Trên đời này có nhiều người như vậy, thế nhưng ta chỉ có muội.
Có lẽ là bởi vì Mộ Dung Trạm đột nhiên nói những lời này khiến cho nàng dao động, có lẽ là bởi vì những lời này của hắn khiến cho đáy lòng nàng dâng lên một nỗi đau thương mơ hồ, cho nên sau khi Cố Mi ngủ thϊếp đi, nàng bắt đầu nằm mơ.
Trong mộng dường như có một thiếu niên thanh lãnh.
Ánh sáng mờ ảo, gần giống sắc trời sắp tảng sáng.
Hắn ôm gối ngồi trên chiếc giường nhỏ trước cửa sổ, nghiêng người dựa vào vách tường xám trắng.
Cố Mi đứng dựa vào cửa, nàng lẳng lặng nhìn thiếu niên trước cửa sổ này, lông mi thật dài thỉnh thoảng chớp chớp.
Dường như đột nhiên cảm thấy trong phòng có người, thiếu niên chợt quay đầu.
Đôi mắt u ám bình tĩnh nhìn nàng, không buồn không vui, không hoảng không giận.
Nhưng lúc Cố Mi nhìn lại, mặt mũi của thiếu niên này lại là Mộ Dung Trạm.
Hắn đứng dậy, từng bước từng bước đến gần, đứng trước mặt nàng.
Bóng ma kéo căng trong đầu dãn ra.
Nàng ngửa đầu, nhìn người trước mặt cao hơn nàng một cái đầu.
Mà Mộ Dung Trạm cũng cúi đầu nhìn nàng, thần sắc trong mắt biến ảo, đột nhiên biến thành đau thương.
"Mi Mi." Hắn đưa tay quấn lấy eo nàng, chậm rãi ôm nàng vào ngực, nhẹ giọng nói: "Đừng rời xa ta."
Nàng bất chợt hoảng hốt.
Nhưng ngực hắn thật sự rất ấm áp, nàng ngập ngừng một chút rồi cũng vươn tay ôm lấy eo hắn.
Nhưng đột nhiên ở sau lưng có người bị thương gọi nàng:" Hồng Dao, muội không cần ta nữa sao?"
Nàng bỗng nhiên quay đầu lại.
Người ở sau lưng mặc trường sam xanh sẫm, khuôn mặt anh tuấn.
Nhưng lúc đó khuôn mặt này nhíu chặt, dường như một khắc sau sẽ bật khóc.
Là Liêm Huy.
Hắn đưa tay phải ra với nàng, nói như mê hoặc: "Hồng Dao, quay về bên cạnh ta.
Muội đã đồng ý thành thân với ta, sau đó cùng đi đến chân trời góc biển.
Những lời này muội đã quên rồi sao?"
Cố Mi nhìn dung nhan vừa quen thuộc vừa xa lạ, mơ mơ hồ hồ.
Nhưng hắn tiếp tục thấp giọng nói: "Ta đồng ý với muội, bất kể là cái gì, chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi này đi.
Tìm một nơi không có ai biết chúng ta, chúng ta làm lại từ đầu được không?"
Cố Mi rất muốn nói "được".
Nàng định đưa tay ra cầm tay hắn.
Nhưng bên eo nàng đột nhiên siết chặt, giọng nói tức giận của Mộ Dung Trạm vang lên bên tai: "Cố Mi, muội vừa đồng ý với ta, cả đời sẽ không rời xa ta.
Bây giờ muội muốn đổi ý sao?"
Đúng vậy, đúng vậy.
Nàng đã đồng ý sẽ thành thân với Liêm Huy, sẽ theo y đi đến chân trời góc biển.
Còn Mộ Dung Trạm, Mộ Dung Trạm...
Nhưng nàng có đồng ý sẽ không rời xa hắn sao?
Nhưng mà Liêm Huy, huynh không tin ta, huynh không tin ta.
Huynh nghĩ là ta gϊếŧ Trang Thu Dung, huynh muốn ta đi với huynh quay về nhận tội.
Huynh không tin ta, làm sao ta còn có thể ở bên huynh? Huynh đi đi, huynh đi đi, ta không muốn gặp huynh nữa.
Liêm Huy nghe vậy, tay phải đang vươn ra lại ảm đạm buông xuống: "Hồng Dao, hóa ra trong lòng muội đã buông bỏ ta rồi sao?"
Cố Mi đột nhiên khóc lên.
Nàng khóc rất đau đớn, nghẹn ngào gần như không nói nên lời: "Ta phải buông tay huynh.
Thật ra ta là một người rất ích kỷ cũng rất hèn yếu.
Ta sợ đau, ta sợ chết, ta sợ tất cả mọi chuyện, tất cả mọi người khiến ta đau lòng.
Ta muốn có một người thật lòng yêu ta thương ta, sau đó ta cũng sẽ thật lòng yêu hắn thương hắn.
Nhưng mà Liêm Huy, người ta yêu, bất luận xảy ra chuyện gì hắn đều phải lựa chọn tin tưởng ta.
Ta đã từng thích huynh, huynh cũng như vậy với ta, ta không thể không cảm động.
Ta thật sự muốn bên cạnh huynh cả đời, thậm chí đi lấy lòng mẹ huynh, chỉ cần bà đồng ý cho chúng ta ở bên nhau.
Thế nhưng, thế nhưng huynh không tin ta.
Tại sao huynh lại tin lời Thông Nguyên Tử mà không tin lời ta? Thậm chí muốn ta và huynh cùng nhau quay về nhận tội.
Từ khi huynh bắt đầu nói ra những lời này, ta chỉ biết, ta nhất định phải quên huynh.
Cho nên huynh đi đi, huynh đi đi, sau này chúng ta đừng gặp lại nữa."
Nàng đau đớn khóc thành tiếng.
Những tủi hờn và khó chịu vẫn đè nén trong lòng mấy ngày nay đột nhiên phát tiết ra hết.
Liêm Huy là người đầu tiên đối tốt với nàng từ khi tới dị thế này.
Khi đó nàng còn cho rằng hắn sẽ là Mr Right của nàng, cho là mình vô duyên vô cớ xuyên không biết đâu chính là định mệnh, định mệnh nhất định phải gặp hắn.
Thế nhưng, khi hắn do dự hỏi câu hỏi "Trang Thu Dung có phải là muội gϊếŧ hay không?", nàng đã biết, hắn không phải là Mr Right của nàng nữa rồi.
Cuối cùng Liêm Huy cũng đi.
Hắn buồn bã xoay người, dưới sắc trời mờ nhạt, bóng lưng của hắn tiêu điều cô đơn như vậy.
"Liêm Huy, Liêm Huy." Nàng nhìn bóng lưng xoay người rời đi của hắn không kiềm chế được tiếng khóc.
Dù là mơ nhưng nàng cũng có thể cảm nhận được nỗi đau khổ thấu xương này, không có cách nào xua đi.
Mà hiện tại nàng đang nằm bên cạnh Mộ Dung Trạm, sớm đã khóc nức nở thành tiếng, hắn cũng đã tỉnh lại.
Hắn nghĩ là nàng gặp ác mộng nên vươn tay ôm nàng, tay còn nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, nhẹ giọng dỗ dành: "Mi Mi, đừng sợ, đừng sợ."
Nhưng lúc này Cố Mi vừa khóc, vừa không ngừng gọi: "Liêm Huy, Liêm Huy."
Bàn tay đang vỗ về nàng đột nhiên cứng đờ giữa không trung.
Mộ Dung Trạm không có cách nào hình dung tâm trạng mình lúc này.
Nữ nhân nằm trong lòng mình, lúc ngủ mơ lại gọi tên một nam nhân khác.
Hơn nữa, nàng còn đang khóc, khóc rất đau đớn thương tâm.
Vì một nam nhân trong giấc mộng cũng có thể khóc thương tâm như vậy, rốt cuộc là nàng mơ thấy gì?
Mất mát? Bi ai? Phẫn nộ? Đủ loại tâm tình cuộn trào mãnh liệt trong lòng hắn.
Hắn nhìn Cố Mi vẫn đang nhắm mắt rơi lệ, đột nhiên kích động muốn bóp chết nàng.
Chỉ có khi nàng chết, nàng mới không nghĩ tới nam nhân khác.
Khoảng thời gian này nàng tỏ ra cực kỳ hứng thú với những dược liệu kia, y sớm đã cảm thấy trong đó có điều khác thường.
Nghĩ tới nghĩ lui, chắc hẳn nàng đang nghĩ làm thế nào thoát khỏi hắn.
Mà những dược liệu này đương nhiên có liên quan.
Cho nên hắn nhắm một mắt mở một mắt, cũng không vạch trần, cho dù nàng giở mánh khóe gì cũng không có cách thoát khỏi hắn.
Thế nhưng, cho dù thân thể nàng không rời xa hắn, nhưng lòng nàng thì sao?
Hãy cứ bóp chết nàng đi.
Miễn là nàng chết, hắn cũng sẽ chết.
Đến lúc đó hắn sẽ đào hố dưới tàng cây phù dung trong tiểu viện này, hai người nằm chung một chỗ, như vậy bọn họ đời đời kiếp kiếp sẽ không chia lìa.
Không cần quan tâm tên Liêm Huy gì đó, hắn vĩnh viễn không tìm được chỗ này.
Trong lòng Mộ Dung Trạm điên cuồng gào thét ý nghĩ này.
Hắn tình nguyện mang nàng cùng nhau xuống địa ngục, cũng sẽ không để cho nàng và nam nhân khác cùng nhau lên thiên đường.
Tay hắn chậm rãi tiến tới chiếc cổ nhỏ bé và yếu ớt của Cố Mi.
Năm ngón tay chỉ cần nắm lấy, sau đó khẽ dùng chút lực, trong miệng người ngủ bên cạnh này sẽ không gọi tên nam nhân khác nữa.
Mộ Dung Trạm nhìn Cố Mi còn đang nhắm mắt rơi lệ, dù cho sóng lớn trong lòng hắn cuộn trào mãnh liệt, thế nhưng nét mặt hắn vẫn không có chút hoảng hốt.
Nhưng đúng lúc này, hắn chợt nghe Cố Mi lại khóc gọi một tiếng "ca".
Hắn tưởng là nàng tỉnh rồi, nhưng khi nhìn sang, nàng vẫn chỉ nhắm mắt rơi lệ như trước.
Như vậy, hắn cũng ở trong mộng của nàng sao?
Mộ Dung Trạm hơi do dự một chút, bàn tay bóp cổ Cố Mi hơi chậm lại, cũng không tiếp tục dùng sức nữa.
Cố Mi vẫn đang khóc nức nở gọi từng tiếng: "Ca, ca."
Mộ Dung Trạm nhìn nàng rơi lệ, nghe từng tiếng gọi không ngừng phát ra trong miệng nàng, bàn tay bóp cổ nàng đột nhiên hơi run rẩy.
Nàng chết rồi, hắn sẽ không được nghe nàng gọi "ca" nữa.
Thực ra Cố Mi không biết, mỗi lần nàng gọi hắn một tiếng "ca", mềm yếu, nhẹ nhàng, luôn luôn có một loại ý tứ nũng nịu bên trong, khiến hắn nghe xong, thầm nghĩ bất kỳ thứ gì trên thế gian này, chỉ cần nàng muốn hắn sẽ dốc toàn lực mang tới cho nàng.
Chỉ cần nàng không rời khỏi hắn, như vậy hắn có thể nuông chiều mọi thứ của nàng.
Bất luận nàng muốn thế nào, cho dù là lên đoạn đầu đài, xuống địa ngục, hắn sẽ không chần chừ mà đi cùng nàng.
Nhưng mà Mi Mi, tại sao muội lại yêu người khác?
Mộ Dung Trạm bất chấp, bàn tay bóp cổ nàng tiếp tục dùng sức.
Cố Mi bắt đầu giãy giụa, cho dù là đang ngủ mơ, nàng cũng cảm giác mình không thể hô hấp được.
Nhưng nàng thực sự là kiểu người chỉ cần ngủ thì có xảy ra chuyện gì cũng không biết, nàng vẫn không tỉnh lại, chỉ là hô hấp bắt đầu nặng thêm.
Mộ Dung Trạm nhìn chằm chằm khuôn mặt đang dần dần ửng hồng của nàng, nghe tiếng hít thở của nàng vốn càng ngày càng nặng, càng về sau lại càng nhỏ dần, dưới tay hắn vẫn tiếp tục dùng sức.
Nhưng bỗng nhiên, hắn thu tay về, quay đầu đi, giống như cá rời khỏi mặt nước bị ném phịch lên bờ, bắt đầu thở từng ngụm từng ngụm.
Hắn không ra tay được.
Cuộc đời ngắn như vậy, nhưng cũng rất dài, hắn còn chưa nghe đủ Cố Mi nũng nịu gọi hắn là ca, hắn còn chưa nhìn đủ Cố Mi không tim không phổi cười với hắn, hắn còn chưa cảm nhận được khi Cố Mi yêu hắn, tâm tình của hắn là gì.
Hắn không thể gϊếŧ nàng.
Hắn không thể.
Hắn muốn làm cho Cố Mi yêu hắn.
Cho nên từ giờ hắn sẽ đối tốt với nàng gấp bội, thỏa mãn tất cả nguyện vọng của nàng, không để cho nàng sợ hắn nữa, thật lòng thật dạ cảm nhận được hắn đối tốt với nàng.
Hắn muốn cho nàng cam tâm tình nguyện yêu hắn, quên đi Liêm Huy.
Liêm Huy! Hắn âm thầm đọc cái tên này trong lòng.
Lần trước hắn sai sát thủ đi ba lần, tất cả đều không hoàn thành nhiệm vụ, vẫn để hắn ta trốn thoát thành công.
Thế nhưng chỉ cần kẻ này còn sống, vậy thì trong lòng hắn vẫn có một cái gai.
Cho dù sau này Cố Mi yêu hắn, hắn cũng không tiếp tục cho phép kẻ này tiếp tục sống trên cõi đời này.
Hắn muốn xóa bỏ mọi thứ trước kia của Cố Mi và Liêm Huy.
Hắn muốn đuổi kẻ này ra khỏi lòng Cố Mi, không chút dư thừa.
Trong lòng Cố Mi chỉ có thể có một mình hắn.
Nếu như có bất kỳ kẻ nào khác, hắn sẽ đuổi tận gϊếŧ tuyệt, không chừa lại một chút hậu họa.
Cố Mi không biết nàng vừa lượn một vòng trước cửa điện Diêm Vương.
Sáng sớm ngày hôm sau tỉnh lại, nàng có chút khó chịu xoay cổ, không hiểu vì sao đột nhiên trong mơ lại cảm thấy khó thở.
Mà lúc này Mộ Dung Trạm đẩy cửa tiến vào.
Phía sau hắn là ánh nắng le lói đầu đông, khiến toàn thân hắn nhuốm một ánh sáng màu cam ấm áp hiền hòa giống như tiên nhân.
"Mi Mi." Y trong ánh nắng ấm áp sáng sớm mùa đông quay ra mỉm cười với nàng, dung nhan thanh nhã hiển hiện: "Ta dẫn muội ra khỏi thành Lạc Dương này, đi khắp thiên hạ thăm thú núi cao sông dài, thế nào?"