Thí như Lan Lăng Vương, lúc ra chiến trường sở dĩ phải đeo mặt nạ, bởi người ta nói tướng mạo của y quá đỗi ôn nhu, dung nhan tựa nữ nhân, y thấy không thể uy hϊếp kẻ địch, thế nên lúc ra chiến trường mới mang mặt nạ.
Cố Mi lại thấy, nàng gặp Dung Trạm, không đúng ra bây giờ phải gọi là Mộ Dung Trạm, thời điểm nàng nhìn thấy dung mạo của hắn, nàng chẳng phải đã nghĩ ngay tới điển cố đó sao?
Nàng cuối cùng đã hiểu sao Mộ Dung Trạm phải đeo mặt nạ.
Giống như con chihuahua ấy, dù nó có nhe nanh trợn mắt với bạn thế nào bạn cũng đều nghĩ nó chỉ đang tỏ vẻ dễ thương, chẳng có tí uy hϊếp nào.
Nhưng lúc này cả người y toàn là khí lạnh, hẳn là trong nháy mắt sức chiến đấu của giống chihuahua nhà hắn, đã tăng đến level của Godzilla rồi.
Cố Mi choáng thật sự.
Nàng đứng đờ ra, không dám cử động tí gì.
Mà tay phải của y mặc dù nắm chặt cằm của nàng, nhưng vẫn dùng được ngón
tay cái nhẹ nhàng vuốt ve môi nàng.
Y rõ là chỉ vuốt ve nhẹ nhàng vậy, nhưng với Cố Mi mà nói, thật sự chẳng khác nào ngón tay có 10w điện.
Nàng sắp bị điện giật chết rồi à.
Con ngươi đen nhánh của y thật lạnh lùng, so với...bắc cực chắc còn lạnh hơn.
Tới thanh âm kia, thanh âm kia chẳng phải là băng lấy từ Bắc Băng Dương ra à?
"Y từng chạm vào nơi này của cô?"
Cố Mi rùng mình, trong giây lát chưa hiểu y nói gì.
Cho nên nàng không đáp.
Nói thử xem nên trả lời thế nào? Đại ca à, xin nói rõ ra chủ ngữ dùm với?
Nhưng Mộ Dung Trạm bây giờ căn bản sẽ không có tâm tình suy đoán xem nàng đã suy nghĩ gì.
Chính xác mà nói, hiện tại trong lòng y có một ngọn đuốc, thiêu y đến mức khó chịu, khoảnh khắc ấy thật muốn gϊếŧ chết người khiến y chướng mắt.
Việc này không phải y không làm được.
"Liêm Huy đã từng chạm vào nơi nào của cô?"
Y nhìn chăm chú đôi mắt ngây ngô của nàng, mười phút sau, một câu nói không vui lạnh như băng ở Bắc Băng Dương lại được ném ra.
Cố Mi trong nháy mắt đã hiểu.
Sau đó câu đầu tiên nàng nói là: "Huynh làm gì Liêm Huy rồi?"
Chuyện nàng gặp mặt Liêm Huy, xem ra vị huynh đài này đã biết rồi.
Nhưng ai nói y biết, hoặc nói thẳng ra, nhất cử nhất động của nàng đều nằm trong dự toán của y?
Ngón tay đặt trên bờ môi nàng bỗng ép mạnh một chút, Mộ Dung Trạm đã khó chịu đến cực điểm.
"Cô đoán xem?" Y không đáp, đưa vấn đề trả lại cho nàng, để tùy nàng suy đoán.
Cố Mi trong nháy mắt nghĩ lại hình ảnh Liêm Huy bị y đánh trọng thương cùng với cánh tay đã gãy máu me đầy mình, ánh mắt nàng liền đỏ lên.
Đó chính là lúc con bò tót nhìn thấy vải đỏ: "Rốt cuộc huynh làm gì chàng ấy rồi?"
Xem ra rất quan tâm hắn.
Mộ Dung Trạm cau mặt lại, lạnh lùng phun mấy chữ: "Sắp chết rồi."
Y không trả lời thẳng, chỉ dẫn nàng nghĩ theo hướng xấu.
Quan tâm ắt loạn, Cố Mi không nghĩ võ của công Liêm Huy, sẽ bị kẻ khác dễ dàng khống chế vậy.
Nhưng chủ yếu là, trong lòng nàng, luôn thấy Dung Trạm này mới là boss cuối, năng lực là cao nhất, có thể lập tức all kill tất cả.
Nàng thật sự muốn quỳ khóc rồi, đại ca, huynh có thể cho tiểu đệ lời chắc chắn không.
Nhưng Mộ Dung Trạm không muốn.
Chuyện y quan tâm nhất giờ là: "Cô rất quan tâm hắn?"
Cố Mi chỉ muốn chửi ầm lên.
Lão nương quan tâm ai mắc gì tới ngươi, ngươi cứ phải bức ép ta thế là thế nào.
Nhưng vành mắt nàng vẫn đỏ ửng lên.
Lần này thực sự là vì lo cho Liêm Huy.
"Đúng, ta quan tâm chàng.
Ta không muốn chàng chết."
Ngón tay nắm cằm nàng càng chặt, Cố Mi thấy xương cằm của nàng sắp nát rồi.
Mộ Dung Trạm vô cảm nhìn nước mắt nàng rơi xuống, nhưng hắn chỉ bạo động muốn phá tan cái nhà này đến mảnh ngói cũng không còn.
"Không muốn hắn chết, vậy cô cầu xin ta đi."
Cô Mi giương mắt nhìn y, lập tức nói: "Ta xin huynh."
Nhưng lời chưa dứt, Mộ Dung Trạm lại ôm ngang nàng đi ra cửa.
Vốn dĩ nếu nàng nói, ta chẳng thèm xin ngươi, Liêm Huy có chết không ta không quản, ngươi muốn sao làm đó.
Như vậy trong lòng y sẽ dễ chịu hơn nhiều, vốn sẽ không phái thêm thủ hạ đi truy sát Liêm Huy.
Nhưng giờ Cố Mi lại vì Liêm Huy mà xin y, Liêm Huy này phải chết.
Cố Mi vốn còn ở ranh giới hoảng hốt, đêm nay xảy ra bao nhiêu chuyện, hơn nữa người trước mặt hỉ nộ vô thường quá rồi.
Y muốn đưa nàng đi đâu? Liêm Huy rốt cuộc có sao không? Nhưng bây giờ nàng thấy Mộ Dung Trạm nói với nàng nhiều vậy, nhưng chẳng phải y vẫn không nói ra đáp án?
Nhưng còn chưa kịp hỏi, nàng đã thấy thân thể mình nháy mắt cái bổng lên rồi.
Sau đó nàng chỉ nghe thấy tiếng nước ầm một cái, lập tức có nước tràn vào mũi miệng của nàng.
Nàng lại bị Mộ Dung Trạm quăng vào bể nước trong viện rồi.
Đêm tháng tám, trong hồ nước rất lạnh.
Cố Mi giãy dụa nhô đầu ra.
Nàng phẫn nộ vô cùng.
Mẹ nó! Mẹ nhà hắn nữa, tượng đất còn có ba phần là mềm đấy, huống chi bà đây chỉ là một cái pháo trúc, loại động phát nổ luôn.
"Mộ Dung Trạm, cái tên khốn nhà ngươi."
Nàng quẫy nước mắng lớn.
Nhưng Mộ Dung Trạm đứng trên bờ chỉ lạnh lùng nhìn nàng, đôi mắt như những vì sao trong đêm đông, mẹ nó chứ phát sáng lạnh lẽo.
"Mau tắm sạch một lượt đi, thứ bị người khác chạm vào, ta chán ghét nhất."
Mẹ nó nữa, người làm không phải đồ vật! Cố Mi thấy sắp mắc ói đến chết rồi,
Mộ Dung Trạm nhìn nàng ở trong nước, toàn thân dính sát y phục, tóc không ngừng rỏ nước, sắc môi dưới ánh trăng lại trắng xám.
Có thể không trắng xám à? mẹ nhà nó ngươi có biết nửa đêm dính nước lạnh thế nào không?
Nhưng đôi mắt nàng vì phẫn nộ mà vẫn sáng rực như sao.
Mộ Dung Trạm bỗng nhiên nhảy lên, một tay kéo Cô Mi ở trong nước, sau đó lại ôm ngang nàng, mũi chân tựa lên lá sen, dễ dàng lướt qua bể nước, nhảy lên nóc nhà.
Cảm thán thay y không cần bước đi, chỉ cần bay.
Cố Mi cứ như vậy bị y mang đi "bay" khắp các nóc nhà thành Lạc Dương một hồi, sau đó dừng ở một viện tử.
Xin đừng trách nàng không còn biết phương hướng gì nữa.
Bị kẻ khác nửa đêm ném vào trong bể nước, ngấm nước lạnh, sau đó lại bị bay một hồi trên nóc nhà hứng gió lạnh, nàng cũng sắp hóa đá rồi.
Chỉ trong một khắc vừa nãy, nàng thấy được cảm giác không trọng lượng là gì.
Đối với một người ngồi tàu hải tặc, ngồi phi thuyền đều sợ đến khóc, bị người ta ôm lên nóc nhà phi như bay, thật sự là lệ nóng không dừng.
Nhưng Cố Mi không khóc nổi rồi.
Nước lạnh vừa tắm xong, nàng đã phải chuyển sang nước nóng rồi.
Trong viện tử có người.
Hình như là một nữ tì.
Cố Mi không thấy rõ dung mạo nàng ấy.
Chính xác mà nói, cô nương đó căn bản không tiến vào phòng.
Mộ Dung Trạm cách cửa phân phó một tiếng, cô nương kia lập tức lưu loát chuẩn bị tất cả.
Cố Mi quả thực hoài nghi y có phải biết ma chú gì không, hoặc căn bản không phải người, mà là một sơn tinh dã quái gì đấy.
Thật sự là không thể hiểu nổi.
Mà trong lúc cô nương đó chuẩn bị một thùng nước nóng, Cố Mi thật sự bị y ghét bỏ ném vào một bên, chẳng cả nhìn một cái.
Cố Mi cũng chả thiết.
Nàng bây giờ chỉ muốn biết là, y rốt cuộc làm gì Liêm Huy rồi.
"Mộ Dung Trạm, ngươi cho rằng ngươi là ai? Dựa vào cái gì mà đối với ta thế này? Còn nữa, ngươi làm gì Liêm Huy rồi?" Nàng lại lên tiếng chất vấn.
Mộ Dung Trạm lạnh lùng nhìn lại: "Ta nghĩ rằng ta là huynh trưởng."
Lại xuất hiện hai vấn đề, y căn bản không thèm nói một chữ.
Nước nóng rất nhanh đã chuẩn bị xong.
Cô nương kia cách bức bình phong nhẹ giọng hồi báo, sau đó nhanh chóng lui xuống.
Trong phòng chỉ còn nàng và y.
Cố Mi nhìn thùng nước nóng hổi sau bức bình phong, trong lòng nghĩ, nói thế nào trong lòng y vẫn có muội muội là nàng.
Nếu không vì, sợ nàng bị cảm, lập tức đưa nàng đi dặn dò người chuẩn bị nước nóng cho nàng tắm rửa.
Tuy rằng vừa rồi y thả nàng xuống nước lạnh, nhưng bây giờ y chuẩn bị nước nóng cho nàng, nàng vẫn tha.
Chỉ là, huynh à, ta muốn tắm, lão gia ngài có thể lui ra không?
Nhưng Mộ Dung Trạm vẫn đóng đinh ở đó, như thể muốn xem quá trình nàng tắm.
Cố Mi cứ vậy nhìn y.
Vừa nãy ngơ ngẩn, nàng bị hắn dắt mũi đi.
Cả một đường gió lạnh thổi, đầu nàng cũng tỉnh ra không ít.
Liêm Huy sẽ không dễ chết như vậy.
Nàng tin hắn.
Còn nữa, nàng vừa nãy đã thấy Liêm Huy, Mộ Dung Trạm liền gặp nàng ngay, y căn bản không có thời gian đối địch với Liêm Huy.
Chỉ cần không phải Mộ Dung Trạm chính diện đối địch, Cố Mi vững tin, Liêm Huy sẽ không chịu thiệt trong tay ai.
Mộ Dung Trạm không phải cũng nói Liêm Huy sắp chết sao? Vậy chứng tỏ, y không tự ra tay, cùng lắm là thủ hạ đi làm hộ.
Chỉ cần biết Liêm Huy không chết, thậm chí đã rời Lạc Dương, Cố Mi đã thấy không lo gì nữa.
Cho nên giờ nàng cứ nhìn y như vậy, thậm chí được voi đòi tiên, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách: "Ta muốn tắm rửa.
Phiền lui ra."
Nếu y đã đâm thẳng tấm màn đó, thì dù sao giờ nàng cũng là muội ruột của y.
Mà y cũng nhận muội muội là nàng, nàng không tin y sẽ gϊếŧ nàng.
Hơn nữa muốn gϊếŧ cũng đã gϊếŧ rồi, không cần chờ tới bây giờ.
Nhưng cô nương à, cô quên giờ Mộ Dung Trạm không phải là Dung Trạm trước đây sao?
Bây giờ Mộ Dung Trạm đã thay đổi hoàn toàn, cộng thêm tư duy thần kinh phân liệt, đừng dùng suy nghĩ bình thường mà dò xét ý nghĩ y.
Vì vậy Mộ Dung Trạm cứ đi tới, trực tiếp ôm ngang Cố Mi lên, vòng qua bức bình phong, vứt nàng xuống thùng gỗ đầy nước nóng.
Rơi từ trên xuống, lại là mũi và miệng ngập nước.
Tuy rằng bây giờ là nước nóng, đã là đãi ngộ tốt hơn nước lạnh một bậc rồi, nhưng chú có nhịn, thì thím đây cũng không nhịn.
Cố Mi nhô đầu ra khỏi nước, dùng tay vuốt nước khỏi mặt, tức giận gào lên: "Mộ Dung Trạm, ngươi."
Hai chữ khốn nạn còn chưa nói ra, ngón tay y lại tàn nhẫn kéo lấy cằm nàng.
Môi mỏng khẽ mở,y từ từ nói từng chữ: "Muội gọi ta là gì?"
Sắc mặt y rất nguy hiểm.
Cảnh tượng gió bão nổi đầy, Cố Mi lập tức khôn khéo sửa miệng: "Ca."
Có cần ta phải gọi ngươi là Nissan* không Mộ Dung đại gia!
*hãng xe nổi tiếng của Nhật.
Cố Mi rất muốn đi chết mà.
Tại sao nàng luôn thấy mình như đã bước vào hang hùm miệng hổ?
Nhưng tiếng gọi mềm mại này cũng không thể khiến sắc mặt Mộ Dung Trạm tốt lên tí nào.
Bàn tay nắm cằm của nàng liền rất lưu loát trượt xuống cổ nàng.
Khi bàn tay lạnh băng của y dừng trên cổ của nàng, toàn thân nàng đổ mồ hôi.
Y định bóp chết nàng à? Nàng thấy dáng vẻ bây giờ, đấy là điều có thể.
Nhưng Mộ Dung Trạm chỉ dừng tay ở đó một lát, sau đó dùng tốc độ cực nhanh tuột xuống, lôi cổ áo của nàng, dễ như ăn bánh, xé tan áo nàng.
Y như công thức, váy của nàng, yếm, qυầи ɭóŧ, nháy mát đều bị xé rách sạch sành sanh.
Trong nháy mắt người nàng như trẻ con vừa ra đời, không còn mặc gì.
Tốc độ y xé y phục của nàng quá nhanh, quả thực dùng đơn vị giây khong sai.
Vậy nên Cố Mi ngẩn người, trong đầu trống rỗng.
Khi nàng phản ứng lại, nàng chỉ khuất nhục muốn lặn xuống nước.
Bị người khác xé y phục, hơn nữa còn bị xé nhanh như vậy.
Chính là lần trước
Liêm Huy trúng mê dược còn không xé nhanh như vậy.
Cố Mi kẹp chặt hai chân, che ngực muốn chìm thật sâu vào nước.
Nhưng Mộ Dung Trạm cười giễu một tiếng, mặt vô cảm nhìn nàng, chậm rãi nói: "Trốn cái gì? Cũng không phải không thấy bao giờ.
Lúc muội còn nhỏ, cũng không phải một lần kéo ta muốn ta tắm cho."
Cố Mi đỏ mặt.
Nửa vì ngượng, nửa vì giận.
Khi còn bé mà so được bây giờ à? Khi còn bé Mộ Dung đại gia ngươi cũng không phát dục được, cho ngươi một nữ nhân khỏa thân ngươi cũng sẽ không "cứng".
Nhưng giờ, bây giờ, chị đây là một đại cô nương được chưa.
Trước lồi sau vểnh gì đó, hai chỗ nữ tính đều đã phát dục rõ ràng, ngươi tin là vẫn có thể xem ta như đứa trẻ à?
Mộ Dung Trạm lại kéo cằm của nàng.
Mẹ nhà nó hắn kéo cằm của nàng đến nghiện à?
"Cút ngay." Cô Mi bây giờ thấy lòng rất rối.
Bị người khác nhìn như vậy, nàng không vui nổi.
Nhưng Mộ Dung Trạm như điếc, lại dùng một ngón tay bóp lên môi nàng, ánh mắt ghét bỏ nhìn nàng, dùng khẩu khí ghét bỏ nói: "Nơi này bị hắn chạm vào rồi."
Hắn này, dĩ nhiên là Liêm Huy.
Chỉ cần nghĩ tới việc thủ hạ báo lại Liêm Huy và nàng lúc gặp mặt đã làm những chuyện như vậy, trong lòng y giận điên.
Tay phải nắm chặt cằm nàng, tay trái gạt nước thô bạo cọ rửa môi nàng.
Sau đó tay phải trượt một đường, nắm chặt hai nơi mềm mại trước ngực nàng.
Cố Mi cảm thấy cả người phát bệnh.
Nàng nghiến răng nghiến lợi, lần này chửi ầm lên:"Mộ Dung Trạm tên khốn nhà ngươi, ngươi làm gì vậy? Ta là muội muội ngươi."
Nói tới đây liền im bặt.
Bởi vì Mộ Dung Trạm thấy nàng quá ồn, liền thẳng thắn phong bế huyệt đạo của nàng.
Vì vậy trạng thái bây giờ của nàng là, không thể động, không thể nói, chỉ có thể tùy y.
Nhưng đôi mày của Mộ Dung Trạm lại nhăn chặt, sát khí giữa hai hàng mày thật sự bay xa mười dặm.
Từ sau khi y xác nhận thân phận muội muội ruột của nàng, đồng thời cảm thấy có người âm thầm gây khó dễ với nàng, làm ca ca của nàng, y phái người bảo vệ nàng, đến khi nàng tới Liêm gia.
Y thấy, đối với một người chỉ muốn gϊếŧ muội muội như y mà nói, làm như vậy, hoàn toàn là hết lòng quan tâm rồi.
Vì vậy y đã dặn dò thủ hạ của mình, đừng làm cho nàng chết là được.
Bảy chữ này, ngoài ra y không nói thêm gì, y cũng không quan tâm gì.
Vì vậy chuyện phát sinh dọc đường y không hỏi đến.
Nhưng đêm nay biết Liêm Huy tới tìm nàng, hơn nữa hai người còn hôn nhau đắm đuối, y bỗng nhiên liền hỏi mấy thủ hạ kia cả dọc đường hai người họ đã làm gì.
Thủ hạ là tay chân tốt.
Cả đường đi chuyện lớn nhỏ gì cũng nói sạch, đương nhiên cũng báo chuyện Liêm Huy trúng mê dược rồi làm gì với nàng.
Hậu quả của việc nói quá nhiều, chính là bị Mộ Dung Trạm đánh cho một chưởng.
Sau khi đánh, Mộ Dung Trạm chỉnh lại tay áo của mình.
Chúng ta nói rồi, y chính là người thích sạch sẽ.
Mộ Dung Trạm mắc bệnh thích sạch sau khi biết Liêm Huy làm những việc đó với nàng, y bắt đầu thấy nàng cũng bản.
Muội muội của mình, lại bị kẻ khác chạm vào như vậy.
Y lúc đó liền phát lệnh, phân công ba đợt sát thủ truy sát Liêm Huy.
Sau đó y mang một thân hàn khí đến tính sổ với nàng.
Bây giờ Cố Mi lõa thể bị y đặt trong thùng gỗ, đôi tay vốn dĩ nàng nghĩ chỉ múa kiếm hay đánh piano giờ đang chà xát lên bộ ngực mềm mại của nàng.
Chỉ cần nghĩ Liêm Huy đã chạm qua nơi này của nàng, y liền hận không thể thay da nàng cho sạch, sau đó sẽ thay một tấm da chưa bị ai động vào cho nàng.
Muội của y, khắp toàn thân chỉ y được chạm.
Tay trắng nõn thon dài của y hớt nước, xoa nắn bộ ngực nàng đỏ lên, lúc này trong lòng y mới thấy hơi thư thái.
Nhưng tay y vẫn theo bụng nàng đi xuống, chuẩn xác dừng ở nơi giữa hai đùi nàng.
Lông tơ mịn màng non mềm, xúc cảm trơn trượt, khiến người ta yêu thích không buông.
Chỉ cần nghĩ Liêm Huy cũng chạm vào nơi này của nàng, thậm chí là dùng thứ kia chà xát vào nơi này, Mộ Dung Trạm lại bùng lên sát khí rồi.
Y ngẩng đầu nhìn nàng, hoàn toàn ngó lơ nước mắt của nàng, chỉ lạnh lùng nói: "Nơi này hắn cũng chạm vào."
Sau đó lại dùng sức xoa nắn, xoa đến khi hai bắp đùi nàng cũng đỏ ửng, cho đến khi y thấy sạch mới thôi.
Trong quá trình đó, Cố Mi không làm được gì.
Không nói được gì, không thể cử động, không thể nhìn, chỉ có thể dựa vào cảm giác thấy Mộ Dung Trạm động vào cả người nàng.
Loại cảm giác vừa đau vừa tê đó, đánh chết nàng cũng không muốn nói.
Nhưng Mộ Dung Trạm không ngừng lại.
Hắn cong lên ngón tay trỏ và tay giữa bên phải, trực tiếp chọc thẳng vào theo đường mòn đó.
Có nước trong thùng trợ lực.
Có nước dễ làm việc, vì vậy ngón tay y đi vào không tốn công sức.
Ngón tay vừa tiến vào đào nguyên trong truyền thuyết, lập tức bị thịt mềm bên trong hút chặt.
Y liền mạng để ngón tay của mình chọc vào.
Nhưng ngón tay lại gặp một tầng trở ngại.
Đó là lớp màng mỏng, là lớp màиɠ ŧяiиɦ tượng trưng cho xử nữ.
Mộ Dung Trạm hơi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng.
Y vốn cho rằng, theo việc nàng và Liêm Huy sắp thành hôn tới nơi, nàng sớm đã không còn rồi chứ.
Cũng không ngờ, lớp màng này vẫn còn.
Cũng có nghĩa, Liêm Huy không chạm vào nơi này sao?
Trong lòng bỗng thấy vui vẻ là tại sao cơ chứ?
Y nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng dần mềm mại hơn.
Nhưng Cố Mi không thấy thay đổi đó.
Nàng nhắm thật chặt mắt lại.
Nàng khóc.
Giây trước nàng cho rằng, nơi bản thân giữ hai mươi năm sắp bị hai ngón tay phá nát sao?
Tuy rằng lúc nàng đọc truyện khi nữ chính gặp anh chàng đẹp trai đều hưng phấn nghĩ, nữ chính mau ăn đi.
Đẹp trai như vậy đi đâu mà tìm được? Qua thôn khác là không gặp tiệm này nữa đâu.
Nàng còn muốn nói với anh ta là, soái ca cần gì làm màu? Anh cứ nằm xuống, để tôi tự làm.
Nhưng phát sinh trên người người khác là chuyện cũ, còn phát sinh trên người mình là sự cố.
Mộ Dung Trạm đúng là soái, nhưng dù sao vài ngày trước đối tốt với nàng, cũng không thể xóa đi việc hiện tại y không quan tâm suy nghĩ của nàng đã chọc ngón tay vào cơ thể nàng.
Hơn nữa, ngươi vẫn là ca ca của ta.
Ngươi đang muốn làm gì!!
Cố Mi tuy không thể động đậy, không thể mắng, nhưng có thể khóc.
Nước mắt dồi dào như thác nước liên tục nhỏ ra khóe mắt.
Dù không thể gào khóc thất thanh, nhưng khóc như thế này cũng rất đáng sợ rồi.
Mộ Dung Trạm vẫn dùng hai ngón tay tìm tòi bên trong nàng như cũ.
Y chưa từng thấy ai khóc.
Nói đúng ra, không ai có cơ hội khóc trước mặt y.
Người khóc trước mặt y, đều chết cả.
Vì vậy y không biết, lúc nhìn người khác khóc, y sẽ đau lòng.
Đương nhiên, người khác này chỉ là Cố Mi.
Y từ từ kéo hai ngón tay từ trong nàng ra, Đồng thời tay trái vung lên, giải huyệt đạo cho nàng.
Cố Mi mở mắt, nước mắt mông lung tức giận nhìn y, khóc ầm ĩ.
Nàng có thể khóc chết hay không.
Trước mặt rốt cuộc là người hay là ma quỷ vậy?
Cô nương khỏi cần nghi ngờ, y tuyệt đối là ma quỷ không thể hạ.
Ma quỷ này hiện tại rất hứng thú với hai ngón tay mà y cắm vào trong người Cố Mi.
Bởi vì hai ngón tay này sáng lấp lánh, có thứ gì đó, dính nhơm nhớp.
Y đưa hai ngón tay lên mũi ngửi thử, sau đó lại cứ tự nhiên đưa hai ngón tay này vào trong miệng.
Nhìn bộ dạng này, đương nhiên là mút rồi.
Cố Mi nhìn đến ngu người, bỗng chốc quên luôn mình đang khóc.
Người có tướng mạo thanh nhã cực điểm da trắng mỹ mạo vậy mà lại đưa hai ngón tay vừa đút vào người nàng cho lên miệng mút, thậm chí khóe miệng y còn có sợi tơ bạc khả nghi nhỏ xuống, cảnh tượng này thật sự quá chói lòa mà.
Cố Mi thẹn đỏ mặt.
Đánh chết nàng cũng không nhận thứ dịch sáng lấp lánh dính nhơm nhớp trên tay y là chảy ra từ người nàng.
Đó là phản ứng sinh lý, đối nghịch tâm lý nàng được chưa.
Nàng thật sự rất trong sáng đấy.
Mọi người, tin ta đi mà.
Cố Mi cứ ngơ ngác nhìn cảnh này.
Mộ Dung Trạm đưa mắt, nhìn Cố Mi đang trợn mắt ngoác mồm.
Nhưng y đoán được rõ ràng trong lòng nàng nghĩ gì.
Nhìn vẻ đỏ mặt này của nàng là y biết tỏng.
Nhưng y vẫn vô cảm đứng lên, không hề biết ngại.
Y sẽ nói, y thấy mùi vị trên ngón tay không tệ à?
Y bỗng thấy nàng không ô uế chút nào.
Sau đó, y nhắm vào lúc nàng chưa kịp tức giận, lạnh nhạt nói một câu, Liêm Huy không chết.
Sau đó, y cứ bình tĩnh xoay người rời đi, để lại Cố Mi còn đỏ mặt trong thùng gỗ.