Ngày thứ hai trời âm u.
Mây đen dày đặc, u ám bức bối.
Cố Mi chỉ thấy trong lồng ngực như có hơi khí nghẹn, không sao thở ra được.
Cảm giác hô hấp hơi dồn nén.
Trời như vậy chỉ hợp ở trong phòng, đợi cơn mưa lớn xoạt một cái giáng xuống, sau đó, bầu trời trong xanh, ngày hè mát mẻ hiếm thấy.
Nhưng khí trời như vậy, Liêm Huy vẫn gọi xe xuất phát.
Dùng nỗi nhớ nhà như tên bay để hình dung tâm trạng hắn bây giờ chẳng sai tí nào.
Đương nhiên, nếu là trước đây, hắn cũng không vội vã như vậy.
Nhưng hiện giờ không giống lúc trước, lúc hắn cầu thân với Cố Mi đã nói, chờ đến nhà hắn báo một tiếng với phụ mẫu, chúng ta sẽ thành hôn.
Lúc đó Cố Mi cũng không phản đối không phải sao? Đương nhiên, Cố Mi thực sự muốn cật lực phản đối, hắn cũng không phải không biết.
Nhưng hắn ngăn cản như vậy, câu phản đối đó của nàng cũng không thể nói ra.
Vì vậy, Liêm Huy cho là nàng đồng ý.
So với tâm trạng kích động của hắn bây giờ, Cố Mi chỉ thấy, bi ai? Lúc này nên có tâm tình thế nào? Vừa bất đắc dĩ, vừa bất lực.
Nàng muốn chạy, mà chạy không thoát.
Nàng muốn cự tuyệt, nhưng không thể nói ra câu.
Cho dù nói ra, người trước mặt căn bản cũng không để tâm.
Nàng đã rất lạnh lùng nói, ta không thích ngươi.
Nhưng Liêm Huy nói một câu, không sao cả, ta thích muội là được, liền ngăn hết lời của nàng, nàng trợn mắt ngoác mồm, chẳng biết nói tiếp gì.
Cố Mi đỡ trán, nàng đỡ trán thật nặng nề.
Hiện giờ trong lòng nàng, Liêm Huy chỉ có hai chữ vô lại.
Chỉ sợ ai đó nói với nàng, Liêm Huy là thiếu hiệp chính trực, hoặc Liêm Huy là người tự chủ bình tĩnh, nàng đều sẽ phun một ngụm nước bọt, phỉ nhổ đầu tiên.
Ở trước mặt ta hắn có bao giờ chính trực, có bao giờ bình tĩnh tự chủ? Động một chút là nhào lên cưỡng hôn ta, lại nói chỉ một lời mà hắn lái đi lòng vòng đến tận cái quái gì đó, khiến nàng hoàn toàn quên sạch bản thân ban đầu nói điều gì.
Cố Mi cảm thấy cứ tiếp tục thế này không ổn.
Nàng và Liêm Huy, vẫn có chuyện chưa nói rõ.
Nàng xoay ngón tay nghĩ từng chút từng chút từ lúc mình xuyên qua, nghĩ xem Liêm Huy thay đổi thái độ với mình từ khi nào.
Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, nàng ngớ ra là chẳng có manh mối gì.
Có vẻ như sau khi xuyên qua cũng chẳng gặp hắn mấy lần.
Lần đầu tiên là trong tình huống không biết hắn là Liêm Huy, hắn và Kỷ Vân đưa mình lên Tư Quá Nhai, lần thứ hai là ở trong hồ.
Ực, mạnh bạo nhất, xem như là nửa người trần gặp nhau đi.
Nhưng hai lần này có vẻ cũng không có thay đổi gì.
Ánh mắt hắn với mình vẫn có chút căm ghét, thậm chí thiếu kiên nhẫn nhìn mình.
Mà lần thứ ba là nàng rời Tư Quá Nhai, tìm Thông Nguyên Tử, gặp được hắn.
Nhưng khi đó không phải cạnh hắn có Trang Thu Dung à? Hơn nữa lúc đó nàng đang đau lòng, cũng không quan tâm thái độ của hắn.
Rồi sau đó, sau đó chẳng phải là bây giờ sao, sau khi xuống núi ngày ngày giáp mặt hắn.
Cố Mi tiếp tục đỡ trán, đỡ trán một cách nặng nhọc.
Nàng cảm thấy nhất thiết phải tìm hiểu tâm tình Liêm Huy một lần, trong lúc nàng nói chuyện với hắn đã sai sót ở đâu rồi.
Không thì tiếp tục đến Liêm gia, chẳng lẽ bản thân phải gả cho hắn thật à?
Ông trời thật có tâm mà.
Cố Mi vừa nghĩ, làm sao mới có thể tạo ra chút cơ hội, nói với Liêm Huy những chuyện đó, trên trời đã nổ sấm sét rồi.
Chớp sáng lòa, giống như muốn xé tan nền trời âm u.
Sau đó thì, một đạo sấm ầm ầm nặng nề giáng xuống…
Cố Mi thực sợ đến choáng váng.
Bạn nhỏ này từ bé đã sợ sét đánh.
Mỗi khi nhìn thấy tia chớp nàng đều nhảy lên giường, bịt chặt hai tai mắt nhắm lại.
Về việc tại sao lại nhảy lên giường, bởi thầy dạy Lý có nói, gỗ là vật cách điện.
Đồ trong nhà, trừ giường ra, nàng cũng không thể nhảy lên bàn được.
Bởi vì thầy dạy Lý còn nói, lúc sấm đánh, đứng chỗ cao dễ bị đánh trúng...
Vì vậy lúc Liêm Huy tiến vào xe ngựa, thấy Cố Mi núp trong góc xe ngựa, hai mắt nhắm chặt lại, bịt kín lỗ tai, ra vẻ tôi không nghe thấy gì hết, không nghe được gì hết.
Trong lòng Liêm Huy có chút khó hiểu.
Bởi vì Hồng Dao khi trước, không sợ sấm sét.
Đứa nhóc đó còn hưng phấn khi sét đánh nữa.
Hồng Dao sau khi rơi xuống nước, so với trước đó chắc chắn đã khác.
Hắn ngồi xuống ở một bên xe ngựa, cẩn thận nhìn Cố Mi ở đối diện.
Hắn là đồng môn sư huynh muội với nàng mười năm, nhưng trong mười năm này, hắn chưa từng thật lòng nhìn qua nàng một cái,
Trong ấn tượng của hắn, Hồng Dao là ngông ngênh.
Với thứ nàng thích, trước giờ dù phá hủy cũng không cho ai khác.
Mà không khéo là, ngay từ lúc nhỏ, Hồng Dao đã thể hiện rõ yêu thích hắn.
Cũng chính bởi vậy, phàm là bất kỳ người khác phái nào lại gần hắn, nàng liền tới cãi lộn, thậm chí hận không thể khiến đối phương biến mất.
Lần đó Trang Thu Dung rơi xuống nước, cũng là nàng ra tay đẩy.
Việc đó hắn thấy rõ.
Thậm chí sau khi hắn cứu Trang Thu Dung, Hồng Dao vừa tức vừa nóng muốn đẩy nàng ta xuống nước lần nữa.
Chỉ là không ngờ tới trong lúc quá dụng sức, bản thân nàng lại rớt xuống.
Đến khi cứu được nàng, cả Hoa Sơn đều nói, Hồng Dao ngớ ngẩn rồi, chuyện lúc trước nàng đều quên, thậm chí mình là ai cũng không biết.
Lúc đó hắn nghe xong, có điều khóe môi khẽ cười, cho rằng đây chỉ là sự giả vờ của nàng để tránh trừng phạt của sư phụ.
Hồng Dao nàng, trước đây luôn nghe lời đoán ý, càng ỷ vào sủng ái của sư phụ, tùy ý làm bậy, không chỗ nào không dám.
Khi hắn được mệnh lệnh của sư phụ, cùng đại sư tỷ Kỷ Vân đưa nàng lên Tư Quá Nhai, trong lòng hắn còn hết sức xem thường.
Xem thường nàng người mới gặp lần thứ hai.
Nhưng khoảnh khắc khi hẳn đẩy cửa phòng Hồng Dao, hắn thấy long lanh trong ánh sáng, dáng vẻ lười biếng trên ghế của nàng, tay phải thì tùy ý khoát lên tay dựa ghế vịn, con ngươi đen kịt xoay một vòng, rất bình tĩnh hỏi, tìm ta có việc gì vậy?
Vẫn là diện mạo quen thuộc trước kia.
Nhưng nhất cử nhất động, ngay cả thần thái trong mắt, đều khác so với quá khứ.
Hồng Dao trước nay chưa từng có khí chất lười biếng và tùy ý như vậy.
Nàng trước giờ luôn thủ thế chờ đợi, chờ đến lúc đi răn dạy người khác, thậm chí là đánh chửi bất kì người khác phái nào tới gần hắn một chút.
Nhưng khi đó, nàng thậm chí còn nói với đại sư tỷ, ta không nhớ tỷ là ai nữa.
Hắn khịt mũi xem thường, định nhìn xem nàng giả vờ được đến khi nào.
Vì vậy, khi đó hắn chẳng muốn nói một câu nào với nàng.
Nhưng lúc sau đại sư tỷ để hắn dẫn nàng tới đỉnh ngọn lúi, hắn bất đắc dĩ phải đưa tay ôm eo nàng, trong lòng thực vẫn khinh bỉ nàng, cho rằng nàng là mượn cơ hội thân cận mình, cho nên mới nói, nàng quên hết võ công rồi.
Nhưng chuyện võ công này, giống như ăn cớm uống nước, chỉ cần đã tập luyện, ngay cả mất trí nhớ, nội lực chiêu thức vẫn còn.
Lúc đó thực sự hắn thừa dịp lúc ôm eo nàng, lén lút dùng ngón tay ấn qua cổ tay nàng, nhưng trên người nàng thực sự không còn nửa phần nội lực.
Hắn kinh ngạc cúi đầu nhìn nàng một cái.
Nàng lúc đó, nước mắt đầy mặt, hai mắt nhắm chặt, cả mặt đầy vẻ sợ hãi.
Nhưng đường núi này so với người học võ mà nói, thực sự quá bình thường.
Trong lòng hắn nghi ngờ, nhưng không để tâm.
Bất kỳ chuyện gì của Hồng Dao, hắn đều không muốn để tâm.
Vì vậy hắn chỉ lạnh lùng nói, buông tay.
Nhưng Hồng Dao như vậy, so trước đây khác biệt.
Nàng sẽ sợ, sẽ khóc, sẽ ôm chân sư tỷ khóc ầm ĩ, sư tỷ, cứu muội, muội không muốn ở đây chờ một năm.
Nhưng rõ ràng lúc nãy hắn và sư tỷ đi tìm nàng, con mắt đen láy của nàng vẫn xoay một vòng, lười biếng nhìn họ, tùy tiện nói, tìm ta làm gì.
Nhưng mà chỉ trong chốc lát, nàng đã khóc nước mắt nước mũi tèm lem không để ý tới hình tượng bản thân, chỉ một câu nói của sư tỷ, trong núi nhiều hổ sói.
Mà sau đó, hắn càng hiểu nàng không giống trước.
Trong suối nước hai người khỏa thân đối diện, nàng không lùi không tránh, ánh mắt thản nhiên nhìn cả người hắn.
Mà khi bản thân giận quá hóa giận xoay người quát lớn nàng, nàng lại dám đi tới, ngôn ngữ khiêu khích, cử chỉ ám muội.
Nhưng trong mắt nàng khi đó rõ là một mảng trong sáng, cũng không có chút hạm muốn nào, thậm chí nụ cười ở khóe môi mang theo vẻ trêu chọc.
Nhưng những ngôn ngữ và độc tác khiêu khích kia, nàng vẫn làm trôi chảy, cực kỳ tự nhiên.
Hắn chạy trối chết.
Nhưng một khắc đó, hắn rõ ràng đã để tâm với nàng.
Hồng Dao sau khi rơi xuống nước, cùng Hồng Dao trước đó, như hai người khác nhau.
Nàng sẽ cười tươi tắn, cũng cười dịu dàng.
Nàng nói chuyện sẽ trôi chảy vô cùng, gì cũng dám nói, cũng dám phản kích lợi hại với những lời lặng mạ của kẻ khác.
Nàng sẽ vui, cũng sẽ buồn.
Thời điểm bi thương nàng sẽ rơi lệ, nhưng sẽ ngửa đầu nhìn trời, cắn môi thật chặt, cố gắng không để nước mắt rơi xuống.
Nhưng nàng của bây giờ, không bao giờ dùng sự sủng ái của sư phụ để vô duyên vô cớ ức hϊếp người khác.
Lúc ở trên núi, nàng rời Tư Quá Nhai được vài tháng, mỗi ngày đêm nàng đều chỉ ở trong phòng không ra khỏi cửa, thậm chí với việc Nguyệt Nhi và Thúy Nhi ở trước cửa phòng nói những điều về nàng và sư thúc rất khó nghe, nàng đều không chạy ào đến như trước,không nói hai lời liền vung roi đánh người.
Chỉ có một lần, hắn thấy nàng tóc rối tung mở cửa đi ra, khoát tay, dựa vào cửa, nói chuyện bình thản như không, nhưng đủ khiến Nguyệt Nhi và Thúy Nhi tức đến nghẹn lời.
Hắn trước giờ chưa từng gặp Hồng Dao như vậy.
Trước đây Hồng Dao rất quan tâm vẻ bề ngoài.
Mà hắn cũng biết Hồng Dao xinh đẹp, thậm chí không thua Trang Thu Dung.
Nhưng hiện tại, nàng mặc thường phục ở nhà, tóc búi tùy tiện, tay giấu trong tay áo, cứ vậy nghiêng người dựa cửa, trên người nàng rõ ràng có khí chất lười nhác tùy ý khẽ lan ra.
Mà nàng cũng không mê luyến hắn như trước.
Nàng với hắn phải nói là tránh không kịp, thậm chí chưa từng có vẻ mặt tốt đẹp gì.
Nàng sẽ nói trắng với hắn, thực ra ta không phải sư muội ngươi, Trang Thu Dung mới là sư muội ngươi, vì vậy phiền ngươi đứng lại, rồi xoay người về tìm nàng ta đi.
Hắn ngạc nhiên, hắn kinh ngạc.
Hắn thể hiện quan tâm với nàng, nhưng nàng lại rất lạnh lùng nói, ta không cần ngươi, ngươi có thể cút rồi.
Nhưng hắn làm sao rời đi được? Hồng Dao như vậy, hắn không thể rời mắt khỏi nàng được.
Giống như hiện tại, hắn nhìn nàng, ánh mắt bất tri bất giác mang hơi ấm.
Hắn nhẹ giọng mở miệng: "Muội, thực là Hồng Dao sao?"