Cố Mi sắp bị cái dáng vẻ của Mộ Dung Trạm chọc cho tức điên, nàng vừa suy nghĩ, đã bật thốt lên: "Mộ Dung Trạm, ta không muốn ở cạnh huynh nữa."
Nàng không hề biết, nàng hống hách với hắn thế nào cũng được, hắn ngược lại còn vui vẻ giúp đỡ nàng.
Nhưng mà, con người hắn cũng có giới hạn.
Giới hạn đó là, nàng bằng mọi giá phải ở bên cạnh hắn.
Vì vậy Cố Mi không hề biết rằng, câu nói của nàng tuy đơn giản, bình thường, trong nháy mắt đã khiến Mộ Dung Trạm biến thành kẻ khác, ác quỷ biếи ŧɦái.
Nàng vừa nói ra khỏi miệng, còn chưa nhìn rõ Mộ Dung Trạm làm gì, nhưng khắc sau, nàng chỉ thấy chóng mặt, tay phải của hắn nháy mắt đã nắm chặt cằm nàng, bắt nàng ngẩng đầu.
Cái tay nắm lấy cằm nàng rất dùng lực, sức lực này, cảm giác như muốn bóp vỡ xương nàng ra vậy.
Cố Mi không nhìn được đau mà kêu nhẹ một tiếng.
Nàng rất bất mãn ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Trạm, nhưng vừa thấy bộ dạng của hắn, nàng liền sợ hết hồn, trái tim trong ngực nhảy thót lên.
Gương mặt hắn lạnh như băng, con ngươi đen tối dường như đang dần dâng lên bão tố điên cuồng.
Cái tay nắm cằm nàng càng lúc càng siết chặt.
Mà thanh âm của hắn cũng lạnh lẽo, cứ như là mấy tấn băng vậy, khiến tay chân đều tê rần.
"Muội vừa nói cái gì?"
Dưới sự cường đại của hắn, trong nháy mắt nàng đã hoảng.
Nàng liệu có thể thu hồi câu nói vừa nãy không.
Nhưng hắn vốn không cho nàng cơ hội mở miệng, hắn lại tiếp tục nói một câu: "Muội lại vì Liêm Huy mà rời bỏ ta?"
Xin tha cho đại ca à, ta đến giờ vẫn chưa nói qua câu đó.
Đây là do ngươi tự tưởng tượng ra đấy.
Cố Mi rất muốn giải thích, nhưng lại bị hắn siết quá đau, thật khó khăn mới nói xong câu.
Nhưng vấn đề là, phải xem hắn có nghe lọt tai không.
"Ca, ca, câu nói vừa rồi của muội là vu vơ thôi, sao có thể bỏ lại huynh."
Nàng chịu đau giải thích.
Hơn nữa điều nàng nói là thật.
Nhưng Mộ Dung Trạm không nghĩ vậy.
Hắn thấy lời nàng bật thốt lên là sự phản ánh nội tâm chân thực nhất, nhưng tên nhãi này đâu hiểu, Cố Mi nàng đâu có nói vì Liêm Huy mà bỏ hắn đi.
Hắn chỉ là tự mình nghĩ ra, vì trước đó Cố Mi vì chuyện hắn sai người ám sát Liêm Huy mà chất vấn hắn, sau đó nàng nói, nàng không muốn ở bên hắn nữa.
Nhưng hắn cũng không nghĩ là ban đầu nàng hỏi chuyện của A Thanh, sau đó mới hỏi chuyện của Liêm Huy mà.
Nhưng hắn lại tự động xóa luôn chuyện của A Thanh đi.
Kì thực nói thẳng ra, Mộ Dung Trạm quá để ý vị trí của Liêm Huy trong lòng nàng.
Dù sao trước đây nàng từng thích Liêm Huy, hơn nữa hắn không chỉ một lần trong bóng đêm nhìn thấy Cố mi nửa đêm nằm mơ khóc lóc gọi tên Liêm Huy.
Còn có lần, nàng nằm trong lồng ngực hắn, nhưng trong mơ lại khóc gọi tên Liêm Huy.
Mộ Dung Trạm thực sự so bì với Liêm Huy.
Hắn thấy có hắn không có y, có y không có hắn.
Nhưng lòng Cố Mi hắn không thấy rõ, không sờ được, không cảm nhận được.
Hắn rất khổ não, hắn chỉ hận không thể moi tim nàng ra để xem bên trong đó có gì.
Vì vậy bây giờ hắn không tin giải thích của nàng, nói gì mà lời vu vơ.
Hắn lại không hiểu nàng chắc? Đó chắc chắn là gió chiều nào xuôi chiều ấy, thấy hắn nổi giận nên nghĩ trăm phương ngàn kế lừa hắn.
Nếu như là chuyện gì khác, Mộ Dung Trạm hắn vẫn có thể để nàng lừa như vậy.
Căn bản là hắn không bận lòng.
Nhưng việc này thì khác, hắn nhất định phải khiến nàng quên đi Liêm Huy, khiến nàng không nhớ mong hắn chút nào nữa.
Trên đời này không có thuốc xóa kí ức sao? Hắn nghĩ, nếu có thì hãy để Cố Mi thử xem.
Nhưng lại sợ làm vậy nàng sẽ quên cả hắn mất..
Mọi tâm tình đan xen trong lòng Mộ Dung Trạm, mà bên ngoài thì thể hiện ra là, sắc mặt hắn ngày càng lạnh lẽo, trong mắt ngày càng buốt giá, thậm chí đã vằn đỏ.
Đây là điềm báo của sự tức giận vô cùng à? Cố Mi nhìn bộ dạng của hắn, ngay cả thở cũng không dám.
Bên cạnh nàng là Thúy Nhi nằm trên đất không còn hơi thở, nàng liệu có theo gót nàng ta luôn không?
Dù sao Mộ Dung Trạm đang phẫn nộ, cảm giác khiến người ta thật sợ hãi.
Cố Mi cảm thấy nàng chưa chờ hắn ra tay, bản thân đã bị hù chết.
"Ca, ca." Nàng không quan tâm cảm giác ngày càng đau trên cằm, run rẩy mở miệng gọi hắn, để có thể gọi về một chút lí trí của hắn.
Cảm giác hiện tại hắn đem đến cho nàng, đó là sự bình tĩnh trước khi phát điên.
Mộ Dung Trạm làm ngơ với sự hoảng sợ của nàng.
Hắn hoàn toàn tưởng tượng ra hình ảnh Cố Mi yêu thích Liêm Huy, vô cùng căm ghét hắn, thậm chí không muốn lại gần hắn, bất kì cũng nào cũng bị ý muốn rời bỏ hắn chiếm lấy tâm trí.
Hắn sắp điên rồi.
Tay nằm cằm nàng buông lỏng, Cố Mi chưa kịp thở một hơi, tay hắn đã trượt lên vai nàng.
Sau đó gương mặt lạnh lùng của hắn hơi cúi xuống, mà cái tay còn lại của hắn như một cái bóng, nháy mắt đã trượt xuống khuỷu chân nàng.
Khắc sau, Cố mi thấy cơ thể nhẹ bẫng.
Nàng bị Mộ Dung Trạm ôm ngang người.
Nàng thật sự sợ.
Nhưng nàng không dám động đậy, nàng chỉ có thể run rẩy đưa tay ôm cổ hắn, cẩn thận từng tí hỏi: "Ca, huynh muốn đưa muội đi đâu?"
Có phải tìm nơi hẻo lánh,sau đó tiêu diệt nàng sao?
Cố Mi bị ý nghĩ hiện ra trong đầu dọa chết khϊếp.
Nàng nhìn gương mặt lạnh như đóng băng của Mộ Dung Trạm, sợ hãi đến mức không dám thở.
Nhưng Mộ Dung Trạm im lặng, chỉ rảo bước, ôm nàng không ngừng bước về chỗ thâm sâu.
Như suy nghĩ của nàng, Mộ Dung Trạm đúng là tìm nơi hẻo lánh.
Nhưng có vẻ không phải để gϊếŧ nàng.
Có ai gϊếŧ người mà còn phải cởi y phục sao?
Hơn nữa dùng chữ cởi là sai, căn bản là xé mà.
Với lực tay của hắn, chỉ cần hai lần, cả người nàng đều lộ ra.
Mẹ nó! Tốc độ này, Cố Mi căn bản không kịp phản ứng, Mộ Dung lão nhị đã vọt tới.
Tên nhóc Mộ Dung Trạm này, nói sao nhỉ, hắn đúng là rất yêu nàng, nhưng hắn lại cao ngạo mà, hắn ngượng ngùng mà, ba chữ ta yêu nàng hắn rất là xem thường, cũng không tiện nói ra.
Vì vậy, với hắn mà nói, cái gọi là tình yêu không phải dùng lời để nói, mà là dùng hành động.
Một lúc nào đó, hắn bị Cố Mi làm cảm động, làm một lần.
Một lúc nào đó, Cố Mi quan tâm hắn, làm một lần.
Một lúc nào đó, Cố Mi khiến hắn vui vẻ, làm một lần.
Đối diện với nhau, một lúc nào đó, Cố Mi khiến hắn không vui, vậy cũng làm một lần.
Ví dụ như hiện tại.
Hắn đối với Cố Mi thật sự rất tức giận.
Hắn tức giận hận không thể bóp lấy cổ nàng mà nói, Cố Mi nàng nghe đây, rốt cuộc nàng yêu ta hay yêu hắn? Nếu như nàng nói yêu hắn, vậy ta sẽ bóp chết nàng, sau đó ta tự tử.
....Đại ca à ngươi nghĩ hỏi vậy, Cố Mi sẽ đáp thế nào?
Trong lòng Mộ Dung Trạm thật sự hận không thể bóp chết nàng.
Cô nhóc này thật sự khiến hắn rất hỗn loạn.
Ngươi nói xem người vô dục vô cầu như hắn, mỗi ngày đều ở trong khu tiểu viện thành Lạc Dương trồng hoa nuôi cá đọc sách, thi thoảng gϊếŧ người, ngày tháng nhàn nhã biết bao? Nhưng Cố Mi lại tự nhiên xông vào thế giới của hắn, sau đó hắn rất quan tâm nàng, còn quan tâm hơn cả bản thân hắn.
Xì, thực ra thì, ban đầu hắn cũng chưa từng để tâm tới bản thân.
Hắn căn bản không coi sinh tử làm nặng.
Nhưng giờ đã có nàng, mọi chuyện khác rồi.
Hắn muốn sống thật tốt, sống để cho nàng chỗ dựa, để hồ đồ cùng nàng, để đi khắp thiên hạ với nàng.
Hắn thật khó khăn mới tìm được một thứ khiến hắn quan tâm, ngươi nói làm sao hắn có thể từ bỏ dễ dàng? Vì vậy hắn gác lại cuộc sống nhàn nhã của mình, làm những việc bản thân chán ghét nhất làm cùng Cố Mi.
Không thì ngươi thật sự nghĩ hắn lại muốn cứ chạy qua chạy lại thế sao? Với hắn mà nói, thiên hạ muôn ngàn cảnh sắc, cũng chẳng bằng cây hoa phù dung trong tiểu viện ở Lạc Dương của hắn khai hoa.
Nhưng không phải mang lại niềm vui cho nàng sao? Không phải có thể khiến Cố Mi toàn tâm toàn ý yêu hắn sao? Sau đó hắn có thể khiến Cố Mi ở cùng mình trong tiểu viện ở Lạc Dương nhìn hoa phù dung nở, từng đóa bung tỏa mà?
Nhưng mấy ngày nay hắn cùng nàng đi đông đi tây vốn không cảm động được nàng, căn bản không khiến nàng thích hắn.
Cố Mi nàng chỉ vì một kẻ ngoài nói Liêm Huy bị thương nặng khó trị, đã lập tức đi chất vấn hắn.
Mộ Dung Trạm thấy mình sắp điên rồi, bị nàng bức điên.
Y
Hắn rốt cuộc phải làm sao, mới có thể khiến nàng yêu mình, sau đó quên đi Liêm Huy?
Hắn bây giờ bị lửa giận mờ mắt, không nghĩ được điều gì.
Trong lòng hắn chỉ nghĩ nàng yêu Liêm Huy, chán ghét hắn, muốn rời khỏi hắn.
Vì vậy hắn phải nghĩ cách phát tiết lửa giận của mình.
Hắn phải cho nàng biết, nàng là của riêng hắn.
Vì vậy Mộ Dung Trạm ở phương diện tình ái này cũng chỉ nghĩ ra một biện pháp, làʍ ŧìиɦ.
Hắn ghì chặt nàng trên cây, điên cuồng xé toang y phục nàng, thô bạo tiến vào.
Hắn không nói gì, căn bản là không biết phải nói gì, cũng có thể, hắn chẳng có gì để nói.
Hắn chỉ muốn cứ làm như vậy, đến tận lúc thiên hoang địa lão.
Hình như chỉ có vậy, hắn mới khiến bản thân bình tĩnh hơn.
Mộ Dung Trạm như cuồng phong tiến vào.
Hắn lúc này đỏ rực hai mắt, hai tai ù đi, vì vậy không nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của nàng, cũng không nghe tiếng xin tha của nàng.
Cố Mi thật sự đau quá.
Thật sự rất đau.
Mộ Dung Trạm trên giường thực sự có thô bạo như vậy rồi, nhưng đều là lúc nàng đã rất ướŧ áŧ.
Nhưng bây giờ, hắn chẳng khơi gợi trước chút nào, cứ thô bạo tiến vào như vậy.
Nàng cảm thấy bản thân bị xé rách, thậm chí còn đau hơn lần đầu.
Đó chỉ là một điều.
Còn nữa, phía sau lưng nàng bây giờ là cây.
Y phục cả người đã bị y xé toang, da thịt sau lưng nàng hoàn toàn cảm nhận được sự thô ráp, sần sùi, lồi lõm trên thân cây.
Thối tha! Đúng là trước sau tập kích mà? Trong sách nói bị cường bạo sẽ thấy hoan lạc đều là điêu toa, đúng là sách rác.
Chủ yếu là biểu hiện của hắn giờ khủng bố quá, như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Cố Mi thấy sợ vô cùng, nàng lần đầu thấy hắn như vậy.
"Ca, ca." Nàng khóc lóc, chỉ mong hắn sẽ dừng lại.
Mộ Dung Trạm vốn đang dằn vặt nàng.
Nàng hành hạ trái tim hắn, hắn chỉ có thể dằn vặt cơ thể nàng.
Nhưng trái tim hắn thật sự rất đau, đau đến mức không thở nổi.
Hắn rốt cuộc nên đối với nàng thế nào?
Gϊếŧ không được, nếu không còn nàng, hắn chắc sẽ tự sát.
Nhưng hằn không chửi rủa được, chủ yếu là ăn nói ngờ nghệch, chuyện gì cũng chỉ làm, không quen cãi nhau.
Vì vậy hắn chỉ có thể dằn vặt nàng thế này.
Kì thực hắn chỉ muốn nàng biết trái tim hắn đau thế nào.
Nhưng Cố Mi thật sự không biết.
Nàng bây giờ chỉ biết, người nàng rất đau, chỗ nào cũng đau.
"Ca,ca." ngoại trừ gọi hắn, nàng còn làm gì được?
Nhưng Mộ Dung Trạm không nghe lọt tai cái gì.
Hắn chỉ cúi đầu cắn lên bờ vai mềm mại của nàng, nói thật nhỏ: "Mi Mi , chúng ta cùng xuống địa ngục đi."