Cố MI mím chặt môi, trơ mắt nhìn Liêm Huy đến gần.
Nếu võ công đã kém hắn nhiều thế, vậy đơn giản nhất là bất động.
Động cũng vô dụng.
Vẫn là lời cũ, nàng không tin, Liêm Huy dám gϊếŧ nàng.
Liêm Huy thực sự lại muốn đánh chết nàng đó.
Cố Mi cũng không biết bản thân nàng giờ ra sao.
Quần áo toàn thân dán chặt trên người, đường cong đẹp đẽ được lột tả hoàn toàn, mà nàng còn một mực không chịu thua ngẩng cao đầu, môi đỏ bặm thật chặt, nhìn Liêm Huy càng lúc càng gần.
Ánh sáng trong mắt nàng quá chói, trái tim trong lồng ngực Liêm Huy cũng bắt đầu nhảy lên kịch liệt.
Liêm Huy ngồi xuống cạnh nàng.
Cố Mi bắt đầu xoắn xuýt, nàng phải nhảy ra, hay là cứ bất động ở đây?
Nhảy ra, dựa theo khí thế là thua chắc.
Bất động chờ tại chỗ, kẻ này sẽ không tự nhiên biến thân, trở thành kẻ sắc lang chứ?
Cố Mi thật xoắn quẩy.
Nàng nghiêng đầu đi, cắn chặt môi dưới.
Liêm Huy âm hồn này, ngươi rảnh quá nhảy vào đây làm gì.
Lão nương cũng không muốn nhận thua trước mặt ngươi.
Mặt nghiêng của nàng rất đẹp.
Lông mi thật cong dài, mũi nhỏ cao vút, đôi môi đỏ giờ lại bị nàng cắn đến sắp nhỏ máu.
Mà vài sợi tóc ướt bên cạnh dán chặt, bên trên có giọt nước dần tụ xuống, cuối cùng chảy chậm xuống theo gò má, lướt qua cái cằm xinh đẹp của nàng rồi rơi xuống, lặng lẽ tiến vào trong lớp vải vóc trước ngực nàng.
Hô hấp của Liêm Huy bỗng nhiên trở nên nặng nề.
Yết hầu của hắn chuyển động, đè nén hết sức mới có thể không đẩy ngã nàng, sau đó lột tầng quần áo vướng víu trên người nàng, làm chút chuyện khiến hắn càng dâng trào máu nóng.
Hô hấp trầm thấp của Liêm Huy vang lên trong phòng, Cố Mi sao không nghe được.
Nàng nghe thấy, cả người sợ đến căng thẳng.
Nhưng nàng phải làm sao? Nàng chạy không thoát trốn không xong, thậm chí ngay cả quay đầu nàng cũng không dám.
Nàng chỉ có thể cứng ngắc ngồi tại chỗ, cầu nguyện kẻ kia mau mau rời đi.
Nhưng hắn không đi.
Không những không đi, Cố Mi ngược lại còn thấy tay nóng lên, có bàn tay nóng bỏng cầm tay nàng.
Nàng như điện giật nhảy lên, liều mạng giãy khỏi cái tay kia, gầm nhẹ: "Liêm Huy, đừng để cho ta hận ngươi."
Nhưng Liêm Huy ngồi ở đó, ngẩng đầu nhìn nàng, không nhúc nhích.
Hắn không có chút che dấu gì khát vọng dành cho nàng.
Tiếng nói của hắn khàn khàn, nghe ra có mấy phần mùi vị khêu gợi: "Hồng Dao, đừng nhúc nhích.
Ta chỉ muốn dùng nội lực hong khô quần áo cho muội."
Cố Mi không tin.
Đánh chết nàng cũng không tin.
Nhưng Liêm Huy lại nói lại: "Hồng Dao, lại đây."
Cố Mi làm sao lại gần được? Nàng tình nguyện bị cảm cũng không cần Liêm Huy lấy nội lực gì đó hong quần áo cho nàng.
Hơn nữa cái thứ nội lực này, không phải nàng không có.
Cho nên nàng vội vàng nói: "Không cần.
Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, làm sao dùng nội lực hong quần áo là được.
Ta cũng có nội lực."
Liêm Huy không biết thực ra trong người nàng có bảy phần mười nội lực Triệu Vô Cực cho, hắn nghĩ là, nàng nhớ lại võ công trước đây mình học được mà thôi.
Ngay cả khi muốn chạm vào nàng, nhưng lại thấy ánh mắt e sợ tránh không kịp của nàng, hắn cũng không dám lỗ mãng, không thể làm gì khác là cúi mặt, chậm rãi nói một lượt làm sao để vận nội lực.
Cố Mi bắt đầu nhìn trời.
Lại nói, đại ca, ngươi nói cái gì mà đi qua Ngọc Đàn, tới Bách Hội, còn có cái gì Khí Hải, cái đấy là cái quái gì vậy.
Bản cô nương ta chẳng biết cái huyệt đạo nào.
"hiểu không?"
Nhưng Cố Mi lập tức gật đầu: "Hiểu, Ngươi ra ngoài hong khô quần áo cho Như Ngọc đi."
Nhưng gương mặt thối tha của Liêm Huy bỏ lại một câu: "Cái này rất phí nội lực."
Ý là, hắn không muốn.
Cố Mi đỡ trán.
Vậy ngươi chạy tới gấp vậy, nói muốn dùng nội lực hong khô quần áo cho ta làm gì? Vậy thì không tiêu hao nội lực của ngươi à? Lại nói ngươi muốn chiếm tiện nghi, chiếm của Như Ngọc ấy.
Người ta đẹp hơn ta, vóc dáng ngon hơn ta.
Cố Mi bắt đầu suy diễn.
Tốt nhất Liêm Huy và Như Ngọc ở cùng phòng, sau đó nhìn một cái, liền lọt mắt rồi.
Sau đó sẽ không can tới nàng nữa, nàng muốn đi đâu, là đi đó.
Nhưng Liêm đại hiệp, ngươi còn ngồi đây không đi làm gì? Sao vậy, muốn ta đạp một cước mới lượn à?
Gương mặt Cố Mi bắt đầu đen lại: "Đi ra ngoài."
Nếu để cho ngươi đợi ở đây, chẳng phải ngươi sẽ biết, bản cô nương vốn không hiểu cái gì đó, dùng nội lực để hong khô quần áo?
Liêm Huy không muốn đi: "Bên ngoài có người."
Cố Mi bắt đầu đổ mồ hôi: "Ta quan tâm gì bên ngoài có ai.
Nhưng bây giờ, phiền ngươi ra ngoài cho ta."
Liêm Huy bất đắc dĩ, không thể làm gì ngoài rời đi.
Nhưng vừa đi, vừa quay đầu lại, rất giống con thú con bị mẫu thân xua đuổi, chỉ thiếu ánh lệ trong mắt thôi.
Cố Mi đỡ trán, lại cái quái gì vậy.
Tiếng mưa tí tách ngoài phòng, nhưng trời vẫn dần dần đen lại,
Không có nội lực để hong khô, dựa vào nhiệt độ, y phục trên người cũng dần khô hơn.
Phòng ngoài vắng vẻ, thi thoảng có âm thanh mềm mại của Như Ngọc gọi công tử, nhưng không ai đáp.
Cố Mi thực không muốn quản.
Nàng giờ chỉ muốn ngủ.
Một ngày mưa ẩm như vậy.
Y phục trên người tuy là khô rồi, nhưng vẫn không thoải mái.
Tiếc là giờ Cố Mi không quan tâm được nhiều thế, nàng chỉ muốn ngủ.
Lúc đang mơ màng ngủ gật, nàng bỗng nhiên bị đánh thức, đột nhiên mở mắt.
Trong tia sáng mờ mịt, có bóng người hắt lên tường đối diện.
Nhìn thân hình uyển chuyển nhỏ nhắn, là nữ
Là Như Ngọc.
Cố Mi khẽ thở phào nhẹ nhõm trong bóng tối.
Không biết tại sao, trời cứ mưa tầm tã, ngày ẩm ướt như vậy, khiến nàng cảm giác sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Chẳng lẽ xem nhiều phim quá? Đêm không trăng gió lớn, là khi gϊếŧ người phóng hỏa?
Như Ngọc bước tới, trong tay quả thực là một bát sứ thô.
Mà trong bát, mùi hương tỏa tới đoán chừng, là một bát canh gừng?
Cố Mi nhíu lông mày.
Nàng ghét gừng nhất.
"Tỷ tỷ, là muội tìm được chút canh gừng ở nhà nông gần đây.
Lúc trước tỷ mắc mưa, uống một ít đi.
Xua đi chút hàn khí cũng tốt."
Âm thanh của Như Ngọc mềm mại, lại nói lời phải, thực sự khiến người khác không đành lòng từ chối.
Nếu không phải Cố Mi thực ghét mùi gừng, nàng đoán chừng dù muốn hay không cũng sẽ nhận bát canh kia sau đó uống cạn một hơi.
Nhưng nàng thực sự không muốn uống, nhưng lại không đành từ chối ý tốt của Như Ngọc.
Cho nên nàng không thể làm gì khác hơn ngoài nói ậm ừ: "À, cảm ơn.
Canh gừng khá nóng, cô cứ để đó, chờ nguội, ta sẽ uống."
Như Ngọc dường như có chút chần chừ.
Nhưng Cố Mi nhìn nàng ta chằm chằm, nàng ta lại không thể ép Cố Mi nuốt xuống không còn cách nào ngoài việc buông bát xuống.
Nhưng nàng ta cũng không có ý đi.
Cố Mi khẽ nhíu lông mày.
Nàng chưa từng thấy ai như Như Ngọc này, rõ ràng nàng đã thể hiện rõ bản thân chẳng có thiện cảm gì với nàng ta, nhưng nàng ta cứ sán lấy, từng tiếng nhỏ nhẹ gọi nàng là tỷ tỷ?
Trời mới biết nàng chán ghét Như Ngọc gọi nàng là tỷ tỷ nhiều thế nào?
Vì vậy Cố mi không còn cách nào ngoài nói bừa: "À, việc kia, Như Ngọc à.
Liêm Huy vừa rồi cũng mắc mưa, vậy, canh gừng cô cũng cho hắn một bát đi."
Kỳ thực là hạ lệnh đuổi khách rồi.
Ta không ưa ngươi, ngươi mau lượn đi.
Như Ngọc vẫn còn chút chần chừ.
Nhưng ánh mắt Cố Mi nhìn nàng ta rõ ràng thể hiện thiếu kiên nhẫn rồi.
Nàng ta hết cách, chỉ chậm rãi rời đi, nhưng không quên nói: "Tỷ tỷ, nhất định phải uống canh gừng đó.
Nếu tỷ bị phong hàn, ta và công tử sẽ lo lắng."
Cố Mi giật giật khóe miệng, ngươi sao không nói là Liêm Huy nhà ngươi ấy? Đây là chưa có gì đấy, ngươi có cần tạo mối quan hệ với Liêm Huy gấp vậy không.
Đợi bóng lưng Như Ngọc biến mất, Cố Mi quyết định nhanh chóng đổ bát canh gừng ra cửa sổ.
Không nói nàng ghét gừng, chị họ nàng trước đó cũng nói nàng nghe, ra ngoài, người khác đưa thứ gì, đừng có ăn.
Hơn nữa nàng tự thấy Như Ngọc này, cũng không phải loại tốt đẹp gì.
Tối thiểu, nàng ta đủ ẩn nhẫn.
Trong sự biểu hiện rõ ràng không hoan nghênh của nàng, nàng ta còn cứ dính lấy, mềm mại gọi nàng là tỷ tỷ.
Không phải ngươi nhu nhược thì là ngươi thành con thỏ trắng đâu.
Ngươi cho rằng đưa ánh mắt vô tội trên gương mặt ấy, tỷ tỷ ta liền không ra tay được hả?
Ta tuyệt đối sẽ không lưu tình mà đạp một bước, sau đó xé nát y phục, rất bình tĩnh lãnh khốc ném ra một câu, tiện nhân ngươi thật là già mồm.
Nhưng ngươi không phạm ta, ta không phạm ngươi, nếu ngươi phạm ta, ta tất phạm ngươi.
Như Ngọc, nếu được tuyệt đối đừng động tới ta.
Gian ngoài có tiếng đùng đùng khẽ vang lên, ánh lửa mơ hồ thoáng hiện, chắc là ai đó đốt lửa.
Cố mi chẳng để tâm.
Nàng bây giờ chỉ muốn núp trong đây ngủ một giấc ngon.
Mấy ngày nay lang bạt.
Coi như chuyện lớn nhỏ đều có Liêm Huy xử lý, nhưng ban ngày trên xe ngựa, buổi tối dù nằm giường, nhưng chẳng phải vẫn có Liêm Huy trên đất.
Cho dù hắn đã trịnh trọng hứa, chỉ cần nàng không đồng ý, hắn sẽ không động vào nàng, nhưng hai lần cưỡng hôn đó, vẫn để lại bóng đen tâm lý cho nàng.
Nàng cũng không phải vô tư hết sức, làm sao có thể đặt gối là ngủ?
Sói đói bên cạnh có một miếng thịt, sói dĩ nhiên khó chịu không ngủ yên, nhưng ngươi cho rằng cảm giác khối thịt đó thì tốt à? Nó cũng ngủ được chắc?
Lần này Cố Mi cảm thấy, nàng đã rất lâu không được trải qua cảm giác ngủ say rồi.
Cho nên nàng muốn thừa dịp tối nay, ngủ ngon một giấc.
Đối với con sâu ngủ mà nói, còn gì khó chiuij bằng mất giấc?
Nhưng có người một mực muốn nàng mất ngủ.
Trong hoảng hốt, nàng nghe được tiếng bước chân rất nhẹ.
Nàng theo bản năng mở mắt ra, liền thấy có người đang đứng bên chân nàng.
Nàng lập tức ngồi dậy.
Ánh lửa bên ngoài mông lung, nàng nhìn rõ, người này, vẫn là Như Ngọc.
***.Cố Mi không nhịn được mà mắng một câu thô tục.
Con mẹ nó ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Không muốn bà đây ngủ ngon?
Như Ngọc không ngờ nàng tự nhiên mở mắt, ngược lại sợ hết hồn.
Nàng ta nhìn Cố Mi đang ở lằn ranh giận dữ, cẩn thận nói từng tí: "Tỷ tỷ, ta ,ta tới lấy bát đi."
Cố Mi nghe vậy, tức giận nói: "Bát ở đây, ngươi mang đi."
Như Ngọc cầm bát trong tay, cẩn thận nhìn một chút, ngẩng đầu nhỏ giọng hỏi: "Tỷ tỷ, canh gừng bên trong, tỷ đều uống rồi?"
Cố Mi nói có vẻ không kiên nhẫn: "Đúng vậy, Uống cả rồi."
Cô Nương ngươi đi được chưa?
Nhưng Như Ngọc vẫn chưa đi.
Nàng ta lại mím môi, nhìn Cố MI, từ từ nói: "Tỷ tỷ, bây giờ tỷ, có phải thấy, đầu hơi ngây ngất?"