Mộ Dung Trạm nghe được thỉnh cầu của Cố Mi, cúi đầu nhìn nàng.
Đôi mắt của nàng thật đẹp.
Sáng rực, lại như mặt hồ giữa chiều hè an tĩnh, nhưng trên đó lại còn phản chiếu một bầu trời đầy sao, lấp lánh.
Mộ Dung Trạm rất thỏa mãn khi thấy bóng dáng hắn trong mắt nàng.
Đương nhiên, chỉ có riêng bóng hình hắn.
Hắn muốn nói là trong mắt nàng ngoài hắn, sẽ không có ai khác.
Cố Mi thấy hắn không đáp, lại kéo tay của hắn, khẩn cầu: "Ca, chúng ta ở lại đây mấy ngày đi.
Muội không muốn ra ngoài, gặp phải bọn họ."
Càng nói về sau, thanh âm càng nhỏ.
Hết cách rồi, cảm giác nàng đối với Thông Nguyên Tử, nói sao nhỉ, từ buổi chiều ở Dương Châu nghe thấy ông ta nói câu kia, Hồng Dao, muội yêu ta, nàng chỉ cần nghĩ tới ông ta, cứ như thể có người đang cầm dao cắt kính bên tai nàng.
Thực sự vô cùng vỡ nát.
Chỉ nghĩ tới ông ta đã như vậy, chứ nói gì tới lúc gặp ông ta.
Vì vậy cả đời này nàng không muốn gặp lại ông ta chút nào.
Mộ Dung Trạm được nhiên nghe ra sự sợ hãi trong lời nói của nàng.
Mà hắn cũng lo lắng.
Nếu là khi trước, đừng nói là một Thông Nguyên Tử, dù là mười tên đó, hắn cũng không sợ.
Nhưng giờ hắn đã bị thương, lại vừa bị phong hàn, tuy rằng giờ đã khá hơn, nhưng cả thân suy nhược, nếu giờ rời nơi này, tất sẽ bị lão già kia phục kích.
Nhưng hắn không thể để nàng rơi vào nguy hiểm.
Hắn phải bảo đảm an toàn cho nàng.
Vì lẽ đó hắn xoay người, nhìn thẳng Hoàng Nhất Phó, lạnh lùng hỏi: "Nghiên cứu thế nào?"
Hoàng Nhất Phó vui mừng khôn siết, đưa ngón tay lên: "Hai người mỗi ngày cho ta một giọt máu là được."
Mộ Dung Trạm cau mày: "Ta có thể cho ông mỗi ngày.
Nhưng muội ấy không thể."
Dám lấy máu nàng? Người dám lấy máu nàng còn chưa ra đời đâu.
Hoàng Nhất Phó tiếp tục mặc cả: "Vậy để cô ta hai ngày cho ta một giọt?"
Mộ Dung Trạm dứt khoát từ chối: "Không được."
Hoàng Nhất Phó không thể làm gì hơn ngoài khổ sở thỏa hiệp: "Thôi, thôi.
Dù sao hồng tuyến cổ trên người ngươi là cổ, trên người cô ta chỉ là tử cổ, nghiên cứu trên người ngươi cũng coi như nghiên cứu trên người cô ta rồi."
Hoàng Nhất Phó cuồng y học rất vui vẻ, bởi vì ông ta đã có thể nghiên cứu cổ độc rồi.
Cố Mi thoát được gánh nặng cũng vui vẻ, bởi vì thương tích của hắn có người chữa trị, hơn nữa nàng không phải gặp Thông Nguyên Tử khiến nàng căng thẳng.
Còn Mộ Dung đại gia anh minh thần võ của chúng ta, nhìn vẻ mặt hắn lạnh nhạt, cũng chẳng khác gì bình thường, căn bản không biết giờ hắn nghĩ gì.
Nếu như ví von hoa mĩ, thì Cố Mi và Hoàng Nhất Phó là cái đồi nhỏ, còn Mộ Dung Trạm là đỉnh Himalaya trong truyền thuyết.
Ba thứ này làm gì cùng đẳng cấp.
Giống như Sesshōmaru và Inuyasha đẳng cấp khác biệt vậy đó.
Vì vậy Cố Mi cả mặt hứng khởi kéo tay hắn đi theo sau Hoàng Nhất Phó cũng đang tươi rói.
Vòng qua một khúc ngoặt, lại là một khúc ngoặt, lại tiếp một khúc ngoặt, Cố Mi sắp hôn mê rồi.
Sau đó nàng đã thấy chốn đào nguyên trong truyền thuyết.
Thổ địa bằng phẳng, phòng ốc ngay ngắn.
Hoàng Nhất Phó đắc ý khoe khoang: "Thấy sao, không ngờ dưới vực này còn có thiên động khác chứ? Để ta nói hai người nghe, đây là trong lúc ta hái thuốc tình cờ phát hiện.
Người nơi này rất chất phác, không giống người ở ngoài kia.
Ta thực sự quá thích nơi này, vì vậy mỗi mùa đông đều trốn ở đây."
Cố Mi nghe vậy, lạnh nhạt nói ở phía sau: "Ông thích nơi này vậy, vì người ở đây dễ lừa? Người nào cũng gọi ông thần y đại nhân chứ gì?"
Mộ Dung Trạm nghe nàng nói vậy, chỉ hận không thể đưa tay sờ đầu nàng, sau đó than một tiếng, nói hay lắm.
Hoàng Nhất Phó nghe nàng nói vậy mà muốn hộc máu.
Ông ta lặng lẽ quay đầu, u oán nhìn nàng: "Tiểu nha đầu, ta đau lòng rồi."
Về phần ông ta u oán thế nào, xin mời nhìn thử Như Hoa cô nương trong Đại nội mật thám 008 của Châu Tinh Trì.
Cố Mi thấy cả người rợn lên, hận không thể đạp qua một cái.
Nhưng nàng không dám.
Dù sao giờ cũng ở trong địa bàn người ta.
Cho nên nàng thật sự bị nội thương mà tựa vào người Mộ Dung Trạm, giả vờ như rất nghiêm túc xem hình thêu trên y phục hắn, vốn không muốn quan tâm cái ánh mắt u oán giả tạo của Hoàng Nhất Phó.
Mà hắn đối với hành động của nàng, là vòng tay qua eo Cố Mi, ánh mắt lạnh lùng cứ vậy liếc qua.
Hoàng Nhất Phó thấy vậy cả người lạnh toát, vội xoay người dẫn đường.
Hắn vừa đi, vừa phỉ nhổ trong lòng, tên tiểu tử này đúng là không hiểu chuyện, ánh mắt lạnh như tiền vậy.
Chỉ là Hoàng Nhất Châm sao lại nói chuyện hồng tuyến cổ với hắn nhỉ?
Ông ta vừa nghĩ, vừa dẫn hai người tới gian nhà của mình ở làng này.
Một tiểu viện được rào trúc xung quanh.
Đi vào sân, đầy loại thảo dược.
Có tiểu đồng áo xanh tiến lên đón: "Thần y đại nhân, ngài về rồi."
Cố Mi nghe mà bĩu môi, nàng đoán quá chuẩn.
Hoàng Nhất Phó là tìm được cảm giác tồn tại ở đây, cho nên năm nào cũng tới.
Hoàng Nhất Phó đi vào.
Đắc đạo cao nhân, tiên phong đạo cốt, căn bản không chạm vào khói lửa trần gian.
"Đồng nhi," ông ta chậm rãi vuốt râu dê, dặn qua: "Đi thu dọn phòng khách đi."
Đại khái ông ta không hay dẫn người tới, tiểu đồng áo xanh nghe ông ta nói vậy, cong mắt đen liền xoay quanh Cố Mi và Mộ Dung Trạm một cái, hỏi: "Đại nhân, họ là ai thế?"
Hoàng Nhất Phó thốt lên: "Nhân dược của ta."
Nói xong ông ta liền muốn tát mình.
Nhìn dáng vẻ của Mộ Dung Trạm, ông ta cảm thấy dù trí tuệ hay thể lực đều không so được.
Khó lắm mới uy hϊếp được hắn, thông qua tiểu cô nương kia giữ hắn lại, hơn nữa đồng ý cho mình máu, nhưng vạn nhất chọc giận hắn, ông không chịu đâu, hắn mà đi mất thì tìm sao nổi người nuôi cổ độc nữa.
Vì vậy ông ta liền đổi giọng, như có vẻ nịnh nọt cười với Mộ Dung Trạm: "Haha, ta nói sai, sai rồi.
Đây không phải nhân dược, là khách quý, khách quý."
Liếc nhìn tiểu đồng áo xanh đang ngây ngốc, như thể ngạc nhiên vì ông ta thay giọng, cũng có thể lần đầu thấy dáng vẻ cười gian dối như thế của ông ta.
Vì vậy ông ta thẹn quá hóa giận: "Còn ngây ra đó? mau đi, quét tước phòng đi.
Sau đó làm cơm tối, thần y đại nhân nhà ngươi còn chưa ăn gì đâu."
Tiểu đồng áo xanh ồ một tiếng, xoay người định chạy.
Nhưng Cố Mi gọi cậu ta lại.
"À, chuyện đó, cậu nhóc." nàng cười áy náy, "Có thể nấu cơm rồi mới dọn phòng không?"
Hai ngày nay họ chỉ ăn bánh nướng, nàng đã sắp đói đến muốn ăn đầu heo rồi.
Tiểu đồng áo xanh chần chừ nhìn Hoàng Nhất Phó, vẻ mặt hiển nhiên là, đại nhân nên nghe ai đây.
Nét mặt già nua của ông ta lại đỏ thêm, phất tay áo: "Theo lời khách quý."
Ai u mẹ ơi, đây đâu phải là hai dược nhân, quả thực là hai tổ tông sống.
Hoàng Nhất Phó âm thầm rơi lệ.
Mà sau đó, Cố Mi theo tiểu đồng kia đi làm cơm.
Đứa nhóc này quá nhỏ, Cố Mi thấy lúc nàng bằng tuổi cậu ta, đều được cha mẹ cơm bưng nước rót, ngay cả bát cũng không rửa, cho nên nàng thật không tiện miệng sai cậu ta làm cơm, mà bản thân thì ngồi chờ ăn.
Cố Mi vừa đi, trong gian nhà chỉ còn Mộ Dung Trạm và Hoàng Nhất Phó.
Mộ Dung Trạm thì chả sao.
Bản lĩnh lớn nhất của hắn, dù có là đường cái người qua lại tấp nập, hắn đều có thể đứng riêng mình, người khác coi như mây bay.
Mà Hoàng Nhất Phó làm không nổi.
Một người cường đại như vậy ở cạnh, dù là ai cũng không thể coi như chả có gì được.
Hoàng Nhất Phó thực sự như chó săn ôm khư khư hộp thuốc tới, cẩn thận từng tí một bắt mạch cho hắn, đắp thuốc.
Sau đó ông ta thấy Cố Mi và tiểu đồng còn đang làm cơm, không thể làm gì khác ngoài thở dài một hơi, chấp nhận một mình tới phòng dược, tự đi lấy thuốc, sau đó lấy lò nhỏ, cầm cái quạt cói rách sắc thuốc cho hắn.
Mà lúc này, Mộ Dung đại gia cũng không ngại.
Hắn đứng ở đó, ánh mắt nhìn bóng lưng nàng trong nhà bếp.
Hắn không dám đi vào giúp.
Nếu giúp, có thể sẽ bị lộ.
Mấu chốt là, hắn còn chưa nghe nàng nói yêu mình.
Mộ Dung đại gia nhìn muội muội thì vui vẻ, Hoàng thần y thì không vui vẻ thế.
Ông ta há miệng cắn một bên cái quạt rách, vô cùng đáng thương nghĩ, Hoàng Nhất Phó ông ta dù sao cũng có chút danh tiếng.
Người ta muốn ông chữa bệnh trị thương, ai mà không nhìn sắc mặt của ông.
Nhưng sao giờ, ông ta còn phải đi sắc thuốc?
Sau đó ông ta lại an ủi bản thân, là vì cổ độc.
Không phải là sắc thuốc thôi sao.
Đáng lắm, đáng lắm.
Tinh thần AQ đã lên.
Hoàng thần y lại vui vẻ phất quạt.
Lúc ăn cơm tối, Cố Mi cũng rất vui vẻ, thấy sắc mặt hắn khá lên nhiều rồi.
Nàng một khi đã vui, cũng liền nở nụ cười với Hoàng Nhất Phó: "Hoàng Nhất Phó, không ngờ ông lợi hại thế."
Trong ánh nên dịu dàng, nụ cười của nàng rất xinh đẹp hút hồn.
Hoàng Nhất Phó dù không gần nữ sắc, mà vẫn ngẩn người.
Yêu cái đẹp, ai chả vậy.
Ông ta thấy thứ ưa nhìn, so với hoa cỏ ven đường khác gì nhau.
Vậy nhìn nhiều hơn tí.
Hoàng thần y nghĩ đơn giản lắm đấy, thật sự đơn giản.
Ông ta chỉ là lão già yêu cái đẹp thôi.
Nhưng Mộ Dung Trạm không chút lưu tình đạp vỡ cái đam mê của ông ta.
Mặt lạnh là phụ.
Chủ yếu là ánh mắt.
Lạnh băng, so với băng dưới sông băng ngàn năm còn hơn.
Hoàng Nhất Phó không dám nhìn, cúi đầu và cơm.
Mà tiểu đồng bên cạnh ông ta cũng chưa hiểu tại sao, kinh ngạc nói: "Sư phụ sao không ăn thức ăn mà chỉ ăn cơm vậy?
Ha, tiểu tổ tông à.
Nghe lời đoán ý ngươi có hiểu không thế.
Ngươi muốn hại chết thần y nhà ngươi à.
Hoàng Nhất Phó thấy, gặp phải hắn, đồng thời mời hằn làm dược nhân, thật sự là quyết định sai lầm nhất của ông ta.
Quyết định sai lầm nhất.