Hoàng Nhất Phó cho rằng, lần này ông ta nói, Cố Mi chắc chắn sẽ tức giận, sau đó lập tức đi tìm Mộ Dung Trạm, tính sổ rõ ràng lần bị hắn đùa giỡn xoay vòng vòng này.
Nhưng Hoàng Nhất Phó không ngờ, Cố Mi nghe xong lời ông ta nói, vẻ mặt lại không mảy may thay đổi.
Không những vậy, nàng còn rất tỉnh táo nói: "Ta không tin lời ông đâu, ta chỉ tin lời ca ta nói thôi.
Huynh ấy nói không lừa ta, vậy thì huynh ấy sẽ không lừa ta."
Hoàng Nhất Phó ngẩn ra, thầm nghĩ, sao lại có nữ tử ngốc như vậy? Chẳng lẽ là nàng đau lòng thất vọng quá mức, già néo đứt dây, cho nên lại không tin lời ông ta nói?
Ông ta nghĩ mình phải nhấn mạnh chuyện này hơn chút nữa, cho nên ông ta giả bộ đau xót: "Haiz, ta biết tất nhiên cô không có cách nào chấp nhận sự thật Mộ Dung Trạm lừa gạt mình, Thực ra lão phu cũng không tin hằn sẽ làm như thế.
Chỉ là, lão phu thân là một đại phu, suy cho cùng chuyện có liên quan đến bệnh tật thì biết nhiều hơn cô chút.
Lúc đầu, ta thấy hắn như vậy, còn tưởng rằng ta chẩn bệnh nhầm, hắn thật sự mất trí nhớ.
Nhưng mấy ngày gần đây ta mới hiểu, hóa ra y thuật của hằn cũng không kém ta, có lẽ muốn che giấu cô chuyện mất trí nhớ cũng rất đơn giản.
Cố cô nương, nghe lão phu khuyên đi, Mộ Dung Trạm làm vậy, cũng vì quá quan tâm cô thôi, cho nên cô cũng không cần vì chuyện hắn lừa dối cô mà hận hắn."
Kỳ thực trong lòng ông ta đang gào thét, lớn tiếng reo hò, mau, hận Mộ Dung Trạm đi.
Tốt nhất là đi tới tát cho hắn mấy cái vào miệng, sau đó lại đạp vài cái, sau đó khóc lóc trước mặt hắn, huynh là đồ phụ tình, tại sao huynh lại nhẫn tâm đối xử với ta như vậy, sau đó che mặt chạy đi, chân trời mênh mông, khiến hắn cả đời không tìm được cô, mỗi ngày đều sống trong hối hận và hổ thẹn.
Bình thường, ngoài việc nghiên cứu thảo dược, thần y Hoàng có có một sở thích khác đó là xem kịch.
Nhưng lại đặc biệt thích xem kịch tài tử giai nhân, còn là loại kịch cẩu huyết, tài tử và giai nhân vì một hiểu lầm nhỏ mà nghi ngờ nhau, cuối cùng gần nhau trong gang tấc mà xa cách biển trời, cho đến khi tóc trắng xóa mới biết được chân tướng sự việc, sau đó cầm tay nhau hai mắt đẫm lệ, cảm khái nhiều năm như vậy đều lãng phí thời gian vì hiểu lầm này.
Loại kịch ngược này, mỗi lần ông ta xem đều khóc đến mũi đỏ hồng, vừa mắng cả nhà biên kịch chết, nhưng lần sau có thể loại kịch này lại mong ngóng chạy đi xem.
Cho nên, bây giờ ông ta tự nhiên thay thế những cảnh hí kịch này lên người Mộ Dung Trạm và Cố Mi.
Ước gì hai người kia vì hiểu lầm mà tương ái tương sát, phút cuối cùng khi bước một chân vào quan tài rồi mới thấy hối hận, thế nhưng khi đó hai người đã già đến nỗi ngay cả hơi sức bày tỏ với nhau cũng không có, ha ha.
Khoảng thời gian này, thần y Hoàng bị áp lực vô hình của Mộ Dung Trạm chèn ép đến nỗi tư tưởng đang cân bằng sắp trở nên biến dị rồi.
Thế nhưng, ai tới nói cho ông ta biết, lần này ông ta đã sắp bị vẻ nho nhã của mình làm chua chết rồi mà vì sao Cố Mi nghe xong vẫn yên lặng như vậy, còn vô cùng bình tĩnh nói: "Ồ."
Ồ? Ông ta hao tổn tâm cơ, tốn nhiều nước bọt như vậy lại chỉ đổi lấy một câu "ồ" lạnh nhạt của nàng ư? Cố cô nương, cô như vậy là không đúng, tại sao cô lại không theo lẽ thông thường.
Đôi mắt nhỏ của Hoàng Nhất Phó vì ngạc nhiên mà sắp lồi ra.
Ông ta dùng ánh mắt vô cùng khó tin nhìn Cố Mi.
Nhưng thực ra trong lòng Cố Mi có tức giận.
Nàng hận không thể lập tức quay về cho Mộ Dung Trạm một cái tát.
Ai bảo ngươi lừa ta, ai bảo ngươi lừa ta.
Lừa ta còn chưa tính, mặc dù kể từ lúc gặp hắn cũng đã bị hằn lừa không ít, thực ra, nói thật nàng đã bị hắn lừa đến sắp thành thói quen.
Chỉ là, suy nghĩ trong đầu nàng lúc này là, khoảng thời gian Mộ Dung Trạm giả vờ mất trí nhớ, nàng làm gì, dĩ nhiên là chủ động chạy tới ngủ chung giường với hắn, còn chủ động nói với y "ca, muội muốn", nhưng tên này còn giả vờ thuần khiết, nói cái gì mà, Cố cô nương, xin tự trọng.
Mặt mũi mất hết thật rồi.
Chỉ cần vừa nghĩ tới hắn nhìn thấy bộ dạng của nàng, ngoài mặt giả vờ vô cùng bình tĩnh, nhưng kỳ thực trong lòng đã cười sắp chuột rút thì nàng lại muốn gϊếŧ người.
Gân xanh trên trán nổi lên, rộn ràng nhảy không ngừng.
Nhưng nàng vẫn cố nén tức giận trong lòng, vô cùng bình tĩnh nói: "Ca ta không bị mất trí nhớ cũng tốt, đỡ phải khiến ta lo lắng.
Vậy thôi, ta đi trước, ông tiếp tục làm việc đi."
Sau đó nàng xoay người rời đi, để lại Hoàng Nhất Phó trợn tròn mắt ở sau lưng.
Đây là cốt truyện gì vậy.
Cô nương, dù sao cũng nên cho chút phản ứng chứ, cô không thể bỏ lại một câu nói đơn giản như vậy rồi xoay người rời đi được.
Hoàng Nhất Phó tức giận đến nỗi túm râu dê trên cằm giật giật liên tục, cảm thấy bản thân phí công vô ích, còn mừng hụt nửa ngày?
Nhưng thực ra khi Cố Mi xoay người, trên mặt nàng có phản ứng.
Đó là cực kỳ tức giận, sát khí hận không thể "nhân đáng sát nhân, Phật đáng thí Phật".
Nhưng nàng cũng không ngốc, bây giờ Hoàng Nhất Phó nói với nàng những lời này, rõ ràng là muốn ở sau lưng xem kịch vui.
Mẹ nó! Lão tử tức giận Mộ Dung Trạm thế nào cũng là chuyện nhà của ta và hắn, há nào để cho một người ngoài như ông ở bên cạnh khoa tay múa chân?
Cố Mi cực kỳ nóng nảy đi dọc theo hành lang, sau đó nàng đi tới trước phòng nàng và Mộ Dung Trạm.
Nhấc chân, đạp cửa, sau đó mặt đầy tức giận vọt vào, tất cả hành động này được hoàn thành một cách dứt khoát.
Lúc đó Mộ Dung Trạm vẫn ngồi trên ghế trước cửa sổ đọc sách thuốc.
Nghe thấy âm thanh lớn như thế, hắn vô cùng không vui ngẩng đầu, mắt nheo lại, lập tức sát ý toàn thân.
Là kẻ nào chán sống dám dùng chân đạp cửa phòng hắn?
Nhưng vừa nhìn thấy người đạp cửa chính là Cố Mi, sát khí quanh người hắn thu lại trong nháy mắt, trong con ngươi đen như mực dâng lên ý cười.
Thay đổi với tốc độ cực nhanh, tuyệt đối có khả năng ôm tất cả vị thế ảnh đế giới điện ảnh.
Hắn buông sách thuốc trong tay, đứng lên, điềm đạm lại gần Cố Mi, dịu dàng gọi: "Mi Mi."
Cố Mi bị tiếng gọi này của hắn làm cho gân xanh trên trán giật càng mạnh mẽ hơn.
Lại nữa rồi, lại nữa rồi.
Mấy ngày nay hắn dùng dáng vẻ ôn nhã mê hoặc nàng, để nàng nghĩ rằng hắn thật sự bị mất trí nhớ mà làm ra nhiều chuyện như vậy, thật mất mặt.
Chỉ cần vừa nghĩ tới nàng như ngồi trên đống lửa tự đề nghị lên giường, mà tên này vẫn giả vờ vô tội giống như bị nàng cưỡng ép thì Cố Mi càng tức giận.
Nàng cắn răng, kiễng chân túm lấy vạt áo trước ngực y.
"Mộ Dung Trạm." Sắc mặt nàng thâm trầm: "Mau nói cho muội biết, huynh thật sự mất trí nhớ hay là đang lừa gạt muội."
Mau tới an ủi trái tim thủy tinh sắp vì mất mặt mà vỡ nát của ta một chút.
Thế nhưng Mộ Dung Trạm im lặng.
Hắn rũ mi mắt, nhìn bàn tay lôi áo hắn của Cố Mi.
Ồ, trắng trắng mềm mềm, sờ vào cảm giác thật thích.
Có điều vì hắn quá cao, cho nên dáng vẻ nàng lôi cổ áo hắn hiện giờ có vẻ có chút khó nhọc.
Cho nên một khắc sau, Mộ Dung đại gia của chúng ta không vội vã giải thích chuyện tại sao hắn lại giả vờ mất trí nhớ với nàng, mà trước tiên là hơi khom người xuống một chút, để cho chênh lệch chiều cao của mình và Cố Mi thoạt nhìn không lớn như vậy, như thế nàng lôi áo hắn cũng sẽ không tốn sức như vậy nữa.
Bỗng nhiên không cần kiễng chân nữa, tự nhiên Cố Mi cũng dùng ít sức hơn.
Nhưng sau một khắc, nàng nhìn thấy Mộ Dung Trạm khom người, đột nhiên cảm thấy cơn tức giận ngập trời vừa rồi cũng không còn nữa.
Đúng là ngốc nghếch.
Nàng bất đắc dĩ thu tay về đỡ trán.
Nhưng mà ta đây muốn tới tìm huynh khởi binh hỏi tội, dưới tình huống bình thường, bây giờ huynh phải vội vã giải thích nguyên nhân với ta, chứ không phải là cúi xuống để ta túm cổ áo của huynh dễ dàng hơn.
Cố Mi nghĩ, nàng có cảm giác như đấm vào bịch bông.
Hắn hoàn toàn không chịu chút lực nào có được không.
Nàng sa sút tinh thần đỡ cái trán còn đang nảy gân xanh, mệt mỏi hỏi: "Nói đi, tại sao lại giả vờ mất trí nhớ lừa muội?"
Mộ Dung Trạm nhìn nàng bị chọc tức đến bộ dạng này, đầu tiên là rót chén trà đặt vào trong tay nàng, sau đó đỡ nàng ngồi xuống cái ghế vừa rồi hắn ngồi, sau đó hắn mới đặt hai cánh tay lên hai tay ghế, giam Cố Mi ở trước mặt hắn, cúi đầu nhìn nàng, chậm rãi nói: "Bởi vì, ta sợ muội rời khỏi ta."
Lần này gân xanh trên trán Cố Mi không nhảy nữa, đổi thành giật giật khóe miệng: "Cho nên huynh mới lừa muội nói huynh bị mất trí nhớ?"
Huynh mất trí nhớ ta sẽ không rời khỏi huynh? Xin huynh đấy đại gia, nếu như lúc đó ta thực sự muốn rời khỏi huynh, huynh mất trí nhớ ta sẽ chỉ chạy nhanh hơn có được không.
Mộ Dung Trạm thành thật trả lời: "Thực ra ban đầu không nhớ rõ những chuyện trước kia là thật.
Nhưng sau đó lại bị phong hàn, cả người sốt cao, sau đó lúc ta tỉnh lại thì phát hiện ta nhớ ra rồi.
Nhưng khi đó ta sợ muội sẽ giống như trước đây, tìm cách muốn rời khỏi ta, cho nên cứ tiếp tục giả vờ không nhớ gì."
Sau đó hắ còn thành thật bồi thêm một câu: "Kỳ thực ban đầu ta còn muốn giả vờ mù, hoặc là hai chân tàn phế.
Chỉ là sợ muội lo lắng, cho nên mới không làm."
Cố Mi bất đắc dĩ đỡ trán, bộ dạng hắn như đứa trẻ làm sai thật thà nói với mẹ là cái quỷ gì? Mộ Dung Trạm nhìn mọi thứ bằng nửa con mắt ngày thường đi đâu rồi? Dáng vẻ tủi thân như thế làm sao khiến cho nàng tức giận được nữa?
Bán manh đáng xấu hổ.
Cố Mi phát điên.
"Mi Mi." Sau đó Mộ Dung Trạm lại bán manh, hai mắt vô tội mong chờ nhìn nàng: "Muội còn giận ta sao?"
Cố Mi nghiến răng nghiến lợi, nhưng đối diện với dáng vẻ này của hắn, ngay cả một chữ nàng cũng không thốt ra được.
Cho nên nàng không thể làm gì khác hơn là thở dài, thở dài thật dài.
Tức giận có ích gì? Dù sao cũng không thể thật sự làm gì hắn.
Rời khỏi ư? Thành thật mà nói, bây giờ nàng không thể rời khỏi hắn nữa.
Chơi SM ư? Để hắn mạnh mẽ giải thích một lần cái gì gọi là yếu mà không được, sau đó lại để cho hắn nhắc lại lời nói và hành động lúc đó nàng tự đề nghị lên giường sao? Cố Mi liếc mắt nhìn Mộ Dung Trạm, nhưng mà theo cá tính xưa nay những việc này đều mạnh mẽ chủ động mà nói, đến cuối cùng ai S còn chưa nói được.
Mộ Dung Trạm lẳng lặng nhìn Cố Mi quan sát ánh mắt hắn, vẫn tiếp tục vô tội hỏi: "Mi Mi, tại sao đột nhiên hôm nay lại nghĩ đến hỏi ta chuyện này?"
Hắn không tin đột nhiên đầu óc Cố Mi khai sáng, bỗng hiểu ra trước kia hắn đều giả vờ mất trí nhớ với nàng.
Sau đó Cố Mi lại quả quyết bán đứng Hoàng Nhất Phó: "Đều là Hoàng Nhất Phó nói.
Ông ta nói huynh chơi trò mất trí nhớ với muội, còn nói huynh chính là muốn chơi đùa muội xoay vòng vòng."
Mộ Dung Trạm hơi híp mắt, được lắm, Hoàng Nhất Phó lại biết dùng kế phản gián, xem ra gần đây ông ta thật sự sống quá nhàn nhã rồi.