Nhưng đợi đến khi Mộ Dung Trạm định đi tìm Hoàng Nhất Phó tính sổ kế ly gián lần này, người cũng đã sớm cuốn gói chạy rồi.
Hóa ra khoảnh khắc Cố Mi vừa xoay người rời đi, Hoàng Nhất Phó nghĩ thấy sợ, đột nhiên toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Mộ Dung Trạm là loại người gì? Khiêu khích Cố Mi đi tìm hắn tính sổ, cho dù hắn dùng đầu gối của mình nghĩ cũng có thể đoán ra ai đang ở trò phía sau.
Căn cứ vào lòng dạ hẹp hòi của hắn, tính tình có thù tất báo, kết cục của mình...
Cho nên Hoàng Nhất Phó quả quyết thu dọn thảo dược quan trọng, sau đó chào Đồng Nhi một tiếng, rồi ba chân bốn cẳng chạy mất.
Còn quan tâm được hồng tuyến cổ gì nữa, lúc này đương nhiên là mạng nhỏ quan trọng hơn.
Cho nên Mộ Dung Trạm chỉ đánh vào khoảng không.
Hắn đứng trong căn phòng trống trơn của Hoàng Nhất Phó, trong lòng chung quy cũng có chút tức giận.
Cho nên tay phải đột nhiên đập một cái.
Chiếc bàn gỗ tần bì kiên cố trong phòng theo tiếng động lập tức vỡ thành bột mịn.
Mà lúc này, Hoàng Nhất Phó đã sớm chạy ra khỏi cốc rùng mình một cái không rõ.
Ông ta vội vàng cúi đầu vững vàng chạy đi.
Khi Mộ Dung Trạm trở lại phòng mình và Cố Mi, Cố Mi đang ngân nga hát, dọn dẹp mọi thứ.
Nhìn thấy hắn đã trở về, Cố Mi xoay người cười nói: "Ca, chúng ta quay về Lạc Dương được không?"
Mộ Dung Trạm ngẩn ra: "Chẳng phải muội không thích ở Lạc Dương sao?"
Cố Mi chạy tới kéo cánh tay hắn cười nói: "Ai bảo muội ghét Lạc Dương chứ? Đây chính là thần đô đó, muội ghét chỗ nào.
Lúc đó chẳng qua là vì ngày nào huynh cũng giam lỏng muội ở tiểu viện, đi đâu cũng không cho đi, càng không cho muội ra khỏi thành Lạc Dương một bước, cho nên muội mới tìm cách chạy trốn khỏi đó.
Nhưng mà, ca, bây giờ huynh sẽ không giam giữ muội cả ngày như trước kia chứ?"
Mộ Dung Trạm kinh ngạc gật đầu: "Đương nhiên.
Bây giờ ta không bao giờ nhốt muội ở tiểu viện cả ngày nữa.
Muội muốn đi đâu, ta sẽ đi cùng muội."
Nhìn đi, nhìn đi, trước đây hằn nói là, muội muốn đi đâu, ta sẽ mang muội đi theo.
Còn bây giờ hắn nói là, muội muốn đi đâu, ta đều sẽ đi cùng muội.
Một từ "mang", một từ "cùng", địa vị Cố Mi thăng cấp trong nháy mắt.
Cố Mi thực sự cực kỳ thỏa mãn với câu trả lời này của hắn, mặt mày vui vẻ.
"Vậy không phải được rồi sao.
Tiểu viện kia thực ra chính là nhà của chúng ta.
Ra ngoài lâu như vậy rồi, muội nhớ nhà.
Ca, chúng ta về nhà đi."
Thoáng chốc Mộ Dung Trạm chỉ cảm thấy có ngọn cỏ đang nhẹ nhàng gãi trái tim hắn, quả thực vô cùng thoải mái.
Nhà ư.
Hóa ra ở trong lòng Cố Mi, nơi đó đã là nhà của nàng và hắn.
Hằn vui vẻ đến mức không biết nên nói gì, chỉ đành dùng hành động để bày tỏ.
"Mi Mi." Hắn nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, ôm thật chặt, một khắc cũng không muốn buông ra.
Cố Mi cười vỗ vỗ lưng hắn: "Được rồi, ca, không cần cảm động như thế đâu.
Vậy huynh đi xem lại trong phòng có cái gì phải thu dọn không.
Muội đi tìm Đồng Nhi lấy chút bạch chỉ."
Gần đây Cố Mi say mê dùng thuốc Đông y để làm đẹp.
Mà bạch chỉ là sản phẩm tốt nhất để làm trắng da, nhan sắc mịn màng.
Đưa mắt nhìn Cố Mi xoay người rời đi, khóe miệng Mộ Dung Trạm từ từ cong lên.
Hắn ngẩng đầu, nhìn thời tiết u ám đặc trưng khi vào đông, trong lòng nghĩ, bây giờ quay về, hẳn là còn kịp gặp tuyết đầu mùa năm nay ở Lạc Dương.
Đến lúc đó hắn nhất định phải ở trong nhà đốt một chậu than ấm áp, sau đó ôm Cố Mi ngồi trước cửa sổ nhìn hoa tuyết bay lượn ngoài cửa sổ.
Cố Mi đi đã lâu.
Lâu đến nỗi trong lòng hắn cảm thấy có chút bất an.
Hắn đứng dậy, mở cửa, muốn đi tìm nàng.
Nhưng hắn chỉ vừa đi tới giữa sân, đã thấy đầu kia có hai người đi tới.
Một người trong đó chính là Cố Mi, còn một người nữa là Hồng Đào.
Nhưng mà, bây giờ trên cổ mảnh khảnh của Cố Mi có một thanh kiếm.
Mà đầu kia của kiếm, chính là nằm trong tay Hồng Đào.
Trong mắt Mộ Dung Trạm lạnh đi.
Hồng Đào đẩy Cố Mi chậm rãi đến gần.
Đối mặt với Mộ Dung Trạm, nàng ta không dám khinh thường chút nào.
Cho nên một tay cầm kiếm gác ở cổ Cố Mi, một tay lại đặt ở một huyệt vị hiểm yếu sau lưng nàng.
"Buông nàng ra." Mộ Dung Trạm buông thõng hai tay, giọng nói như hàn băng.
Hồng Đào không trả lời.
Chỉ là tay cầm kiếm dùng thêm lực, kề sát cổ Cố Mi thêm vài phần.
Hắn tứ rất rõ ràng, ngươi không được manh động, bằng không đao kiếm không có mắt.
Nếu như đặt vào trước đây chỉ có một mình hắn, Mộ Dung Trạm có thể rất tự phụ nói, trên đời này không có thứ gì có thể uy hϊếp được Mộ Dung Trạm y.
Nhưng bây giờ, nhìn Cố Mi bị đối phương khống chế, phải nói rằng đã thành công uy hϊếp được hắn.
Tuy rằng trong lòng hắn đã sớm lăng trì Hồng Đào vô số lần, nhưng trong tình cảnh bây giờ, hắn quả thực không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Kỳ thực nếu bây giờ người bị uy hϊếp là người khác, Mộ Dung Trạm chắc chắn không chút suy nghĩ ném ra một cục đá hoặc thứ gì đó, thẳng vào mi tâm kẻ đang uy hϊếp hắn, để cho nàng ta ngã xuống đất mà chết trong chớp mắt, hoàn toàn không cần dùng kiếm để cắt cổ kẻ uy hϊếp mình.
Thế nhưng, bây giờ người dùng để uy hϊếp hắn là Cố Mi, cho nên hắn không dám dùng chiêu này.
Dù cho có một phần vạn mạo hiểm, hắn cũng không gánh nổi.
Huống chi Hồng Đào trước mặt này...
Hai mắt hắn có phần nguy hiểm, híp lại: "Ngươi không phải Hồng Đào."
Hồng Đào không biết võ công, bước chân tuyệt đối không uyển chuyển như người trước mặt.
Nhưng Hồng Đào không đáp lời.
Chỉ là kiếm trong tay lại dùng thêm vài phần lực, cắt vào chiếc cổ mảnh mai của Cố Mi, lập tức có vết máu nhỏ chảy dọc theo cổ nàng.
Trong lòng Mộ Dung Trạm đau xót, hai tay xuôi bên người nắm chặt thành quyền.
"Ngươi muốn thế nào?"
Giọng nói của hắn tuy rằng vẫn bình thường như trước, nhưng tức giận và ý lạnh trong đó không cần nói cũng biết.
Sắc mặt "Hồng Đào" đối diện có chút biến đổi.
Nhưng nàng ta càng dùng sức nắm chặt kiếm trong tay, lời nói ra cũng rất đơn giản: "Mạng của ngươi."
Ngụ ý không phải là, dùng mạng của ngươi để đổi mạng Cố Mi.
Mộ Dung Trạm không chần chừ đáp: "Được."
"Hồng Đào" hơi ngẩng đầu lên, dùng cằm ra hiệu: "Tự tuyệt tâm mạch."
Mộ Dung Trạm từ từ giơ hai tay lên.
Vẻ đề phòng trên mặt "Hồng Đào" càng sâu, sợ rằng một chưởng của hắn không phải nhằm vào chính mình, mà hướng về phía nàng ta.
Đến lúc đó, cho dù nàng ta có mười cái mạng cũng không đủ để hắn chém.
Bàn tay cầm kiếm lại dùng thêm mấy phần lực, càng cứa cổ Cố Mi càng sâu.
Chốc lát, máu trên cổ nàng chảy nhanh hơn.
Ý của "Hồng Đào", một là giục Mộ Dung Trạm nhanh tự tuyệt tâm mạch, thứ hai đương nhiên là, nếu ngươi dám hành động thiếu suy nghĩ, nàng ta có thể lập tức lấy mạng Cố Mi.
Dù sao kiếm cũng ở trong tay nàng ta, hơn nữa mũi kiếm kề trên cổ Cố Mi.
Chỉ cần nàng ta hơi dùng lực một chút, có thể lập tức cắt đứt cổ Cố Mi hoàn toàn.
Đến lúc đó, cho dù là Hoa Đà tái thế, cũng đừng hi vọng có thể cứu được.
Mộ Dung Trạm thấy thế, đau đến nỗi đồng tử dãn ra.
Hắn không chần chừ nữa, hai tay giơ lên, đập về phía trái tim mình.
Thực ra khi thanh kiếm kia cứa vào cổ Cố Mi, nàng đã bắt đầu chửi ầm lên rồi.
Chỉ là nàng bị Hồng Đào giả này điểm trúng huyệt đạo, không thể động đậy thì thôi, ngay cả nói cũng không nói được, chỉ có thể hỏi thăm mười tám đời tổ tông Hồng Đào giả trong lòng.
Nhưng sau khi nàng nghe được Hồng Đào giả nói muốn Mộ Dung Trạm tự tuyệt tâm mạch, trong lòng nàng càng gào to, ca, huynh tuyệt đối không được tin lời nàng ta.
Đừng tưởng rằng nàng ta muốn mạng của huynh, sau đó nàng ta sẽ bỏ qua cho muội.
Không thể nào, không thể nào.
Huynh chết rồi, nàng ta càng tuyệt đối không bỏ qua cho muội.
Nàng gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, trong lòng cầu nguyện, không đâu, không đâu, Mộ Dung Trạm thông minh như vậy, tuyệt đối sẽ không nghe lời Hồng Đào giả này nói.
Thế nhưng một khắc sau, hắn lại thực sự giơ tay đập mạnh về phía tim mình.
Nhất thời nàng chỉ thấy đầu óc trống rỗng.
Sau đó đợi đến khi phản ứng kịp, nàng chỉ cảm thấy nỗi sợ hãi ngập tràn.
Nếu như Mộ Dung Trạm chết rồi, nếu như Mộ Dung Trạm chết rồi, nàng phải làm sao?
Hiện giờ nàng không thể nào hình dung ra, không có Mộ Dung Trạm, nàng sẽ là bộ dạng gì nữa.
Người này đã cùng nàng huyết mạch giao hòa, nàng tuyệt đối không thể để cho y xảy ra bất kỳ chuyện gì.
Trong cơ thể đột nhiên nóng lên.
Hóa ra trong cơ thể nàng có nội lực của Triệu Vô Cực.
Tuy rằng ngày thường nàng lười, lại ngốc, hoàn toàn không có võ công gì, dù cho nàng bảy phần nội lực, nàng cũng không biết nên dùng thế nào.
Nhưng khi tức giận cực điểm hoặc là sợ hãi cực điểm, không ngờ nội lực lại chạy khắp nơi trong cơ thể nàng.
Cho nên đột nhiên nàng phát hiện ra tay chân mình có thể cử động được, cũng có thể mở miệng nói chuyện.
Nàng không chút nghĩ ngợi bổ một chưởng về phía sau, sau đó nàng chạy vội lên, đỡ Mộ Dung Trạm lảo đảo sắp ngã, hét to một tiếng: "Ca."
Nhưng Mộ Dung Trạm cũng phản ứng, lập tức che chở nàng trong lòng, sau đó vung ra một chưởng.
"Hồng Đào" vừa rồi còn đang giãy giụa đứng lên lại lập tức ngã xuống.
Lần này thực sự ngã xuống, không còn đứng lên nữa.
Nhưng Mộ Dung Trạm cũng mất sức ngã xuống.
Cố Mi sốt ruột đến phát khóc.
Vừa đỡ hắn, vừa mắng: "Huynh ngốc à.
Nàng ta bảo huynh tự tuyệt tâm mạch là huynh thật sự tự tuyệt tâm mạch.
Nếu huynh chết thật nàng ta có có thể để muội sống sao? Hơn nữa, huynh chết thật rồi, một mình muội còn có thể sống sao? Tên khốn kiếp nhà huynh, tên khốn kiếp nhà huynh."
Thế nhưng vừa mắng, nàng lại vừa khóc.
Cuối cùng quả thực chính là gào khóc.
Mộ Dung Trạm khẽ cười, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng: "Mi Mi đừng sợ.
Ta ra tay có chừng mực.
Cái này đương nhiên không thể lấy mạng của ta.
Yên tâm đi, mạng của ta là của muội, ai cũng không thể lấy đi."
Cố Mi vẫn khóc: "Huynh làm muội sợ muốn chết.
Vừa rồi muội sợ đến nỗi tim suýt nhảy ra ngoài có biết không.
Chỉ cần vừa nghĩ tới huynh sẽ chết, muội đã nghĩ sống không có bất kỳ ý nghĩa gì nữa.
Ca, huynh nói phải giữ lời, mạng của huynh chính là của muội.
Huynh tuyệt đối không được chết trước muội.
Huynh chết rồi, một mình một không có cách nào sống tiếp."
Mộ Dung Trạm cười, hôn một cái lên trán nàng: "Đồ ngốc.
Muội đã quên chúng ta có hồng tuyến cổ nối liền sao? Muội chết, ta sẽ lập tức đi cùng muội.
Trên đường hoàng tuyền, muội nắm chặt tay ta, như vậy sẽ vĩnh viễn không cô đơn nữa."
Cố Mi nhào vào trong ngực hắn khóc lớn.
Trận vừa rồi thật sự dọa nàng.
Mộ Dung Trạm dỗ nàng một hồi lâu, nàng mới dần dần ngừng khóc.
Sau đó hắn nắm chặt tay nàng, trầm giọng nói: "Mi Mi, chỗ này không thích hợp ở lâu.
Chúng ta đi mau."
Về phần, hắn dỗ Cố Mi trước tiên rồi mới nói lời này, nguyên nhân là bởi vì trong lòng Mộ Dung Trạm, vốn dĩ không có chuyện gì quan trọng hơn việc dỗ Cố Mi.