Cố Mi nghĩ nhất định là đang nằm mơ.
Thời gian mới chỉ một buổi tối, Mộ Dung Trạm lại chủ động nói với nàng: "Mi Mi, ta dẫn muội ra khỏi thành Lạc Dương này, đi khắp thiên hạ thăm thú núi cao sông dài, thế nào?"
Nhất định nàng vẫn đang nằm mơ, phải vậy không, phải vậy không? Rõ ràng đêm qua nàng thử thăm dò hỏi Mộ Dung Trạm: "Huynh cứ đợi mãi ở tiểu viện này có buồn chán không?".
Câu trả lời của hắn là: "Không buồn." Nhưng sao mới qua một buổi tối, thái độ của hắn đã quay ngoắt 180 độ rồi?
Mãi đến khi đứng ở ngoài thành Lạc Dương, nàng xoay người nhìn tường thành và cánh cổng cổ kính trước mặt, vẫn cứ thấy không chân thật giống như trong mơ.
Mấy ngày nay vẫn luôn tâm tâm niệm niệm nghĩ làm thế nào mới có thể thoát khỏi tòa thành này, nhưng tại sao đột nhiên lại giải quyết dễ dàng như vậy?
Nàng có chút hốt hoảng ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Trạm đứng bên cạnh nàng.
Ánh nắng mùa đông ấm áp, mỏng manh như sợi vàng.
Hắn vận thanh y, góc nghiêng hoàn hảo như người trong tranh.
Lúc này khóe môi người trong tranh hơi cong lên một độ cong nhất định, cho thấy tâm tình hắn hiện giờ coi như không tệ.
Hắn dừng bước, cùng Cố Mi nhìn tường thành và cánh cổng lớn của cổ thành nghìn năm này.
Cuối cùng hắn chớp mắt, đưa tay nắm lấy tay Cố Mi, cúi đầu mỉm cười với nàng: "Năm sau khi hoa mẫu đơn nở khắp thành Lạc Dương, ta sẽ dẫn muội cùng nhau quay về đây ngắm."
Đầu óc Cố Mi vẫn còn ngưng trệ tại câu nói sáng sớm của Mộ Dung Trạm "dẫn nàng đi chu du khắp thiên hạ, thăm thú núi cao sông dài", cho nên nghe xong những lời này, nàng chỉ ngây ngốc "ồ" một tiếng.
Không ngờ cung phản xạ của đứa nhỏ này lại dài như vậy, có thể quấn mấy vòng quanh trái đất rồi.
Cho đến khi được Mộ Dung Trạm nắm tay dẫn đi rất xa, nàng mới phản ứng kịp, ý tứ hai câu nói của hắn, là thật sự muốn dẫn nàng đi chu du khắp thiên hạ sao? Sau đó là quay về thành Lạc Dương cũng chỉ là trở về thăm hoa mẫu đơn một chút thôi sao?
Nàng có chút không dám tin ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Trạm.
Hình như hắn đang mỉm cười, thoạt nhìn tâm tình rất tốt.
Dường như cảm nhận được nàng đang chăm chú nhìn hắn, hắn cũng quay đầu lại, mỉm cười với nàng.
Nếu nhất định phải miêu tả nụ cười này, Cố Mi sẽ cảm thấy, vạn vật thiên hạ đều thất sắc trước mặt hắn.
Nàng đắm chìm trong nụ cười ấm áp này, trái tim đột nhiên hơi run rẩy, bàn tay bị hắn nắm bắt đầu chảy mồ hôi.
Thực ra động tác thân mật kiểu gì bọn họ cũng đã làm rồi, nhưng nàng chưa từng động tâm.
Nhưng hôm nay vì hai câu nói và nụ cười này của hắn, nàng không rõ đã cảm thấy có gì đó không giống trước đây.
Cùng hắn chu du khắp thiên hạ danh lam thắng cảnh.
Nếu như hắn có thể tôn trọng nàng, mọi chuyện không trói buộc tự do của nàng, vậy đề nghị này thực ra cũng không tệ lắm.
Nơi đầu tiên bọn họ đi là núi Lão Quân.
Núi Lão Quân là ngọn núi cao nhất cách Tần Lĩnh và núi Phục Ngưu hơn tám trăm dặm, cách Lạc Dương không xa lắm.
Xe ngựa đi rất chậm, một đường thong thả mà đi.
Đang giữa mùa đông, bên con đường hoang vắng là cây cối rụng lá tan tác, cũng không biết vì sao, Cố Mi đột nhiên lại nghĩ tới câu "Mạch thượng hoa khai", lời này như nói về nơi này vậy.
Nàng mỉm cười.
Mặc dù phong cảnh trước mắt không hề phù hợp với câu này, tình trạng hiện giờ của nàng và Mộ Dung Trạm cũng không hợp, nhưng mà không hiểu sao nàng lại nghĩ tới câu này.
Không vì sao cả chỉ là mỗi lần đọc câu này, đáy lòng nàng luôn có một cảm giác rất vi diệu.
Có lẽ cảm giác vi diệu này có tên là ấm áp.
Hiện giờ nàng và Mộ Dung Trạm sóng đôi ngồi phía trước xe ngựa, bất luận là biểu cảm gì nhỏ nhất trên mặt nàng cũng không tránh khỏi đôi mắt hắn.
"Đang nghĩ gì vậy?" Giọng nói hắn thanh nhã êm ái khiến Cố Mi nghĩ tới gió nhẹ ngày xuân nhẹ nhàng len qua ngọn cây trong rừng.
Nàng quay đầu đi, mỉm cười nói với hắn câu này, lại cẩn thận giảng giải cho hắn điển cố của câu nói này.
Nhớ một người, thư gửi tình.
Kể ra chỉ có mấy câu nhưng lại chất phác ấm áp, tình ý chân thật thiết tha.
Hoa bên vệ đường đã nở rồi.
Nàng có thể vừa ngắm hoa, vừa thong thả quay về.
"Thế nào?" Cố Mi cười hỏi Mộ Dung Trạm: "Trượng phu này có phải rất nặng tình với thê tử của hắn không?"
Mộ Dung Trạm chẳng ư hử gì.
Trong lòng hắn, nếu thật sự thâm tình với một người thì nên mỗi ngày không xa không rời mới phải.
Thê tử nhớ người thân, quay về thăm người nhà, cho dù trượng phu sự vụ bận rộn cũng có thể đi cùng mà.
Cái gọi là trượng phu, nội trong vòng một trượng mới là phu.
Nếu hắn và Cố Mi xa cách mấy tháng, hắn nghĩ nhất định hắn sẽ không chịu đựng được.
Nhưng hai mắt ngập ý cười như làn nước thu nhìn hắn, khiến hắn không cách nào nói thật suy nghĩ trong lòng.
Hắn không có cách nào đành gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với cái nhìn của nàng: "Phải.
Rất nặng tình."
Mộ Dung đại gia nói xạo mặt không hồng tai không đỏ.
Hắn thậm chí tìm cách để phối hợp với Cố Mi bây giờ đang được hai chữ ấm áp bao trùm trong tâm trí, khóe môi cong lên, cười thuần lương vô hại nói ra bốn chữ.
Thoạt nhìn hắn lúc này rõ ràng chính là cục bột mặc cho người ta nhào nặn.
Đáng tiếc cục bột này là lại mới được nặn, cứng nhắc nhất thế gian, chỉ sợ không ai có can đảm đến nhào nặn.
Còn về Cố Mi, ồ, thật ngại quá, mọi người đã nghe câu "thiết hán nhu tình" chưa.
Nếu nói trong văn học là "Tâm hữu mãnh hổ, tế khứu sắc vi".
Cho dù trong lòng Mộ Dung Trạm có là một con hổ, Cố Mi cũng sẽ là đóa tường vi, khiến cho hắn cam nguyện trở thành một con mèo trước mặt nàng.
Cố Mi nghe xong những lời này, trong lòng rất đắc ý.
Xuyên không như này cũng thật tốt, nói ra một câu nói hay như vậy khiến cho nàng cảm thấy văn vẻ lên không ít.
Tuy rằng nàng vẫn cảm thấy mình chỉ là nữ hán tử thôi.
Chỉ đáng tiếc là vừa rồi tại sao lại lừa hắn là nàng đọc câu này trong một quyển sách cổ, nếu nói thẳng là nàng nghĩ ra thì tốt hơn bao nhiêu.
Văn vẻ bao nhiêu làm màu bấy nhiêu.
Nàng đột nhiên hiểu ra, nguyên nhân tại sao nhiều nữ chính xuyên không sau khi chuyển kiếp đều thích đạo văn thơ từ của cổ nhân như vậy.
Người khác khổ tâm nghĩ ra được câu thơ " ngâm an nhất cá tự, niệp đoạn sổ căn tu", kết quả lại được nữ chính lãnh diễm cao quý xuyên không thuận miệng nói ra với nam chính hoặc nam phụ.
Cố Mi mím môi cười.
Bởi vì nàng nghĩ đến, nếu nàng đột nhiên cảm thán nói thơ từ gì đó của cổ nhân trước mặt Mộ Dung Trạm, có lẽ hắn sẽ dùng ánh mắt như nhìn kẻ tâm thần nhìn nàng, không thì cho rằng đầu óc nàng bị lừa đá, hoặc là bị ma nhập rồi.
Nàng nghĩ nàng vẫn nên trung thành với bổn phận của mình thì hơn.
Mình là tỏi đầu to thì không cần giả bộ thành hoa thủy tiên gì đó.
Sau cùng không nở được hoa, vẫn cứ lộ ra bản chất vốn có.
Hôm nay tâm trạng nàng tốt.
Khoanh tay khoanh chân ngồi phía trước xe ngựa, nhìn con ngựa bờm vàng chậm rãi cước bộ trước mặt.
Mộ Dung Trạm và nàng không dùng roi ngựa, chỉ để mặc cho nó tùy ý đi chậm rãi như thế, thỉnh thoảng còn dừng lại gặm ngọn cỏ hơi khô vàng ven đường.
Nếu nói năm tháng tĩnh lặng, kiếp này an yên, có lẽ cũng chỉ thế này thôi.
Núi Lão Quân không cao lắm, nhưng tuyệt đối không tính là thấp.
Cố Mi vừa leo núi, vừa làu bàu Mộ Dung Trạm này quả thực không giống người thường, ngay cả leo núi hắn cũng phải chọn một ngọn núi thanh tĩnh để đi.
Ban đầu ý của nàng là muốn tới núi Võ Đang.
Danh sơn tú thủy, người đời đều biết.
Thế nhưng Mộ Dung Trạm ngại nơi nào nổi tiếng quá, sợ đông người, cho nên chọn núi Lão Quân này, còn nói cái gì mà núi trong thiên hạ ở đâu chẳng giống nhau.
Làm sao có thể giống nhau được.
Từ Hà Khách nói "Ngũ nhạc quy lai bất khán sơn, Hoàng Sơn quy lai bất khán nhạc"1.
Nếu như giống nhau cả, lão nhân gia ông cần gì phải nói câu này?
Nhưng oán giận thì oán giận, nàng vẫn cam chịu theo chân Mộ Dung Trạm hổn hển bò lên núi Lão Quân.
Thế núi hiểm trở, Cố Mi chỉ nhìn thôi tay chân cũng đã nhũn ra.
Lúc trước đã từng nói, đứa trẻ này là người nhát gan, ngay cả ngồi thuyền hải tặc cũng khóc được.
Núi cao như vậy, nàng có thể nói nàng không dám nhìn xuống nhưng nhìn lên cũng không dám sao?
Mùa đông tầm nhìn vốn không xa, hơn nữa bọn họ sáng sớm đã trèo lên ngọn núi này, trên sườn núi nơi nào cũng bị mây mù che phủ rồi có được không.
Nàng bắt đầu muốn bỏ cuộc.
Đừng thấy nàng lúc trước hô hào nói cái gì mà muốn đi khắp thế gian, thăm thú khắp núi cao sông dài các kiểu, nhưng chẳng qua chỉ là lý tưởng của Cố đại tiểu thư nàng mà thôi.
Nhưng còn có một câu như này "Lý tưởng đầy một bụng, hiện thực đầy bi thương".
Hiện thực bi thương bây giờ chính là đối mặt với núi Lão Quân cao chót vót ẩn hiện trong mây mù này, nàng thật xấu hổ đã muốn bỏ cuộc rồi.
"Cái đó...!ca...!chi bằng chúng ta quay về đi?" Nàng rụt cổ nói.
Mộ Dung Trạm quay đầu nhìn nàng.
Sáng sớm mùa đông sương mù lập lờ, tóc mai trước trán nàng hơi ướt, đôi mắt như nước càng thêm ướŧ áŧ.
Ánh mắt nàng nhìn hằn có phần né tránh, cũng có phần bối rối, dường như là có hơi ngượng ngùng khi nói ra những lời này.
Mộ Dung Trạm nhìn dáng vẻ nàng của nàng, lòng mềm hơn cả mây trôi trên đỉnh núi.
Hắn khẽ cười, chậm rãi nói: "Là muốn ôm hay là muốn cõng?"
"Hả?" Vốn là sau khi chạm phải nụ cười và ánh mắt Mộ Dung Trạm thì Cố Mi cúi đầu, nghe xong hắn nói câu không có chủ ngữ cũng không có tân ngữ này thì sửng sốt, khó hiểu ngẩng đầu nhìn hắn.
Mộ Dung Trạm nhìn bộ dạng mù mờ này của nàng, giống như một chú mèo con hoảng sợ vậy.
Hắn không khỏi vươn tay dịu dàng xoa xoa mái tóc nàng, cười nhẹ, bổ sung thêm câu nói kia: "Ta nói, muội muốn ta ôm muội hay là muốn cõng muội lên núi?"
Kết quả là mồm nhanh hơn não, não Cố Mi còn chưa kịp tiếp nhận những lời này, suy nghĩ vấn đề thỏa đáng hay không thỏa đáng, miệng nàng nhanh nhảu trả lời: "Cõng đi."
Lời vừa ra khỏi miệng nàng đã muốn cắn lưỡi tự sát.
Ý nàng không phải như vậy.
Nàng không muốn hắn cõng đâu.
Chẳng qua là câu hỏi này của hắn là câu hỏi lựa chọn một trong hai.
Nàng nhất thời không đề phòng lọt vào cái bẫy này của hắn.
Nàng rất muốn giải thích ý nàng không phải như vậy.
Ý của nàng thật ra là muốn xuống núi, chứ không phải là làm nũng với hắn nàng mệt mỏi muốn hắn cõng hay ôm.
Có thể quay ngược thời gian không? Ông trời ơi, cho con một chiếc hộp pandora đi á á.
Nhưng Mộ Dung Trạm đã ngồi xổm trước mặt nàng, vừa cười vừa nói: "Lên đi."
Sau đó Cố Mi lại si mê rồi.
Đại ca ngươi có cần ngay cả tư thế ngồi xổm này cũng ưu nhã như thế không, ngươi như vậy bảo ta sau này sống thế nào.
Nàng đang si mê cho nên không động đậy.
Mộ Dung Trạm hơi nghiêng đầu nhìn nàng cười: "Đừng cắn móng tay nữa.
Mau lên đây."
Mặt Cố Mi đỏ lên.
Nàng không có sở thích gì khác, khi suy nghĩ hoặc là háo sắc thì thích cắn móng tay mà thôi.
Nhưng bây giờ lại bị Mộ Dung Trạm thấy được.
A a, thể diện trong ngoài gì đó mất hết rồi.
Nàng không muốn sống nữa.
Tại sao nàng có thể bị bề ngoài thanh tao nho nhã của hắn làm cho mê muội, nàng đã quên lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, hắn cười như gió nhẹ tháng ba nói với nàng: "Cố cô nương, trên răng cô có dính rau à?"
Quả nhiên vẫn bị bề ngoài của hắn lừa mà.
Cố Mi vừa phẫn hận nghĩ chuyện này, vừa chậm rì rì, nhưng thực ra cũng mong đợi bò lên lưng hắn.
Sau khi hắn mặc y phục mặc dù thoạt nhìn gầy gò, nhưng vóc dáng bên trong thế nào, không ai rõ ràng hơn Cố Mi.
Nghĩ tới mấy tối qua, Cố Mi cũng có chút đỏ mặt.
Dáng người thật sự không phải đẹp bình thường nữa, khiến cho quả tim nhỏ của nàng không yên "thình thịch" đập loạn.
Hiện giờ nàng nằm trên lưng hắn, hai tay vòng qua cổ hắn, môi mím thật chặt, không nói gì.
Thực ra đứa trẻ này xấu hổ mà thôi.
Dù sao đây là lần đầu tiên nàng được một nam nhân cõng, cảm giác này quá mới lạ.
Qua lớp y phục, dường như cũng cảm nhận được nhiệt độ của hắn.
Nghiêng đầu, lỗ tai dán vào lưng hắn, dường như cũng nghe thấy trái tim kiên cường kia đang đập trong lồng ngực.
"Cái đó...!ca...!muội có nặng không?" Trong hoảng loạn nàng muốn nói chuyện để dời đi chuyện xấu hổ.
Hiện giờ ngực nàng dán chặt vào lưng Mộ Dung Trạm, cho nên hắn cảm nhận rất rõ trái tim nàng đang loạn nhịp.
Khóe môi dâng lên một nụ cười vui vẻ, hắn khẽ cười nói: "Rất nặng."
Cố Mi có chút buồn bực nói: "Thật sao?"
Trước giờ đều là Mộ Dung Trạm xuống bếp, hắn nấu ăn và làm điểm tâm rất ngon, nàng không khống chế được bản thân, cho nên không khỏi ăn nhiều hơn một chút.
Chỉ là đại ca, huynh không biết dỗ dành con gái vui à? Nói là không nặng hoặc là muội rất nhẹ thì huynh sẽ chết sao?
Cố Mi ảo não nhìn chằm chằm gáy hắn.
Nhưng giọng nói của Mộ Dung Trạm lại truyền đến: "Nặng hơn nữa ta cũng cõng được."
Hắn đây là có ý gì? Là chê nàng nặng hay là không chê? Còn nàng nên có phản ứng gì với câu này của hắn? Là cảm động đến rơi nước mắt nói "ca, huynh thật sự quá tốt" các kiểu, hay là dứt khoát ngạo kiều quay đầu đi chỗ khác không để ý tới hắn?
Cố Mi bối rối, cuối cùng nàng yếu ớt nói một tiếng: " Ồ."
Nàng thực sự là khúm núm quen rồi.
Ngay cả nàng cũng khinh thường mình.
Vì sao nàng không dám đánh một quyền lên lưng hắn, phẫn hận nói: "Dám nói bản cô nương béo? Ngươi chán sống rồi sao?"
Nhưng thực ra Mộ Dung Trạm còn hi vọng Cố Mi như vậy với hắn.
Nếu có một ngày Cố Mi như vậy với hắn, chứng tỏ nàng đã thực sự thích hắn, cho nên trước mặt hắn mới có thể không kiêng nể gì cả, tất cả khuyết điểm và tùy hứng của nàng đều lộ rõ.
Hắn có thể tưởng tượng được, bây giờ Cố Mi trên lưng hắn nhất định là rất buồn bực nghĩ đến câu nói kia của hắn, sau đó trong lòng thật ra hận không thể thẳng tay cho hắn một quyền, hoặc là dứt khoát đạp cho hắn một cước.
Đáng tiếc, bây giờ Cố Mi còn sợ hắn, cho nên nàng mới có thể "ồ" một tiếng yếu ớt như vậy.
Hắn an ủi mình, không thể nóng vội, phải từ từ.
Cuộc sống sau này còn dài, hắn nhất định sẽ làm cho Cố Mi thích mình.
Hai tay nâng người sau lưng lên một chút, hắn dịu nàng nói: "Ngủ một giấc đi.
Đợi lên đến đỉnh núi, ta gọi muội."
Buổi sáng dậy quá sớm, còn Cố Mi lại bám lấy giường.
Nếu không phải hắn kéo nàng đứng lên, chỉ sợ đến giờ nàng vẫn chưa dậy.
Cố Mi nghe vậy, lại "ồ" một tiếng, sau đó thật sự gối đầu lên vai hắn, nhắm mắt lại.
Cảm giác được tiếng hô hấp đều đều bên tai, trong mắt Mộ Dung Trạm không giấu được ý cười.
Đối với hắn mà nói, người bây giờ hắn cõng trên lưng chính là cả thế giới của hắn.
1.
"Ngũ nhạc quy lai bất khán sơn, Hoàng Sơn quy lai bất khán nhạc" ("五岳归来不看山,黄山归来不看岳", có nghĩa là nếu đã xem qua 5 ngọn núi thuộc Ngũ Nhạc (Hoa Sơn, Thái Sơn, Hành Sơn, Hằng Sơn,Tung Sơn) thì không cần phải đi thêm bất cứ ngọn núi nào, nhưng nếu đã chiêm ngưỡng ngọn Hoàng Sơn rồi thì cũng không cần đến Ngũ Nhạc làm gì nữa.