Vành tai bị hắn ngậm lấy, thỉnh thoảng đầu lưỡi lại cuộn vào liếʍ ɭáρ, khẽ dùng hàm răng nhẹ nhàng gặm cắn, Cố Mi thoáng cái thấy cả người mình mềm nhũn như sợi mì bị nấu sôi, không còn chút khí lực nào.
Cơ thể ngứa ngáy vô cùng, nàng mơ màng kêu thành tiếng.
Nhưng vừa nghĩ đằng sau lưng vẫn còn người, tiếng kêu này lại lọt vào trong họng.
Nhưng cảm giác này quá mãnh liệt, lại chẳng thể cất lời, thì càng thêm dằn vặt.
Cố Mi bây giờ chỉ thấy có một dòng nước xiết mạnh mẽ chạy khắp cơ thể nàng, động chạm khắp nơi, nhưng lại không có chỗ có thể phun trào.
Nàng muốn xin hắn dừng lại, hai tay đẩy hắn ra, muốn dịch hắn ra một chút.
Nhưng hắn không chỉ không ngừng lại, còn dùng cả cánh tay ôm eo nàng, kéo nàng lại gần hơn mấy phần.
Mà trêu chọc trên vành tai lại tăng thêm vài bậc.
Liếʍ ɭáρ, nhấp nhả, lại còn gặm nhẹ, sau đó còn dùng đầu lưỡi từ từ mon men bên tai nàng.
Cố Mi chỉ thấy có một cảm giác tê dại cực điểm từ lỗ tai chạy qua sống lưng hướng thẳng xuống dưới thân.
Nhưng nàng chỉ có thể cắn môi không nói.
Cái cảm giác này, thật sự là quái quỷ, dằn vặt.
Nàng hơi xấu hổ, khẽ lườm hắn.
Nhưng người này chẳng hề dừng lại động tác ở miệng, cái tay ôm eo nàng còn trượt xuống.
Thành thục mò vào quần của nàng, tới qυầи ɭóŧ, ngón tay hằn trượt hẳn vào nơi hắn ham muốn.
Chỗ đó đã thấm ướt một mảnh, vì vậy hắn không tốn sức, đã chậm rãi đẩy hai ngón tay vào.
Cố Mi toàn thân run rẩy.
Nếu không phải cắn chặt môi, vừa rồi nàng cũng mất khống chế kêu lên.
Nàng lần này đã hơi tức giận liếc hắn rồi.
Nhưng điểm khiến nàng thất bại đó là, nàng đã bị hắn làm cho mất mặt như vậy, hắn vẫn dửng dưng như không, một chút thay đổi cũng không có, thậm chí hô hấp vẫn ổn định.
Bất công quá bất công quá.
Nhờ nước nôi dồi dào, ngón tay Mộ Dung Trạm cứ hết trượt vào lại trượt ra, thỉnh thoảng còn nắn khẽ châu ngọc.
Cố Mi sắp bị ngón tay của hắn làm cho điên rồi, nhưng nàng không thể phát ra âm thanh gì, chỉ có thể khó chịu ngồi ở đó, cảm thụ cảm giác mãnh liệt trong cơ thể.
Môi dưới bị nàng cắn đỏ sẫm như máu, đôi mắt đẹp lại lóng lánh như nước.
Ngón tay dài trong cơ thể càng tiến vào sâu.
Nàng không khống chế được, run rẩy vô lực tựa đầu ngã lên vai hắn.
Sau đó cách mấy lớp y phục, nàng há miệng, cắn lên vai hắn.
Mộ Dung Trạm vừa bị nàng cắn toàn thân đều run rẩy, càng hung hăng tiến vào trượt ra trong cơ thể nàng.
Cố Mi không chịu được, tiếng thở dốc ngày càng rõ.
Nàng hận không thể cắn nát cái vai trong miệng mình.
Cái tên đáng ghét này, dằn vặt nàng khốn đốn!
Nhưng làm sao có thể để bản thân thì chật vật, mà đối phương thì an nhàn định thần như thế? Cố Mi bực không chịu nổi, học theo hằn, hơi ngẩng đầu,cũng ngậm lấy tai của hắn.
Liếʍ ɭáρ, nhấp nhả, lại còn gặm nhẹ, dùng đầu lưỡi tỉ mỉ liếm vành tai hắn, nàng học theo răm rắp, không kém chút nào.
Thật vừa ý nhận ra cơ thể hắn căng cứng, Cố Mi trong nháy mắt có cảm giác đại thù đã báo.
Cảm giác thỏa mãn này còn vượt lên cả sự ngứa ngáy hắn mang lại.
Biết hắn thích nhất lúc hai người hoan hảo nàng sẽ gọi hắn là ca ca, nàng còn dùng âm thanh mị hoặc như nước của mình thấp giọng gọi bên tai y, ca~
Khí tức ấm áp ám muội nhẹ nhàng lướt qua tai hắn, Mộ Dung Trạm thấy lỗ tai hơi tê, thậm chí là hơi ấm ở tai đã chạy thẳng vào tim hắn, khiến cho nhịp tim của hắn càng nhảy nhanh hơn.
Cố Mi bây giờ quá mị hoặc, hắn không chịu nổi.
Hắn không muốn trêu chọc nàng nữa.
Hắn thấy nếu cứ vậy, cuối cùng sẽ là hắn nhịn chết.
Đôi môi rời khỏi lỗ tai của nàng, nhanh chóng cúi xuống hôn môi nàng.
Đầu lưỡi linh hoạt liếm qua bờ môi nàng, lại thành thục tách nó ra, dò lưỡi mình sâu vào trong.
Hai ngón tay rút ra khỏi cơ thể nàng.
Sau đó cánh tay dài của y duỗi một cái, chuẩn xác bế thẳng Cố Mi lên, xoay người ngồi dạng chân trên người mình.
Mà trong lúc ấy, đôi môi của hắn vẫn không tách khỏi môi nàng,
Tất cả tới quá nhanh, lúc nàng còn chưa kịp phản ứng, Mộ Dung Trạm đã nhấc váy nàng lên, sau đó liền đè nàng ngồi xuống.
Trong thân thể bỗng xuất hiện thêm một vật cứng nóng bỏng, Cố Mi vừa sợ hết hồn, còn có cảm giác đầy ắp.
Nàng nhịn rất khổ, mới không kêu thành tiếng khi Mộ Dung tiểu nhị tiến vào.
Thế nhưng, nàng nghe được tiếng hừ nhẹ thỏa mãn của hắn.
Đúng, nghe nghe thấy.
Lúc nãy khi nàng nhìn Đại Bảo ca cùng Nhị Nha muội, còn mải nghĩ nàng chưa từng nghe thấy lúc hắn tiến vào cơ thể nàng có phát ra âm thanh gì, thế nhưng giờ nàng đã nghe ra.
Nàng nên nói nàng có một cảm giác thỏa mãn rất lớn không?
Nhưng nàng vẫn nhịn thật khổ, cảm giác mãnh liệt vậy, nhưng nàng chẳng dám phát ra âm thanh gì.
Nhưng động tác của hắn cũng rất cuồng bạo, trong cú va chạm vẫn có âm thanh phát ra.
Trong lòng nàng cả kinh, vội tránh khỏi đôi môi của y, nằm ngoài bên tai hắn nhẹ giọng nói: "Ca, có người.
Nhẹ chút."
Sau lưng vẫn có người ngoài đấy, làm mạnh bạo như thế làm muốn náo loạn à đại ca.
Lẽ nào huynh còn có ham muốn bị người khác nhìn thấy à? Nhưng người ta thì không muốn được chưa.
Chuyện như vậy đáng lẽ là chuyện riêng tư, làm sao có thể để ai nhìn thấy.
Thế nhưng Mộ Dung Trạm nghe thấy nàng nói nhỏ, chẳng những không dừng, động tác còn mạnh lên.
Cố Mi tức giận, giơ tay phải lên cào cấu trên lưng hắn.
Mộ Dung Trạm bị đau, nhưng không dừng lại.
Chỉ khàn giọng nói: "Bọn họ sớm đã đi rồi.
Mi Mi nghiêm túc như vậy, xung quanh thế nào cũng không để ý tới sao?"
Câu nói cuối cùng của hắn rõ ràng mang vẻ trêu đùa.
Tiếc là hiện giờ nàng không lòng dạ nào phản bác, nàng chỉ là nghiêng đầu bình tĩnh lắng nghe âm thanh bên kia.
Quả thực, nghe một lúc lâu, quả thực không tiếng động.
xem ra Đại Bảo ca cùng Nhị Nha muội sớm đã rời đi rồi.
Mà cả quá trình đấy, Mộ Dung Trạm không dừng một giây nào.
Không những liên tục, mà còn ngày càng mãnh liệt, đến khi Cố Mi kêu rên thành tiếng.
Biết chỉ còn hai người, Cố Mi buông lỏng không ít.
Nhưng nàng quay đầu, vẫn hơi bất mãn lườm hắn.
Biết Đại Bảo ca và Nhị Nha muội đi rồi, nhưng tên khốn này không nói với nàng, ngược lại khiến nàng lo sợ hai người bị phát hiện, nhịn cực khổ vậy.
Nhưng Mộ Dung Trạm bị nàng trừng mắt, lại nở nụ cười.
Khóe môi cong nhẹ, trong con ngươi đen láy tỏa ra ánh sáng lung linh.
Hắn kề sát, hôn lên môi nàng, âm thanh khàn khàn nói qua: "Sao vậy, Mi Mi, giờ có phải ta muốn làm gì thì làm không?"
Cố Mi tức thật đấy.
Cứ làm như vừa nãy lão gia ngài không làm gì vậy.
Còn nữa, ngài muốn làm gì ta ngăn được sao? Ngăn được sao? Ngăn được sao?
Nàng khóc không ra nước mắt.
Đừng có làm như bản thân cao thượng lắm vậy.
Kì thực lúc nào cũng là huynh đóng vai kẻ xấu,nhưng toàn giả làm người tốt trước mặt ta.
Đáng tiếng hắn bây giờ không rảnh để ý chút suy nghĩ này của nàng, hắn chỉ ôm chặt lấy eo nàng, sau đó đợi cơ thể nàng vững lại, hắn lại cúi người vững vàng vọt vào.
Dưới thân khô ráo, còn có cả những bó rơm rạ khô.
Mà Mộ Dung Trạm càng lúc càng mạnh, Cố Mi thấy, đầu óc nàng cũng mông lung rồi.
Trong lúc mơ màng, nàng khẽ đưa tay nắm lấy cổ hắn, trong lúc mơ màng, nàng theo sự va chạm của hắn mà động, trong lúc mơ màng, nàng lại nhớ tới việc hắn đối với nàng tốt như vậy suốt bao lâu, lòng lại mềm nhũn.
Cứ như cánh xuân liễu rủ mềm mại lướt ngang hồ, tạo thành từng vòng sóng, không cách nào dừng.
Đến khi hơi thanh tỉnh, nàng đã nghe rõ mình nói một câu:"Ca, muội yêu huynh."
Một câu nói rất nhẹ nhàng, như ngọn gió ngày hè cuốn qua lá cây.
Nhưng câu nói này lọt vào tai hắn, như tiếng sấm rền.
Cố Mi cảm giác rõ khi hắn nghe thấy câu này của nàng cả người cứng đờ, sau đó động tác nhấp nhô trên người nàng cũng ngừng lại.
Nàng thắc mắc nửa mở nửa hé mắt, hơi mê man nhìn hắn.
Mộ Dung Trạm lúc này, mồ hôi ướt trán, do vừa nãy vận động kịch liệt.
Nhưng hào quang trong mắt hắn còn sáng hơn sao.
Hơn nữa, hắn còn đang cười.
Không phải cười nhẹ như thường ngày, ý cười nhàn nhạt.
Giờ phút này, nụ cười trên mặt hắn rộn ràng khó giấu, cứ hiển hiện như vậy.
"Mi Mi, Mi Mi," hắn bỗng nhiên cúi đầu, cuồng loạn hôn lên môi nàng, "Ta thật sự vui lắm."
Cố Mi bị cái hôn loạn này khiến đầu óc choáng váng.
Chuyện gì vậy? Sao hắn bỗng nhiên lại vui như thế.
Nàng vốn không nghĩ tới, một câu nói thuận miệng của nàng, đối với hắn, lại là ý nghĩa trọng đại như vậy.
Thời gian lo lắng dài như vậy, chờ đợi lâu vậy, cuối cùng lúc này, nghe được nàng chính miệng thừa nhận.
Mộ Dung Trạm đâu chỉ vui, hắn sắp điên rồi.
Ánh cười trong đôi mắt đen khiến hắn càng thêm tuấn tú rạng rỡ, hắn cuồng loạn hôn nàng, không ngừng nỉ non trầm thấp gọi tên nàng.
"Mi Mi, Mi Mi." Lòng tràn đầy vui sướng như muốn nổ tung, hắn thật không biết lấy gì để biết đạt sự vui mừng như điên trong lòng lúc này.
Cố Mi bị hắn làm càng lúc càng mạnh, thân thể thật sự không xong.
Nàng hơi sợ sệt ôm chặt lấy cổ hắn.
"Ca, ca," hơi thở của nàng bắt đầu bất ổn, lời lẽ yêu kiều càng lúc càng nhiều, "Chậm chút, chậm chút."
Nhưng hai tay hắn vẫn nắm chặt eo thon của nàng, không chậm lại theo lời nàng, mà càng lúc càng nhanh.
Sóng lớn dồn tới, hắn bỗng nhiên cúi người, ngậm lấy vành tai nàng, lẩm bẩm bên tai nàng: "Mi Mi, ta cũng yêu muội.
Đời đời kiếp kiếp."