộn với nhau.
Đôi tình nhân Nam Kinh ngồi ở toa 3 dãy 10, vừa khéo là chỗ chính giữa.

Có lẽ hai người có chút ấn tượng với Lê Hoán nên khi đi ngang qua cậu thì bốn mắt nhìn nhau.

Cô gái còn cực kỳ thân thiện mỉm cười với Lê Hoán, làm cho bạn trai nổi cơn ghen, cả hai lại bắt đầu líu ríu đấu võ mồm.
Tàu siêu tốc xuất phát từ trạm Thượng Hải lúc 7 giờ 53 phút tối, cả hành trình mất gần 12 tiếng.

Sau khi đi qua ba thành phố Vô Tích, Trấn Giang và Nam Kinh của tỉnh Giang Tô, đến 7 giờ sáng hôm sau thì đến ga Bắc Kinh Nam.
Chưa đến 10 phút là sẽ khởi hành lần nữa, chỗ ngồi bên cạnh vẫn trống, Lê Hoán tựa lưng ra ghế, đeo tai nghe nhắm mắt nghe nhạc.

Trong tay cậu là tờ hóa đơn McDonald, đợi nhân viên đến xem nó thành vé tàu rồi lấy đi.
Bất chợt hành lý trên đỉnh đầu có động tĩnh, Lê Hoán mở mắt thì nhìn thấy gã đàn ông trung niên ăn mặc gọn gàng đang nhọc nhằn nhét vali hàng không vào.
Phải nói rằng ông ta cũng tầm 50 tuổi, mặc dù không còn trẻ nhưng động tác không bị vụng về.

Dường như ông ta mắc bệnh viêm khớp quanh vai nghiêm trọng, căn bản không nhấc hai cánh tay lên nổi, thấy vali sắp trượt ra khỏi giá hàng lý, gã đàn ông lo lắng đến độ trắng bệch mặt mày, mồ hôi ướt đẫm.
Đúng lúc này, một bàn tay đưa qua từ bên cạnh đỡ chiếc vali giúp ông ta.
"Cảm ơn." Gã đàn ông lấy khăn tay ra lau mồ hôi trán.
Lê Hoán nói: "Không cần khách sáo."
Cả hai ngồi xuống, xe lửa bắt đầu khởi hành.

Trong ánh sáng lờ mờ của bóng đêm, sân ga dần lùi về sau, bông tuyết nhỏ bé va vào cửa kính, nhanh chóng bị toa tàu tỏa ra hơi nóng hòa tan thành vệt nước.
"Chỉ có một mình à? Đi đâu vậy?" Gã đàn ông bắt chuyện, cởi áo khoác xuống phủ trên đùi, chỉ còn lại chiếc áo len cashmere dày.

Có thể thấy được hai cánh tay và thân hình của ông ta rất gầy, giống như bị thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài hoặc bị bệnh tật bám riết bên người.
(*) Áo len cashmere: Cashmere là chất liệu lông ở bụng dê, giá thành sản phẩm không rẻ.

Len cashmere tốt, nhẹ và ấm hơn lông cừu, giữ ấm tốt, mặc thoải mái gọn nhẹ.
Lê Hoán nghiêng đầu nhìn ông ta, đôi môi nhợt nhạt hơi cong lên thành nụ cười, trả lời: "Bắc Kinh, còn chú?"
"Cũng vậy." Ông ta cất khăn tay, đúng là không còn mồ hôi song sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ.
Lê Hoán bình thản đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, hàng lông mi dày và rậm hơi rung động, da cậu rất trắng nên càng tôn lên con ngươi âm u.

Đôi con ngươi lạnh lẽo tựa ngọc đen hơi chuyển động, cộng thêm vành môi nhếch lên độ cong vừa đủ ——
Gã đàn ông ngồi bên cạnh vô cớ làm ra động tác nuốt nước bọt, nghĩ cậu thanh niên trước mặt rõ ràng không cười nhưng khóe mắt và chân mày lại lộ ra nét cười ranh mãnh khiến người ta khó đoán.
"Trông chú không giống người sẽ chen chúc trên tàu lửa lắm nhỉ?"
"À, chuyện này à," ông ta hoàn hồn, cười rất hòa nhã, giới thiệu: "Tôi là giáo sư đại học, năm sau trường học dự định sẽ tổ chức một cuộc trao đổi học thuật với trường Đại học Bắc Kinh.

Bây giờ có một số vấn đề về khâu chuyên nghiệp, gặp mặt thảo luận là dễ làm nhất.

Thời gian cấp bách, vốn không đặt vé vào ngày hôm nay, tấm vé này mua được là dựa vào quan hệ thôi."
"Chẳng trách." Lê Hoán nói.
"Cậu thì sao?" Ông ta nhìn túi xách đặt bên chân Lê Hoán, "Cũng không giống về nhà ăn Tết."
Lê Hoán trả lời: "Tôi đến Thượng Hải thực tập, giờ về báo cáo kết quả."
"Mới tốt nghiệp đại học hả, hèn gì trông còn trẻ như vậy," ông ta đúng là điệu bộ của giáo sư, một khi tán gẫu đến chủ đề này thì không kiềm hãm được, hỏi tiếp, "Học cái gì? Sao lại muốn chạy đến Thượng Hải thực tập?"
"Ừm...!Nội dung khá phức tạp, vả lại thực tập chưa hoàn toàn kết thúc." Lê Hoán vừa nói vừa lấy điện thoại ra, tùy tiện bấm một dãy số trên màn hình rồi nói với gã đàn ông: "Tôi ra ngoài gọi điện."
Ông ta đỡ lưng ghế phía trước đứng lên, cả hai đi chéo qua nhau.
Lê Hoán áy náy cười ruồi với ông ta rồi áp điện thoại lên gần tai, loa nghe vang lên tiếng tít trong chốc lát thì đối phương bắt máy, Lê Hoán gọi: "Thầy ——" xong cậu bước nhanh ra khỏi chỗ ngồi, đi ra chỗ trống móc nối giữa hai toa tàu, "Con đã lên tàu..."
Bánh xe chạy trên đường sắt phát ra âm thanh ầm ầm, gió đêm ẩm ướt thổi qua khe cửa, trong không khí còn thoảng mùi Nicotine lưu lại của người đã đứng hút thuốc ở đây để thỏa cơn nghiện.

Lê Hoán tựa vào vách tàu rung chuyển, khóe môi mang ý cười, cực kỳ kiên nhẫn lắng nghe người đó dặn dò những việc cần chú ý.
Cuộc gọi kéo dài chừng 10 phút, đến khi cậu quay trở lại thì gã đàn ông đã không còn ở chỗ ngồi.
10 giờ đêm, đoàn tàu tắt đèn.
Hai bên đường ray không có bất kỳ ánh sáng nào rọi vào, ngoài cửa sổ là một vùng đen như mực.

Hành khách chưa buồn ngủ tự giác hạ nhỏ giọng trò chuyện, đa phần là buồn tẻ lướt Weibo Wechat, ánh sáng xanh trắng từ điện thoại hắt lên trong bóng tối, mờ mờ ảo ảo như ma trơi.
Qua một, hai tiếng sau, cuối cùng ánh sáng lạnh thuộc về nhóm thiết bị điện tử cũng dập tắt.

Tiếng ngáy vang lên, mọi người đã tiêu hao hết sinh lực, từng người tựa vào cửa sổ tàu hoặc vai của người đi cùng lần lượt tiến vào mộng đẹp trong toa tàu rung lắc.
12 giờ đêm rạng sáng, toa tàu thứ nhất.
Giữa lúc xóc nảy bỗng vang lên một tiếng hút nhỏ bé bị vùi lấp trong tiếng ngáy đều đều hoặc lên xuống.

Âm thanh kỳ lạ ấy nhỏ đến nỗi có thể bỏ qua không màng đến.

Người phụ nữ ngồi ở hàng ghế đầu co giật một lúc trong giấc ngủ, rồi sau đó tiếp tục ngủ bình thường không còn động tĩnh nào nữa.
Tiếng hút sồn sột vang lên như có ai đó đang uống đồ uống đã rỗng của Tetra Pak đóng gói, tia sáng lờ mờ hắt xuống dưới chân cô ta một cái bóng kỳ dị, trông như có một cái ống hút dài nhỏ đang cắm vào sọ não của cô ta.
Chất lỏng ướt át ấm áp bắn tóe ra, hành khách nam ngồi bên cạnh cô chợt giật người, giơ tay lau má, xúc cảm dính nhớp vô cùng.

Anh ta còn chưa kịp mở mắt thì lại nghe thấy một tiếng xột, toàn thân co giật vài giây rồi sau đó tứ chi vô lực xụi xuống.
Âm thanh mút hút quái lạ vẫn còn tiếp diễn, nó lặng lẽ lây lan giống như bệnh dịch trong toa tàu giam lỏng.
Ở toa thứ ba, cậu thiếu niên chợp mắt bên dưới lớp áo khoác măng tô hơi phập phồng cánh mũi, giác quan nhạy bén hơn nhiều so với người thường gần như ngay tức thời bắt được mùi vị tanh ngọt từ xa xa bay lại.

Từ sâu thẳm xác thịt, cơn dục vọng ấm áp khó tả thẩm thấu ra, nó không quá mãnh liệt nhưng không lúc nào là không nhắc nhở khát cầu nguyên thủy nhất trong thân thể cậu.
Lê Hoán hít sâu một hơi, vén áo khoác lên để ở phía sau xong xách túi Nike ở dưới sàn đứng dậy.
Hành khách bốn phía đều đang say giấc, giáo sư đại học bên cạnh ngả người ra lưng ghế ở phía trước.

Lê Hoán đeo ba lô lên một vai, đạp lên mặt ghế êm ái rồi bám lên giá hành lý, nhảy lướt qua ông ta, nhẹ nhàng rơi xuống lối đi của toa tàu giống như con mèo có đệm thịt.

Sau đó nhanh chóng chạy về phía toa tàu trước mặt.
Theo khoảng cách gần kề, mùi máu ngọt ngào thuộc về con người càng lúc càng nồng.

Lê Hoán băng qua chỗ móc nối của hai, ba toa tàu.

Một gã mập mắt lờ đờ buồn ngủ loạng choạng bước ra từ buồng vệ sinh, hai người suýt nữa va vào nhau, gã ta còn trong trạng thái gắt gỏng khi thức giấc nên làm ra động thái xô đẩy khiêu khích, hùng hổ nói: "Mẹ mày bước dài ——"
Lê Hoán không đếm xỉa, lách người tránh qua.

Sau một khắc xoay người là một con dao ở giữa gáy gã ta, rồi vứt người nguyên hiện trạng như thế về lại buồng vệ sinh để chốc nữa khỏi phải vướng bận.
Cậu mới vừa bước vào toa tàu thứ hai thì âm thanh mút hút bỗng chốc nín bặt.
Song song đó, ở phía sau vang lên tiếng bước chân.

Lê Hoán đề phòng xoay người lại, vị giáo sư đại học vừa rồi còn tựa ra ghế ngủ say cười với cậu: "Sao đeo túi xách thế? Qua trạm Nam Kinh lâu rồi, hừng đông mới đến Bắc Kinh.

Một lát nữa cậu cũng có xuống tàu được đâu."
Lê Hoán: "Sao chú thức dậy?"
Giáo sư trả lời: "Tôi đến buồng vệ sinh."
Lê Hoán dần nhếch khóe miệng, cởi túi xách xuống cầm trên tay, như cười như không nói: "Chẳng phải chỗ ngồi của chúng ta gần với buồng phía bên kia hơn sao?"
Giáo sư sửng sốt, sau khi phản ứng lại mới thanh minh: "À, tôi thấy cậu đi về phía bên này nên tưởng rằng có chuyện, tiện đường đến xem thử."
"Thế à, thế thì đúng là phải cảm ơn chú đã quan tâm rồi.

Tôi chỉ là đến xử lý chút công việc cuối cùng của kỳ thực tập ấy mà."
"Cậu thực tập trên đoàn tàu?"
"Vì mục tiêu trước đó ẩn nấp quá kỹ không tìm được cơ hội ra tay, trên đoàn tàu là cực chẳng đã mà thôi," mí mắt run run nhấc lên, Lê Hoán hời hợt nhìn đối phương, tròng mắt với ánh sáng âm u đỏ sẫm bỗng chốc nảy lên ý cười sâu xa, "Con của chú —— thật là tham ăn quá đi."
——To Be Continued .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui