"Hồng Dao, theo ta quay về."
Thông Nguyên Tử vừa nói ra lời này, Cố Mi chỉ cảm thấy toàn thân cứng đờ.
Mẹ nó tên biếи ŧɦái! Lúc trước nói với ta cái gì mà người Hồng Dao yêu là ngươi, sau đó một tay gϊếŧ Trang Thu Dung rồi lại giá họa lên đầu ta, sau đó còn làm nhân chứng chứng minh ta gϊếŧ Trang Thu Dung trên công đường, lại vô cùng đau đớn gọi ta là nghiệt đồ, tuyên bố khai trừ ta khỏi Hoa Sơn, nói với chúng nhân Hoa Sơn nếu nhìn thấy ta có thể tự tay gϊếŧ, bây giờ ngươi vẫn không biết xấu hổ đứng trước mặt ta nói: "Hồng Dao, theo ta quay về?"
Xin hỏi vị chưởng môn Thông Nguyên Tử này, là ngươi quá tự tin hay là cảm thấy ta rất ngu? Đầu óc ta bị úng nước mới đồng ý quay về cùng ngươi.
Cố Mi không để ý tới ông ta, nàng chỉ càng vùi đầu vào lòng Mộ Dung Trạm.
Nàng thực sự không muốn gặp lại đám người khiến cho nàng bực mình này.
Về phần Mộ Dung Trạm, hắn căn bản không để ý đến lời Thông Nguyên Tử nói.
Hắn thấy, Thông Nguyên Tử này không có bất cứ uy hϊếp gì với hắn.
Nói trắng ra là, người Cố Mi không thích sẽ không cấu thành uy hϊếp với hắn.
Cho nên Thông Nguyên Tử lại chậm rãi nói một câu: "Hồng Dao, theo vi sư quay về."
Fuck! Cố Mi thực sự phục rồi, nàng chưa từng gặp người nào như thế này.
Nàng thực sự không nhịn được, cho nên nàng ở trong lòng Mộ Dung Trạm ngẩng đầu lên, khóe môi hơi cong lên, cười lạnh nói: "Nếu như ta nhớ không nhầm, hình như các hạ đã khai trừ ta khỏi Hoa Sơn rồi? Vậy bây giờ làm sao ngươi còn có thể là sư phụ ta nữa?"
Nhưng Thông Nguyên Tử da mặt cực dày lại nói tiếp: "Ngay cả khi ta đã khai trừ muội ra khỏi Hoa Sơn, nhưng một ngày là thầy, cả đời là cha.
Còn nữa, mười ba năm trước, mẫu thân muội đã giao phó muội cho ta, bây giờ muội làm sai, ta đương nhiên có quyền bắt muội trở về, tiếp nhận thẩm tra của quan phủ."
Mẹ kiếp! Nói chuyện cũng ra vẻ đạo mạo, còn giống như một trưởng bối hiền từ giáo huấn vãn bối đã làm sai, Cố Mi muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi lão ta.
Đáng tiếc lột lớp mặt nạ này ra, bên dưới không biết là thứ bẩn thỉu gì.
Nhưng đáng giận hơn là người bình thường chỉ nhìn thấy lớp mặt nạ này của ông ta mà không thấy được thứ bên dưới.
Cố Mi giật giật khóe miệng, vô cùng khinh thường nói: "Rốt cuộc là ai gϊếŧ Trang Thu Dung, trong lòng ta và ngươi đều biết rõ.
Bây giờ ta cũng nói cho ngươi rõ, ta sẽ không quay về.
Cho dù chết ta cũng sẽ không quay về."
Cho dù là quay về bị quan phủ định tội sau đó chờ sau thu chém đầu, hay là sau khi quay về bị Thông Nguyên Tử nhốt ở xó xỉnh nào, từ đó về sau không được nhìn thấy ánh mặt trời, không biết cuộc sống ngày mai thế nào, thì Cố Mi cũng tình nguyện chết cho xong.
Thông Nguyên Tử nghe vậy, trong lòng lạnh lẽo.
Sau đó ông ta chậm rãi nói một câu: "Đã như vậy thì hôm nay, ở nơi này ta sẽ thanh lý môn hộ."
Kỳ thực xét về bản chất, Thông Nguyên Tử và Mộ Dung Trạm cũng cùng một loại người, thà rằng chính tay gϊếŧ Cố Mi cũng không muốn thấy nàng và nam nhân khác ngươi ngươi ta ta.
Giống như vừa rồi ông ta thấy cảnh tượng Cố Mi và Mộ Dung Trạm thân mật hôn nhau, ông ta cũng bắt đầu nổi sát ý.
Mà bây giờ nghe Cố Mi chính miệng nói ra: nàng tình nguyện chết cũng sẽ không quay về cùng ông ta, sát ý trong lòng lại bùng lên.
Nếu như nói Mộ Dung Trạm đối với Cố Mi là vì yêu mà sinh ra ham muốn chiếm giữ và khống chế, thì Thông Nguyên Tử chỉ đơn thuần muốn chiếm giữ và khống chế mà thôi.
Kỳ thực ông ta cũng chưa tới mức yêu sâu đậm Cố Mi, chỉ là bởi vì nàng được một tay ông ta nuôi lớn.
Ông ta nhìn nàng ngày ngày trưởng thành, quen được nàng ngưỡng mộ và làm nũng.
Sau đó, Hồng Dao lại nói với ông ta: "Sư phụ, con yêu người." Ông ta cũng chỉ xoa đầu nàng, nói với nàng, đây chỉ là tình yêu của nữ nhi đối với phụ thân.
Hồng Dao yêu mà không được, ngược lại bắt đầu giận dỗi, càn quấy theo đuổi Liêm Huy, mục đích chẳng qua là vì để Thông Nguyên Tử ghen mà thôi.
Mà quả nhiên Thông Nguyên Tử ghen.
Ông ta vốn cho rằng tình cảm của mình đối với Hồng Dao chỉ bình thường là của phụ thân với nữ nhi thôi, thế nhưng ngay cả chính ông ta cũng không biết tình cảm này đã biến chất từ bao giờ.
Nhưng mà ông ta không muốn nhìn thấy Hồng Dao đối tốt với nam nhân khác, không muốn nhìn nàng làm nũng với nam nhân khác.
Thế nhưng ông ta nhớ tới địa vị giang hồ của mình, nhớ tới tuổi tác của ông ta và Hồng Dao, địa vị, vai vế khác biệt.
Cho nên có đôi khi ông ta nghĩ để Hồng Dao trở thành con gái mình, nhưng có khi ông ta lại cực kỳ mong muốn Hồng Dao mãi mãi ở bên cạnh ông ta, chỉ cười với một người, làm nũng với một người là ông ta.
Hai suy nghĩ đan xen, cho đến khi ông ta nhận được bồ câu đưa thư của Trang Thu Dung, nói là Hồng Dao muốn thành thân với Liêm Huy, sau đó cuối cùng mong muốn chiếm hữu Hồng Dao đánh sụp lý trí ông ta.
Mà bây giờ, ông ta thấy Hồng Dao và Mộ Dung Trạm thân mật, sự méo mó trong lòng ông ta đạt tới đỉnh điểm.
"Mộ...!Dung...!Trạm." Ông ta gằn từng chữ, nghiến răng nghiến lợi gọi cái tên này.
Mà Mộ Dung Trạm đối với phản ứng này của ông ta cũng lười liếc một cái.
Trực tiếp coi Thông Nguyên Tử không tồn tại.
Nhưng Liêm Huy chấn kinh rồi.
Lúc trước hắn cũng không biết người Cố Mi ôm là ai, bây giờ hắn mới biết y là Mộ Dung Trạm.
Tuy rằng trước đây hắn đã từng gặp Mộ Dung Trạm, nhưng hẳn là đeo mặt nạ cho nên hắn không biết người trước mặt này chính là Dung Trạm hắn đã từng gặp kia.
Nhưng mà Mộ Dung Trạm không phải ca ca của Cố Mi sao? Tại sao vẫn thân mật với Cố Mi như vậy.
Trong đầu Liêm Huy nghi hoặc.
Hài tử này đánh chết cũng không nghĩ tới, cho dù là muội muội ruột, Mộ Dung Trạm cũng dám hạ thủ.
Hắn không phải là người bình thường.
Lễ giáo và quy củ đối với hằn mà nói chỉ là trang trí, hắn hoàn toàn hành sự dựa vào sở thích của mình.
Nhưng Liêm Huy không nghĩ như vậy.
Hắn nghĩ nếu Mộ Dung Trạm và Cố Mi có thể thân mật như vậy thì chỉ có một khả năng, hai người bọn họ tuyệt đối không phải huynh muội ruột.
Sau đó hắn lại nghĩ đến, thực ra trước đây Cố Mi cũng đã nói với hắn, nàng không phải nữ nhi của Mộ Dung Huyền.
Nhưng sư phụ lại nói, phụ thân của Cố Mi chính là Mộ Dung Huyền...
Liêm Huy từ từ quay đầu nhìn Thông Nguyên Tử, hiện tại hắn đang suy nghĩ, rốt cuộc hắn nên tin lời ai nói? Công dạy dỗ của sư phụ mấy chục năm, còn Cố Mi...!Cố Mi.
Hài tử Liêm Huy này lần đầu tiên dao động với lời sư phụ hắn nói.
Mà bên Thông Nguyên Tử, ông ta không nén được tức giận.
Xét về nhân số mà nói, bên Thông Nguyên Tử tổng cộng bốn người, so với hai người bọn họ, ông ta hoàn toàn có thể thắng Mộ Dung Trạm.
Xét về võ công, thể lực ông ta còn nguyên, lại có Liêm Huy bên cạnh, còn Mộ Dung Trạm trọng thương, ông ta cũng hoàn toàn có khả năng thắng Mộ Dung Trạm.
Thế nhưng, Cố Mi ở trong lòng Mộ Dung Trạm.
Nàng ôm hông Mộ Dung Trạm, động tác thân mật với hắn, sau đó còn lạnh lùng nói với ông ta: "Đánh chết ta cũng không theo ngươi quay về."
Điều này, Mộ Dung Trạm hoàn toàn hơn ông ta.
Cho nên Thông Nguyên Tử không nén được tức giận, không nịn được bắt đầu động thủ.
Thậm chí ông ta không để hai quan sai hay là Liêm Huy xung trận trước, thăm dò xem rốt cuộc công lực của Mộ Dung Trạm còn lại bao nhiêu.
Dưới lửa giận công tâm, ông ta xông lên trước.
Phất trần giương lên, người đã như mũi tên rời cung lao ra ngoài.
Cố Mi dù trốn trong lòng Mộ Dung Trạm, nhưng chưởng phong của Thông Nguyên Tử vẫn thổi đến nỗi tai nàng đau nhức, tóc mai bay tới tấp.
Trong lòng nàng đột nhiên căng thẳng, chỉ sợ Mộ Dung Trạm bị Thông Nguyên Tử làm cho bị thương.
Nhưng Mộ Dung Trạm vẫn ngồi ở đó, thậm chí không nhúc nhích.
Chưởng phong của Thông Nguyên Tử kéo tới, hai mắt hắn chỉ hơi híp một cái, sau đó tay áo dài khẽ phất, trùm lên tay phải hắn, rồi mới đập về phía Thông Nguyên Tử.
Còn cách nào đâu, chúng ta đã từng nói, Mộ Dung đại gia có bệnh sạch sẽ, khi hắn đánh nhau sẽ không trực tiếp tiếp xúc với da thịt người khác.
Cao thủ so chiêu, trong nháy mắt đã biết được thực lực của đối phương.
Nếu như là bình thường, Mộ Dung Trạm cũng lười nhìn Thông Nguyên Tử, ít nhất là một giây, gϊếŧ ông ta cũng không phải việc khó.
Đúng vậy, hắn chẳng những có suy nghĩ và phong cách hành sự nghịch thiên, mà ngay cả phương diện võ học cũng có thiên phú nghịch thiên.
Thế nhưng hắn vừa mới bị Cố Mi điểm trúng huyệt tử.
Chân khí trong cơ thể y hỗn loạn kịch liệt, rất có khả năng phun ra một búng máu, sau đó bế quan, không được gặp nguy hiểm gì nữa mới giải được tử huyệt bị Cố Mi điểm này.
Cho nên bây giờ công lực y có thể sử dụng chưa được bốn phần.
Bốn phần, đương nhiên không đủ để mang theo Cố Mi thản nhiên rời khỏi tay Thông Nguyên Tử và Liêm Huy.
Nghĩ đến Liêm Huy, ánh mắt hắn quét qua, ánh mắt Liêm Huy vẫn bất động dính trên người Cố Mi.
Mộ Dung Trạm lạnh lùng cười, tay áo dài vung lên, che kín Cố Mi ở trong ngực mình, ngay cả một sợi tóc cũng không cho Liêm Huy nhìn thấy.
Liêm Huy ngẩng đầu chống lại ánh mắt đắc ý và khiêu khích của Mộ Dung Trạm, hai tay chậm rãi nắm chặt.
Trước kia, Cố Mi cũng từng được hắn ôm vào lòng như thế.
Hắn hận không thể khiến Cố Mi chỉ thuộc về một mình hắn, không cho bất kỳ nam nhân nào có cơ hội thấy nàng.
Thế nhưng, bây giờ Cố Mi không thuộc về hắn.
Mộ Dung Trạm phách lối như vậy, dùng cách này nói cho hắn biết, bây giờ Cố Mi là của Mộ Dung Trạm y rồi, còn Liêm Huy hắn, ngay cả quyền liếc mắt nhìn cũng không có.
Liêm Huy làm sao có thể cam tâm?
Đúng lúc lời Thông Nguyên Tử vang lên bên tai hắn: "Huy Nhi, đoạt lại Hồng Dao."
Đoạt lại, đoạt lại! Đoạt lại Hồng Dao trong lòng Mộ Dung Trạm, sau đó ôm nàng trong lòng mình một lần nữa, không xa không rời.
Không thể phủ nhận, Liêm Huy vì lời này của Thông Nguyên Tử mà động tâm.
Thế nhưng hắn vẫn đứng ở đó không hề động.
Rõ ràng bây giờ hắn không biết có nên tiếp tục tin tưởng Thông Nguyên Tử hay không? Sau khi đoạt lại Hồng Dao thì sao? Giao nàng cho quan phủ, nhìn nàng chịu tội? Hay là mang nàng đi lưu lạc chân trời, từ nay về sau ăn bữa hôm lo bữa mai?
Hắn không có dũng khí lớn như Mộ Dung Trạm, không để ý đến ánh mắt người đời, dẫn Hồng Dao đi khắp chân trời góc biển.
Đúng vậy, hắn thừa nhận hắn không bằng Mộ Dung Trạm.
Nếu như ngay từ đầu không có chuyện Hồng Dao là nữ nhi Mộ Dung Huyền, không có chuyện Hồng Dao gϊếŧ Trang Thu Dung, hắn và Hồng Dao sẽ là đôi phu thê khiến người đời đều hâm mộ.
Hắn cũng tự hỏi sẽ đối tốt với nàng cả đời, không xa không rời nàng, làm cho nàng hạnh phúc vui vẻ suốt đời.
Thế nhưng, giữa hắn và nàng còn có nhiều chuyện nhiều người ngăn cách như vậy, vẫn là không trở về được.
Cho dù là hắn không muốn buông tay, nhưng hắn cũng phải buông tay.
Bởi vì hắn không có cách nào bảo vệ nàng chu toàn.