"Tắm cùng ta."
Cố Mi bị câu nói này của Mộ Dung Trạm làm cho bối rối, hậu quả là, nàng sững sờ cúi đầu, cứ ngây ngốc nhìn y như vậy.
Nhưng vẻ mặt của Mộ Dung Trạm vô tội như đứa trẻ sơ sinh, cần bao nhiêu thuần khiết là có bấy nhiêu.
Cố Mi bắt đầu tỉnh táo, có phải bản thân quá xấu xa, vì vậy bẻ cong câu nói của y? Có phải ý của y chỉ đơn thuần bày tỏ sự yêu thích của ca ca dành cho muội muội, vì vậy mới muốn nàng tắm cùng mà thôi?
Nhưng mà, má nó, đại ca ngươi cũng 25 rồi, muội muội ta đây cũng 16 rồi.
Ca ca 25 tuổi bảo muội muội 16 tuổi tắm cùng, ai mà chả hiểu lầm.
Trên mặt Cố Mi lúc đó quả thật như cái phường nhuộm màu, hận không thể thay phiên biểu diễn đủ cách lại xanh vàng lục tím.
Sau đó nàng cân nhắc mãi mới nói: "Chuyện này, ca, như thế không ổn.
Huynh xem chúng ta lớn thế này rồi, tắm cùng, người khác sẽ nói ra nói vào."
Kì thực nếu như dựa vào trình độ mồm bẩn của nàng ngày trước, nàng khẳng định sẽ nói thẳng một câu, ngươi có điên không thế? Muốn lσạи ɭυâи hay gì?
Nàng chỉ sợ vừa nói ra câu đó, Mộ Dung Trạm này còn trịnh trọng gật đầu nói, nghĩ xem đã, hoặc thẳng tay, làm.
Như vậy không phải nàng tự đào hố chôn mình à?
Nhưng câu trả lời sau đó của y vẫn khiến nàng âm thầm ói máu.
Bởi vì y trả lời một câu rất không ngờ tới: "Không sao, ta không ngại."
Kì thực còn câu y chưa nói, ai dám gièm pha, vậy thì gϊếŧ luôn.
Cố Mi thấy mình sắp chết rồi.
Bây giờ vấn đề không phải ngươi có ngại không, mà bà đây không muốn.
Nhưng Mộ Dung Trạm rõ ràng thể hiện không muốn phí lời về chuyện này với nàng.
Y trực tiếp duỗi ma trảo, gọn gàng xé toang y phục của nàng, sau đó ngay lúc nàng còn chưa phản ứng, hai tay duỗi một cái, ôm thẳng nàng vào thùng gỗ.
Nháy mắt thấy quanh người mát mẻ, sau đó bị nước ấm bao quanh.
Nhưng Cố Mi vẫn trợn tròn mắt.
Nàng bỗng nhiên phát hiện, mình và Mộ Dung Trạm nhìn thẳng nhau, hơn nữa nàng hình như vẫn ngồi trên đùi y.
Ngồi trên đùi y, trên đùi.
Có vẻ như còn có một thứ đang dán chặt trên đùi nàng, mềm mềm, trơn trượt.
Cố Mi hóa đá.
Nàng cứng người không dám động tí nào.
Lần trước nàng cùng Liêm Huy làm vậy, nhưng cũng không đối diện thế này.
Tuy là y phục trên người nàng sót lại không nhiều, nhưng dầu gì còn có miếng nội y.
Hơn nữa quan trọng nhất là, y phục của Liêm Huy vẫn gần như hoàn chỉnh, đâu có như giờ, Mộ Dung Trạm hùng hổ như vậy, hai người liền trực tiếp đối diện.
Nàng không dám xoay cả cổ.
cứ nhìn y như vậy, khó khăn nuốt nước bọt, khó khăn hỏi một vấn đề: "Huynh,huynh đang muốn, làm gì?"
Nhưng câu trả lời của y trớt quớt.
Bởi vì y lạnh nhạt nói: "Nghiên cứu một chút."
Ý gì vậy? Lão gia ngài muốn nghiên cứu gì?
Nhưng y thật sự đơn thuần muốn nghiên cứu một chút, nghiên cứu xem điểm mẫn cảm của nàng ở đâu.
Vì vậy một khắc sau, nàng cảm giác ngón tay hơi lạnh của y bắt đầu di chuyển trên người mình rồi.
Đầu tiên là môi, rồi cổ, sau đó là xương quai xanh, nhẹ nhàng sờ qua, kế tiếp là điểm mềm mại trước ngực.
Đến lúc chạm vào đỉnh ngực, y hình như còn tò mò dùng ngón tay trỏ và ngón tay giữ kẹp lại.
Trong nháy mắt cả người nàng run lên, thân thể cong như con tôm.
Nàng lập tức bắt được cái tay đang quấy rối khắp người nàng, ấn chặt nó lại, không cho nó di chuyển nữa.
Mộ Dung Trạm giương mắt nhìn nàng.
Trong mắt nàng có ánh lệ đọng lại, muốn rơi lại không rơi xuống, trông thật nhẫn nhịn đáng yêu.
Nhưng y không hề bị lay động.
Nếu y dễ dàng bị bộ dạng này của nàng đánh động, vậy thì y chính là người bình thường rồi.
Y chỉ chậm rãi hỏi một câu: "Muội biết, người trái lời ta, sẽ có kết quả gì không?"
Cố Mi mím chặt môi, không đáp.
Nhưng nàng biết, chắc chắn không có gì tốt.
Môi mỏng của y chậm rãi lướt qua tai nàng, khí tức ấm áp chui vào trong tai, không mang theo cảm tình gì mà nói: "Gϊếŧ thẳng."
Mặc dù là hai chữ rất nhẹ, nhưng Cố Mi nghe mà vẫn run người.
Nàng không muốn chết.
Dù thế nào, nàng cũng không muốn chết.
Ngươi là dao thớt, ta là cá thịt.
Cho nên nàng từ từ buông lỏng tay, tùy cái tay
kia của Mộ Dung Trạm tiếp tục dò xuống dưới.
Nàng chấp nhận số phận nhắm chặt mắt lại.
Đối với Liêm Huy, nàng có thể tấn công bằng nước mắt, chiêu này thường hữu hiệu.
Lần đó, ngay cả lúc hắn bị trúng Phi Yến hoàn, hắn vẫn cố nén không động tới màng cuối cùng của nàng.
Thường ngày ở cùng hắn, hắn dù có khát vọng, nhưng cũng hứa với nàng, chưa tới đêm động phòng, hắn sẽ không chạm vào nàng.
Đối với Liêm Huy nàng rất an tâm, cũng tin tưởng, cho nên nàng có thể trắng trợn đi khiêu khích hắn.
Nhưng với Mộ Dung Trạm, nàng bây giờ chỉ hận không thể tránh xa, tốt nhất cả đời không qua lại.
Thực sự là tìm đường chết mà.
Lúc trước sao lại ngu xuẩn dâng mình tới cửa thế này.
Hơi lạnh ở tay y đã từ từ chuyển qua bắp đùi nàng.
Nàng bây giờ ngồi chếch trên đùi y, vì vậy hai chân vẫn cứ dính chặt vào như vậy.
Nhưng Mộ Dung Trạm mở miệng cắn nhẹ vành tai nàng, động tác ôn nhu, nhưng lời thì lạnh lẽo: "Mở ra."
Cố Mi rõ ràng nhục nhã muốn chết, nhưng nàng vẫn chậm rãi mở hai chân.
Tay của y dọc theo đùi trong của nàng mò xuống, năm ngón tay mở lớn, hoàn toàn bao lại nơi đó của nàng.
Dường như đó là lãnh địa của riêng y vậy, ai cũng đừng hòng mơ tưởng.
Thật tốt, chỗ này vẫn chưa bị kẻ nào chạm vào.
Y bỗng nhiên nhớ nhung cảm giác bao bọc ấm áp khi đưa tay vào trong cơ thể nàng lần trước.
Mà y quả thực cũng làm thế rồi.
Ngón tay trỏ và ngón giữa hơi cong, dựa vào thùng gỗ, chậm rãi đẩy mạnh vào.
Cố Mi mím chặt môi, đè nén âm thanh muốn thốt ra, cũng đè nén bản thân không rơi lệ.
Nàng cuối cùng đã hiểu, Mộ Dung Trạm y hoàn toàn không phải người bình thường.
Lúc y làm những việc này với nàng bản thân vẫn rất bình tĩnh, thậm chí như không có chút ham muốn nào khi làm vậy.
Bởi vì, cái thứ vẫn đang dán vào bắp đùi nàng, trong quá trình này, từ đầu tới cuối vẫn mềm, không có chút dấu hiệu cứng nào.
Vậy, như vậy thì đúng như y nói, y thật sự đơn thuần nghiên cứu cơ thể nàng.
Hoặc là nói trắng ra, là nghiên cứu cơ thể nữ nhân?
Hay là Mộ Dung Trạm, y quả thực, bị liệt? Vì vậy không phải dùng cậu nhỏ, cũng chỉ có thể dùng tay thôi?
Nàng tự nghĩ là vế sau.
Cố Mi không biết y rốt cuộc xuất phát từ tâm lý gì mà làm như vậy với nàng.
Nhưng bây giờ cảm nhận của nàng là, bản thân như người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên bàn mổ, trên đầu ánh đèn sáng choang.
Mà Mộ Dung Trạm thì mặc áo blouse, tay cầm dao mổ sáng lóa như tuyết giống như bác sĩ biếи ŧɦái hay là khoa học gia điên loạn.
Y mang kính mắt, tay nhấc dao phẫu thuật, ánh mắt sau lớp kính lạnh như băng nhìn nàng, không có tí cảm xúc gì mà chỉ nghĩ xem nên xuống đao ở chỗ nào thì tốt.
Cũng may, ở trong mắt y, nàng không phải người, mà là bộ thi thể.
Y cần gì quan tâm bộ thi thể có ý kiến gì, y chỉ cần xác chết nghe lời là được.
Nhưng Cố Mi nàng thật không muốn nghe lời.
Nàng không phải cái xác, nàng là người sống.
Nàng không thể để mặc hai cái tay của y ra ra vào vào trêu chọc vô hạn, vô cảm với hai ngón tay cứ đang đẩy đẩy nàng.
Cho nên nàng vẫn run run mở miệng: "Huynh không thể như vậy.
Muội, là muội của huynh.
Huynh, huynh đang lσạи ɭυâи."
Tuy rằng nàng biết hai người không phải anh em ruột, nhưng Mộ Dung Trạm không biết mà? Nàng có thể dùng việc này nhắc nhở y.
Nhưng ngón tay của y cắm trong nàng không dừng lại, vẫn cứ chậm rãi kéo nhẹ chậm rãi tiến vào.
Y không nghĩ gì tới việc đó.
Đối với y mà nói, Cố Mi cũng chỉ có thể là muội của y, trừ y ra, tốt nhất đừng ai mong nhìn lâu.
Trên đời này bao nhiêu người, nhưng trong mắt y, cũng chỉ có hai người họ thôi.
Như vậy, y cần gì quan tâm cái nhìn của ai?
Vì vậy y chậm rãi hôn gáy nàng, từ tốn nói: "Phục Hy và Nữ Oa cũng là huynh muội."
Cố Mi cạn lời.
Nàng chẳng thể thốt ra một câu phản bác.
Mộ Dung Trạm chính là có bản lĩnh này đấy, cứ nói một câu bâng quơ như vậy, là có thể đem tất cả ý định của nàng đánh tan.
Mà Mộ Dung Trạm chuyển từ hôn cổ sang tai nàng.
Y ngậm một cái lên vành tai, khẽ liếm cắn, khí tức ấm áp đầu độc nàng: "Mi Mi, muội ướt rồi."
Thanh âm trầm thấp ghẹo người thế, ngôn từ ái muội thế, Cố Mi không cầm được mà run người.
Mà Mộ Dung Trạm cũng nhận thấy, hai ngón tay của y đặt trong người nàng bị nàng siết chặt lại.
Cảm giác ấm áp như vậy, tư vị tiêu hồn như vậy, y đột nhiên rất hứng thú.
Vì vậy ngón tay y ra vào với tần suất càng cao hơn, cái miệng ngậm vành tai nàng cũng hết sức trêu chọc.
Cố Mi thật sự khóc.
Khóc một cách tủi hờn.
Nàng cũng không muốn có phản ứng, nhưng nàng thật sự không chịu nổi y trêu chọc như vậy.
Môi Mộ Dung Trạm tha cho vành tai nàng, ngược lại hướng thẳng xuống dưới, ở cổ, xương quai xanh, cuối cùng là ở đỉnh cao vót trên ngực nàng.
Đầu tiên là đưa lưỡi liếm cả gốc núi của nàng, lại từng chút một dịch lên, cuối cùng khi tới đỉnh núi, y hé miệng, hoàn toàn ngậm hết đỉnh cao nhất của nàng vào trong miệng bắt đầu ngậm cắn.
Cố Mi trong nháy mắt ngâm nga một tiếng, khó chịu ngẩng đầu lên.
Nàng dù nhắm mắt, nhưng thi thoảng vẫn có tiếng hôn ám muội bay vào tai nàng.
Mặt đỏ tới mang tai, không nhịn được mở miệng quát lớn: "Được rồi."
Nhưng y không biết đủ.
Lúc y vừa hôn lên ngọn đồi của nàng, rõ ràng cảm nhận được hai ngón tay trong cơ thể nàng lại bị siết chặt, thậm chí bây giờ, nó hút hai ngón tay y không động đậy nổi.
Y bắt đầu nghĩ, nếu ô tướng quân của mình lách vào trong nàng, cũng bị nàng siết lại dữ dội vậy, không biết tư vị thế nào.
Y là người nghĩ thì sẽ làm.
Vì vậy y lập tức rút hai ngón tay trong người nàng ta, hai tay lượn quanh hông nàng, ôm lấy nàng, Cố Mi vốn đang ngồi bên đùi y bây giờ thành dạng chân ngồi trên đùi y.
Cố Mi lấy làm kinh hãi, nàng bất giác mở mắt, liếc nhìn thì thấy, cái thứ phía dưới vốn mềm mại của Mộ Dung Trạm, không biết từ lúc nào đã giương cung bạt kiếm.
Nhưng y không phải bị liệt à? Nhưng con chim đó làm sao lại không tỉnh thì thôi vừa tỉnh thì dọa chết người vậy hả?
Nàng bây giờ nên vùng vẫy hay thỏa hiệp?
Đáp án không cần nói cũng biết.
Nàng không có năng lực phản kháng, nàng chỉ có thể yên lặng chịu đựng, sau đó tìm thời cơ bỏ chạy.
Ô tướng quân của Mộ Dung Trạm dựng thẳng đứng, cách nàng rất gần.
Gần tới mức chỉ cần nàng hơi nhích ngồi xuống thôi là sẽ đụng vào.
Chết sớm siêu sinh sớm.
Cứ nghĩ vậy, trong lòng nàng lại thoải mái hơn.
Nhưng nàng hôm nay cũng chẳng thoát được vận mệnh bị đoạt thân, nàng biết y không phải ca ruột của nàng, nàng không có bị việc lσạи ɭυâи đè nặng, Mộ Dung Trạm đẹp như vậy, đặt đâu cũng là cực phẩm, coi như nàng có một con vịt miễn phí, hơn nữa còn là con vịt siêu lớn.
Nói tới chuyện có sống nổi không, nàng cũng không nghĩ nữa.
Chẳng phải chỉ là chuyện một cái màng thôi à.
So với mạng sống, thì lớp màng đó không nghĩa lý gì.
Nhưng Cố Mi vẫn muốn khóc quá.
Cái thứ tinh thần anh hùng này, nên nói là tốt, hay là xấu đây.
Ánh mắt Mộ Dung Trạm dán chặt vào phía dưới của nàng, không hề di chuyển.
À, hồng nhạt, trắng trắng, bên trên còn có một lớp nước trơn bóng.
Thứ nước đó có phải vừa bị y làm chảy ra không, không biết tại sao, trong lòng y lại có một kiểu, tự hào?
Ngươi đúng là hết thuốc chữa đấy Mộ Dung đại gia!
Cố Mi bị y nhìn chăm chú tới đỏ cả tai.
Nàng rất muốn phóng khoáng nói, đại gia ngươi nhìn đủ chưa? Nhìn đủ rồi thì mau lên.
Cô nương ta chán cái kiểu lề mề của ngươi.
Chết sớm siêu sinh sớm mà a a.
Nhưng dù sao nàng cũng chỉ là tiểu cô nương, cho dù bình thường xem phim h truyện h gì đó siêu nhiều, nhưng lúc hành động thực tế, da mặt vẫn mỏng.
Nàng trơ mắt nhìn Mộ Dung Trạm lại duỗi hai ngón tay dò xuống, nhẹ nhàng vuốt ve phía dưới của nàng, sau đó đưa thứ chất lỏng đầy nghi vấn sáng lấp lánh trên tay ngậm vào trong miệng y.
Cái dáng vẻ hơi híp mắt đó, là đang thưởng thức à?
Mẹ nó! Cố Mi thấy cả thân nàng sắp bị nung chín rồi.
Mộ Dung đại gia, không thể không lăng trì ngươi.
Con mẹ nó ngươi rốt cuộc muốn gây rối đến mức nào?
Mộ Dung Trạm ngậm lấy hai ngón tay, mở to đôi mắt sáng trong hẹp dài nhìn nàng, môi mỏng dính nước trơn bóng chậm rãi phun ra hai chữ: "Ngọt thật."
Nàng nên xấu hổ, hay nên phẫn nộ! Trời ạ!
Nhưng y không kịp đợi phản ứng của nàng, đã nắm éo nàng ép xuống một chút.
Ô tướng quân cứ như vậy chạm vào tiểu muội muội.
Nhưng Mộ Dung Trạm chưa đi vào hẳn, thậm chí là, y vốn không đi vào.
Y chỉ giống như đùa vui dùng cái đầu nấm của y từ từ nghiền nát xung quanh tiểu muội muội.
Cố Mi thấy, nàng thật muốn chết.
Bị trêu chọc nhiều lần như vậy, nhưng vẫn chưa được một lần thống khoái, ca, ngươi rốt cuộc muốn làm loạn đến thế nào? Chi bằng cho ta một đao thống khoái, không thì tha cho ta đi?
Nhưng Mộ Dung Trạm đúng là đang nghiên cứu.
Chính là nghiên cứu trên người Cố Mi còn thứ gì khiến cho y thấy hứng thú, làm sao để nàng chủ động chấp nhận phương thức của y.
Vừa rồi cảm giác ngón tay bị mút vào thật sự dụ hoặc y, vì vậy y nghĩ nếu ô tướng quân bị siết vào thì sẽ có cảm giác thế nào, có phải cũng tiêu hồn như thế.
Kì thực y vẫn là một tiểu xử nam ngây thơ.
Nhiều năm như vậy chỉ nghiên cứu chuyện làm sao để gϊếŧ người thật tao nhã, đối với việc khác y đều xem nhẹ.
Đương nhiên, cũng do không thích nữ nhân khác, không muốn nghiên cứu việc này.
Nhưng giờ khác rồi, muội của mình, muốn nghiên cứu thế nào thì chả nghiên cứu thế đó? Dù sao nàng là của riêng y, ai cũng đừng hòng mơ tưởng.
Không thể không nói, việc ô tướng quân của mình đụng chạm với tiểu muội muội của nàng, cũng đã mua chuộc được y vô cùng.
Cái cảm giác tê dại đó, vẻ trong sáng và hờ hững trong mắt y dần thay đổi, dần trở nên mê đắm rồi.
Y hơi ngước đầu, liền muốn nhiều hơn.
Vì vậy tay hơi dùng sức, chỉ nghe tiếng vang nhỏ, ô tướng quân đã lật đổ hoàng long rồi.
Sau đó y lại có chút sững sờ, cả người tê liệt như bị điện chạy qua vậy, thật sự hai năm năm qua chưa từng nếm thử bao giờ.
Y sắp có chút mê muội với cảm giác này rồi.
Mà Cố Mi cũng sững sờ.
Nàng ngây người vì đau.
Cảm giác bị xé rách, mẹ nó, đập ta một cái đi.
Ta muốn đánh ngất bản thân luôn.
Bởi vì hai người đều sững lại, vì vậy chẳng nhúc nhích gì.
Mộ Dung Trạm và Cố Mi ngơ ngác nhìn nhau.
Sau đó y thấy nàng khóc.
Cố Mi lần này khóc thật.
Vì đau.
Nàng chỉ thấy bên dưới căng đau đến sợ, cảm giác như bị người ta xé đôi ra vậy.
Mộ Dung Trạm hơi nghiêng đầu nhìn nước mắt của nàng, nhất thời không biết làm gì.
Y không có kinh nghiệm an ủi người khác, bình thường y chỉ có kinh nghiệm gϊếŧ người.
Cố Mi nước mắt mờ mịt nhìn y, theo bản năng nói: "Ca, muội đau."
Thông qua mấy ngày tiếp xúc, nàng cũng suy đoán được, Mộ Dung Trạm này khá mềm lòng lúc nàng gọi y là ca.
Đúng là muội khống tiêu chuẩn.
Nghe nàng mềm mại gọi y là ca, trong nháy mắt quả nhiên y xuất hiện vẻ thương xót.
Nhưng y cũng đau, ô tướng quân bị cơ thể căng mịn của nàng hút quá chặt, không thể động nổi.
"Đừng kẹp chặt thế.
Ta cũng đau."
Y còn trách lại nàng sao?
Cố Mi thật sự muốn nhắm một đao trúng tim y.
"Đau vậy thì huynh đi ra đi." Cố Mi châm lửa rồi.
Hình như ban đầu kẻ hϊếp đáp là y, đâu phải nàng đâu? Bây giờ y lại nói vẻ giận dỗi là cái quái gì thế?
Nhưng Mộ Dung Trạm làm sao ra được.
Y không những không ra, ngược lại còn ôm eo nàng bắt đầu động.
Ô tướng quân được hút rất thoải mái, vào nông ra nông, cái cảm giác vui vẻ này, y chưa từng có.
Mà theo động tác của y, có một sợi máu mảnh mảnh chậm rãi chảy ra từ phía dưới nàng, nổi lên mặt nước, bắt đầu nhạt dầu.
Đó là máu xử nữ của Cố Mi.
Mộ Dung Trạm thấy vệt máu này, bỗng nhiên thấy, cảm giác có muội muội, thật tốt.
Y có vẻ tìm được thứ vận động hứng thú hơn gϊếŧ người rồi.
Hơn nữa ngày tháng sau này, y còn không phân ra thời gian không gian nghiên cứu thứ vận động này, sau đó y phát hiện, đây là thứ vận động cả đời y không thấy chán.