Trong tưởng tượng của Cố Mi, phàm là thành lũy đất, tất nhiên chỉ ở nơi Mạc Bắc hoang mạc, khí thế hùng hồn vô cùng.
Đất vàng chồng lên thành phòng ốc, giấy cây Ma Hoàng thô ráp dán ngoài cửa sổ.
Đầy đường là những hán tử tết tóc vấn khăn, cạn chén rượu đầy, ăn từng miếng thịt lớn.
Lúc chạng vạng gió cát mù mịt, cát vàng khắp nơi, trải cả nền trời.
Nguyên do của những việc này là trước khi xuyên qua nàng có thời gian xem rất nhiều phim như vậy.
Nhưng nhà họ Liêm, lại nằm ở Giang Nam phồn thịn, Dương Châu.
Dương Châu cũng cốt, Dương Châu có kỳ lân đá Dương Châu có mỹ nữ, Trúc ở hướng tây, sông Hoài nổi danh.
Lý Thanh Liên năm đó từng có thơ tiễn bạn, Từ giã cố nhân ở lầu Hoàng Hạc, Hoa khói tháng ba ở Dương Châu.
Cố Mi nhớ rất rõ, năm đó giáo viên của nàng lúc nhắc tới nơi này, cả mặt tục thế mà lý giải, kỳ thực Lý Bạch là ao ước ghen tị với người bạn ấy.
Sao phải vậy chứ? Hoa khói tháng ba ấy, đầu tiên là chỉ cảnh đẹp, thứ hai là ở Dương Châu là nơi nhiều hoa khói.
Được thôi.
Thầy à, xem như thầy thắng.
Mà bây giờ, Cố mi đứng trước cửa lớn nhà họ Liêm, miệng vì run sợ mà hơi cong lên.
Tường trắng ngói lớn, cánh cửa lớn cổ kính sơn đỏ.
Trước cửa còn cả dương liễu lả lướt, thi thoảng có gia nhân mặc áo xanh ra vào.
Nhìn từ ngoài vào, hoàng toàn chỉ là một đại trạch bình thường của phú hộ, không thể nào bình thường hơn nữa.
Thật sữ là, chẳng có gì đáng nói.
Nhưng trên phim và tiểu thuyết, phàm là chỉ cần một nhà hay sơn trang tên tuổi gì đó, cái nào mà không hoành tráng thế nào đó? Đương nhiên là, nếu phải gọi là thành gì đấy, cũng có xem là có phong phạm hoàng đế.
Có gia nhân đi ra nhận thấy Liêm Huy, vội chạy tới chào: "Thiếu gia, cậu về rồi?"
Tại sao là thiếu gia, mà không phải công tử? Ta sẽ rất dễ thắc mắc đấy.
Cố Mi đi vừa theo đằng sau Liêm Huy, vừa nhìn ngó.
Nước qua cầu nhỏ, xà nhà đỏ tươi, nội liễm thể hiện vẻ phú quý, tinh xảo ngầm giấu vẻ xa hoa.
Chẳng trách trên người Liêm Huy tấm ngân phiếu nào cũng lấy từ ngàn làm đơn vị cả.
Đồ nhà giàu phóng túng!
Liêm Huy theo thói quen muốn kéo tay Cố Mi.
Đã nhiều ngày như vậy, đứa nhóc này đã thành quen rồi, tập mãi thành quen rồi.
Kéo tay Cố Mi thành thục như tay trái kéo tay phải ấy.
Cố Mi vẫy ra
Nàng có thể không vẫy ra chắc? Ở ngoài đã bị hắn hưởng lợi nhiều.
Tuy rằng gần đây khá tình nguyện cho ngươi hưởng lợi.
Nhưng trong nhà ngươi, ta sẽ không đồng ý.
Cha mẹ ngươi đột nhiên đưa mắt thấy hài tử xa nhà đã lâu, trong lòng đang vui mừng đấy.
Nhưng vừa liếc mắt, thấy hài tử còn cầm tay cô nương xa lạ, vậy thì là làm sao?
Chuyện tự do yêu đương này, ở thời nay, chưa thoải mái vậy chứ? Dù là nhân sĩ võ lâm, phỏng là cũng chưa thoải mái vậy.
Vì vậy Cố Mi thấy, nên cẩn trọng hơn thì tốt.
Liêm phu nhân là điển hình của mỹ nữ Giang Nam.
Khuôn mặt thanh tú, vóc người thon thả.
Ngay cả đã qua bốn mươi, nhưng vẫn được chăm sóc chu đáo, nhìn ra là một đại mỹ nữ.
Hơn nửa năm không gặp con, Liêm phu nhân dĩ nhiên mừng rỡ quá đỗi, đã sớm đứng ở cửa nhìn quanh rồi.
Một cái nhìn thấy Liêm Huy, bà đã đi xuống bậc thang: "Huy nhi, sao hôm nay mới về? Vài hôm trước ta và cha con đã nhận thư Hoa Sơn gửi tới, nói là con về rồi.
Ta tính ngày tháng, năm hôm trước con đã về rồi, sao nay mới tới? Trên đường có việc gì sao?"
Không phải có việc gì.
Bệnh của con trai bà, nằm phát liền ba, bốn ngày.
Kỳ thực đối với Liêm Huy, đó chỉ là ốm vặt.
Lão địa phu kê xong đơn thuốc, hắn cũng đã như rồng như hổ rồi.
Nhưng không chịu nổi tiểu tử này cứ ăn vạ trên giường không dậy, cả ngày giả vờ đáng thương làm nũng với nàng, Cố Mi thực muốn tát hắn một cái.
Nàng đang tìm một đứa con cho mình sao? Hay tìm được một con thú cưng?
Cuối cùng không phải ngày nào nàng cũng mặt nặng mày nhẹ, không quan tâm hắn, tiểu tử này không biết định ầm ĩ đến bao giờ.
Nhưng lần này, Cố Mi chẳng nói gì cả.
Nàng cái gì cũng không muốn nói.
Ai nói nàng nghe, sao bên cạnh Liêm phu nhân lại là Trang Thu Dung?
Đây nhất định là ảo giác.
Nhất định vậy.
Nhưng Trang thu DUng trong ảo giác mở miệng nói chuyện rồi.
Giống như Cố Mi nghe thấy ở Hoa Sơn vậy, yếu ớt, mềm mại, còn mang theo nụ cười dịu dàng: "Sư huynh, huynh về rồi?"
Không phải nói thừa à? Người ở trước mặt rồi.
Hắn chưa về, vậy cô đang nói chuyện với không khí à?
Mà Liêm Huy, nghe xong câu hỏi của Trang Thu Dung, phản ứng đầu tiên là xem sắc mặt Cố Mi.
Sắc mặt Cố Mi kỳ thực không phải không tốt, tuy nhiên cũng không phải tốt.
Nói chung nàng chính là vẻ bình thường với người xa lạ.
Nhưng Liêm Huy vẫn theo bản năng thấy nàng không vui.
Vì vậy hắn tự nhiên vương tay trái ra, nắm chặt tay nàng.
Động tác này của hắn, khiến trên mặt ba người khác đều biến sắc.
Nguyên nhân Liêm phu nhân biến sắc là, nhi tử xưa nay lạnh lùng, xưa nay chưa từng đối với cô nương nào đặc biệt, làm sao bây giờ lại không e dè nắm chặt tay nàng?
Làm mẫu thân dĩ nhiên quan tâm hôn nhân đại sự của nhi tử, cho nên bà nhìn Cố Mi cẩn thận một lượt.
Người quả rất đẹp.
Nhưng nhìn thế nào, cũng không phải kiểu hiền thê lương mẫu, còn có chút cảm giác kiều mị? Cô nương này như vậy, làm chủ mẫu một nhà, không biết có thể tin được không? Còn nữa, Liêm Huy sao lại có chút e ngại cô ấy? như vậy cũng không tốt.
Làm phu, sao có thể có đạo lý đặt vợ lên đầu?
Liêm phu nhân khẽ nhíu mày, tí nữa phải cố gắng hỏi gia thế cô nương nà mới được.
Mà nguyên nhân Trang Thu Dung biến sắc khỏi phải nói, đương nhiên là, Hồng Dao tại sao trong thời gian ngắn đã cám dỗ đại sư huynh? Lẽ nào như Thúy Nhi nói, Hồng Dao chính là hồ ly tinh trời sinh? Bản thân vừa thấy họ xuống núi, tâm tình không dám lơi là, chỉ sơ họ trên đường nảy sinh tình ý gì, vì vậy liền vội báo sư phụ, cũng xuống núi sau đó.
Nhưng dọc đường thăm hỏi khắp nơi, cũng không thăm dò được tâm tích của họ? Còn tưởng họ sớm đã tới Liêm gia, cho nên nàng ta ngày đêm không nghỉ, đuổi chặt theo sau, ai ngờ là vô ích.
Quay đầu lại, ngàn phòng vạn phòng, hai người họ, đang ngày đêm tình ý trên đường.
Trang Thu Dung tức đến cắn chặt hàm răng, nhưng trên mặt vẫn giả vờ kín kẽ không chút lỗ hổng, nụ cười có thể nói không chê vào đâu được.
Mà nghiêm chỉnh mà nói, Cố Mi cũng không biến sắc, vẫn lễ phép mỉm cười.
Nàng chẳng qua cảm thấy có một bàn tay theo tư thế sét đánh tránh không kịp nắm chặt tay của nàng.
Nàng liền nghĩ muốn vùng vẫy khỏi cái tay kia.
Nhưng Liêm Huy bắt chặt, nàng vẫy không ra.
Bất đắc dĩ, nàng không thể làm gì ngoài dùng đầu ngón út cong lên, đưa vào lòng tay hắn, sau đó dùng móng tay cào hắn.
Liêm Huy không bị dao động, vẫn không buông tay.
nếu không phải có người ngoài, Cố Mi thực sự muốn hung hăng đạp một cái.
Liêm Huy ngươi cái tên khốn này! Ngươi nói ngươi vụ lợi cũng phải xem trường hợp chứ? Ngươi thì không sao, một là mẹ ngươi, một là sư muội ngươi, thế nào ngươi cũng không thiệt.
Nhưng ta thì khác, Trang Thu Dung không đáng nói, nhưng còn mẹ ngươi, mẹ ngươi, ta làm sao nhìn mặt bà ấy được?
Lẽ nào ngươi không thấy trên mặt mẫu thân đại nhân của ngươi có một nụ cười rất miễn cưỡng sao?
Cố Mi kỳ thực cũng chỉ là một cô gái đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn nữa.
Lúc nàng chưa có cảm giác với Liêm Huy, nghĩ phải gặp mẹ hắn, nàng sẽ ra vẻ không sao không vấn đề.
Dù sao chúng ta không quen, không cần xây dựng quan hệ gì, gặp tôi không vui, tôi sẽ tránh đi.
Nhưng bây giờ khác trước rồi.
Cả đường xảy ra bao chuyện, nàng đối với Liêm Huy, nói là không cảm giác, là không đúng.
Đang ở nơi xa lạ, liếc mắt không quen, không ai thân thích.
Như Triệu Vô Cực từng nói, tìm một nơi, ở điền viên cũng tốt, ở phố chợ cũng được, cả đời thanh thản.
Nhưng điền viên phố chợ cũng phải có người quen biết đúng không.
Cả đường đi, Liêm huy dù bá đạo, rất có ý muốn chiếm hữu.
Nhưng khi hắn không mặt mũi kiêu ngoại gì mà hết sức vờ vịt dễ thương tiến công, Cố Mi vẫn cứ động tâm.
Thậm chí nghĩ, cứ sống cả đời với hắn như vậy cũng được.
Vô tình bị hắn lừa một lần, vô tình đưa nàng về đây, cả đời như vậy, cũng xem là không tệ.
Vì nghĩ vậy, lần này gặp Liêm phu nhân đã có ý nghĩ khác.
Đó là mẹ chồng tương lai, có thể không tạo ấn tượng tốt à?
Nhưng lần đầu tiên gặp mẹ chồng việc kiêng kị nhất là, khiến cho nhi tử của bà ấy biểu hiện quá quan tâm mình.
Ngươi nghĩ xem, bà ấy nhọc nhằn khổ sở sinh ra một cục nhọt, tay phân tay nướƈ ŧıểυ mà nuôi lớn.
Quay đầu lại hắn đã trưởng thành, phải tìm vợ rồi.
Kết quả vừa có vợ, tâm ý liền đặt hết lên vợ, hận không thể buồn thay nàng, vui thay nàng, còn là lo trước lo sau, chỉ cần nàng ấy vui, nguyện làm mọi thứ cho nàng.
Nhưng chính người mẹ ruột, lại ở vị trí thứ hai rồi.
Làm sao bà ấy vui cho được?
Kỳ thực mẹ chồng đều ước con trai của mình cưới vợ về, là trở thành bảo mẫu miễn phí đúng không? Bảo mẫu này không chỉ giống mình, chăm sóc con trai thật tốt, còn phải luôn nghe lời của mình.
Tốt nhất là sớm tối thỉnh an, bưng trà rót nước.
Không dám tranh luận không nói gì, không cần bà phải lên tiếng, chỉ sợ ngay cả nói, mặt trăng đêm nay đáng yêu quá, nàng ta cũng cúi đầu cụp mắt nói, mẹ nói đúng ạ.
Hiếu thuận ngu ngốc!!
Cố Mi cảm thấy, nàng tuyệt đối không phải cái bánh bao.
Đương nhiên, cái bánh bao thường thường cũng không thấy mình là cái bánh bao.
Nàng không buông tay Liêm Huy được, vậy thì không vung nữa.
Kỳ thực lúc này, nàng cũng hi vọng có người nắm tay mình.
Nàng căng thẳng mà.
Dù sao có thể cũng là mẹ chồng tương lai của mình, nàng cũng là lần đầu trong đời đối diện với mẹ chồng.
Hơn nữa, quan trọng nhất là, đứa nhóc này lang thang hơi nhiều chốn, luôn cảm thấy, mẹ chồng là sinh vật cực kỳ khủng bố, không biết đâu khắc sau bà ấy sẽ há miệng như cái chậu máu, ăn mình đến xương cũng không còn.
Cho nên nàng phải có người đứng cạnh tiếp sức cho nàng.
Liêm Huy có thể cảm giác được tay nàng ướt, cũng thấy được sự căng thẳng ở sau nụ cười của nàng.
Hắn không biết vì sao, nhưng hắn vẫn đau lòng.
Nếu không phải trước mặt còn có mẹ hắn, hắn nhất định sẽ ôm nàng vào lòng.
Mà lúc này, mẹ hắn cũng mở miệng hỏi.
Ngữ điệu rất ôn nhu, nhưng từ tai Cố Mi nghe ra, sẽ khiến nàng càng căng thẳng hơn: "Huy nhi, vị cô nương này là?"