Ngay lúc hắn thoát ra khỏi cửa sổ, hai cánh cửa đằng trước cũng bị đẩy ra.
Người đến đúng là Thông Nguyên Tử.
Bởi vì phen chạy vội lúc nãy, kẻ xưa nay vẫn chỉnh chu như ông ta bị rớt vài sợi tóc ra ngoài, trong cơn gió đêm đông lạnh giá khẽ lay động.
Bây giờ nàng thấy lão ta chỉ có một cảm giác, buồn nôn.
Cho nên nàng rất ghét bỏ quay đầu đi, không muốn nhìn lão ta.
Thông Nguyên Tử cẩn thận vào phòng, sau khi cẩn thận dò xét bốn phía xong, phát hiện ngoài Cố Mi không còn ai, lúc này ông ta mới chậm rãi tiêu sái bước tới bàn, đốt sáng cây nến trên bàn lên.
Ở trong bóng tối lâu, cây sáng vừa ánh lên tia vàng cam, Cố Mi theo bản năng liền nhíu chặt mắt.
Nàng cũng không định mở mắt ra nữa.
Mở mắt ra trông thấy gương mặt lão ta nàng còn lộn ruột đến mức nào.
Nhưng dù nhắm mắt, nàng vẫn cảm nhận được ông ta đang nhìn mình.
Nàng không kìm được, gân xanh trên trán cứ giật giật.
Kì thực, nàng rất sợ.
Ai mà biết trong lòng tên biếи ŧɦái đó đang nghĩ thứ gì.
Cố Mi bây giờ thấy từng giây như từng năm, nàng hận không thể đuổi thẳng Thông Nguyên Tử ra khỏi căn phòng này.
Nhưng Thông Nguyên Tử không chỉ không đi, còn mang ghế ngồi trước giường nàng, như thể muốn tâm tình một phen.
Cố Mi bây giờ thật sự nghĩ, nếu trong tay có đao, nhất định nàng sẽ liều mạng đâm thẳng một phát.
"Hồng Dao," thanh âm của Thông Nguyên Tử không chút run động, bình tĩnh như mặt nước phẳng lặng, "Chúng ta nói chuyện chút đi."
Cố Mi chau mày.
Nàng có gì để nói? Đương nhiên, nếu ông ta định nói ra chuyện bản thân sẽ chết thế nào, nàng sẽ không ngại góp chút ý kiến.
Cho nên nàng vẫn cứ vậy.
Mím môi, quay đầu, nhắm mắt, coi Thông Nguyên Tử trong phòng không khí.
Nhưng có hai ngón tay lạnh lẽo bóp lấy cằm nàng, khiến nàng phải quay đầu.
Ý thức được đây là hai ngón tay của Thông Nguyên Tử, Cố Mi cả người như bị điện giật nhảy ra giữa giường, mở mắt nhìn ông ta đề phòng.
Thông Nguyên Tử thấy vẻ ghét bỏ trong ánh mắt nàng, đôi mắt cũng lạnh lại.
"Hồng Dao," ông ta nói lớn hơn, "Trước đây muội chưa từng nhìn ta như vậy."
Cố Mi thật muốn chửi ầm lên.
Mẹ nó, ai quan tâm Hồng Dao trước đây như thế nào.
Nàng ta sao lại nhìn trúng ông bà đây không biết, nhưng bà đây vừa thấy là căm ghét vô cùng.
Ta thà xem một con giòi bò tới bò lui còn hơn thấy gương mặt ngươi.
Không biết xấu hổ!
Nàng tức giận phập phồng ngực, nhưng Thông Nguyên Tử thì khác, ngoài vẻ lạnh lẽo trong mắt, mặt ông ta vẫn y như vậy.
Sĩ diện cũng tốt.
Trong lòng nghĩ gì, vẻ ngoài vẫn không khác.
Cố Mi hung hăng thầm chửi một câu, lại quay đầu không nhìn nữa.
Nhưng ông ta lại bóp cằm nàng, khiến nàng chỉ có thể nhìn ông ta.
"Nhìn ta." khẩu khí lạnh băng, phun ra mấy chữ với nàng.
Cố Mi âm thầm kháng nghị, không muốn quay đầu.
Nhưng ngón tay của ông ta rất dùng sức, bóp khiến cằm nàng đỏ lên một mảng.
Mẹ nó, ngày hôm nay dù có liều mạng đến gãy cằm, ta đây cũng không muốn nhìn gương mặt phát ói của ngươi.
Vì vậy Cố Mi không quan tâm đau đớn, cố ép đầu quay lại.
Cả hai giằng co, cuối cùng ông ta nhận thua.
Ông ta cụt hứng buông lỏng tay, vẻ mặt u ám nhìn nàng, vô lực nói: "Hồng Dao, trước đây chúng ta không phải thế này."
Cố Mi kinh tởm toàn thân.
Ông chú già tha cho, câu nói này có thể hợp với người bằng tuổi ông sao.
Nhưng ông ta vẫn cứ lẩm bẩm: "Trước đây muội từng tiếng gọi ta Vô Hận.
Dù ta làm gì, muội đều tươi cười nhẹ nhàng, tại sao giờ, lại căm ghét ta tới vậy? Lẽ nào muội thật sự quên hết tháng ngày trước đây của hai ta sao?"
....
Cố Mi thật sự cạn lời.
Ý nghĩ suy nhất của nàng là, Hồng Dao này, khẩu vị mặn thật.
Đại thúc ngươi dù có giống La Huyền, ta đây cũng từ chối, huống chi ngươi là kẻ hai mặt, còn âm độc hơn cả Nhạc Bất Quần, ta làm sao thích nổi ông?
Mà Thông Nguyên Tử vẫn ân cần dụ hoặc nàng: "Hồng Dao, nàng gọi ta là Vô Hận lần nữa đi,"
Cố MI rất muốn đánh lão ta.
Xin ông đừng có chà đạp cái tên Vô Hận đấy nữa được không?
"Hồng Dao."
Thông Nguyên Tử còn đang nhẹ giọng gọi nàng, gân xanh trên trán nàng giật liên tục.
Nhưng nàng thật sự chỉ muốn nói một câu: "Cha ta có phải ngươi gϊếŧ?"
Thông Nguyên Tử hơi ngẩn người, sau khi phản ứng lại, nụ cười hơi điên loạn.
"Triệu Vô Cực? Muội gọi hắn là cha?"
Cố Mi nhìn ông ta, lạnh lùng nói: "Ta sao không thể gọi tiếng cha? Ông ấy vốn là cha của ta không phải sao?"
Thông Nguyên Tử vẫn muốn lừa nàng: "Cha của nàng là Mộ Dung Huyền."
Cố Mi mặt vô cảm nhìn ông ta: "Ta và Mộ Dung Trạm không có quan hệ máu mủ."
Ý tứ rất rõ, nếu Mộ Dung Huyền là cha nàng, nàng và Mộ Dung Trạm là huynh muội ruột, phải có quan hệ máu mủ.
Nhưng giờ không có, vậy nói rõ, ông ấy không phải cha đẻ nàng.
Thông Nguyên Tử không hiểu sao nàng lại như vậy.
Dù sao nàng trước đây chưa từng hoài nghi ông ta.
Thế nhưng vừa nghĩ tới cử chỉ thân mật của nàng và Mộ Dung Trạm, trong lòng ông ta lại lên cơn điên.
Hai ngón tay lại duỗi ra, bóp chặt cằm nàng, ngữ khí lạnh như băng: "Muội dám thân mật với nam nhân khác."
Cố Mi không hề úy kị nhìn ông ta, vẫn cứ hỏi: "Có phải ngươi gϊếŧ cha ta?"
Thông Nguyên Tử cười điên dại: "Ta gϊếŧ thì sao? Muội muốn gϊếŧ ta báo thù cho hắn sao?"
Ánh mắt nàng nhìn ông ta càng lạnh, hai tay vì tức giận mà nắm chặt: "Đúng, ngươi nói không sai.
Gϊếŧ ngươi báo thù cho cha ta."
"Sao muội không hỏi, ta sao phải gϊếŧ hắn?"
Thông Nguyên Tử nhẹ nhàng vuốt má nàng, ngữ khí đột nhiên dịu dàng.
Cố Mi hết sức tránh né, nhưng cằm bị ông ta giữ chặt, nàng không cách nào nhúc nhích.
"Dù ta không hỏi, chẳng phải ông cũng nói sao?"
Cố Mi thấy nếu ông ta đã ra vẻ muốn tâm tình với nàng, thì dĩ nhiên cái gì cũng nói rồi.
Hai người đã không ai nể mặt ai, hư tình giả ý cũng vô nghĩa, đơn giản nhất là mang hết thấy việc quá khứ nói trắng ra.
"Được, được lắm." Thông Nguyên Tử không còn vẻ lạnh nhạt của tông sư như trước, mà đầy sự vặn vẹo, "Không hổ là Hồng Dao, khiến ta cũng nhìn thấu rồi."
"Không sai, Triệu vô Cực là ta gϊếŧ.
Nhưng nguyên nhân ta gϊếŧ hắn, vẫn là vì muội đấy, Hồng Dao."
Cố Mi trợn to mắt, thật sự không hiểu nổi tại sao vì nàng mà Triệu Vô Cực chết.
Nụ cười vặn vẹo trên mặt Thông Nguyên Tử, ông ta lại nói: "nếu như hắn ta không quay lại, muội sẽ chỉ thuộc về ta.
Nhưng khi đó hắn quay lại, ta cũng nghe theo di ngôn của Trác Dao sư muội, nói chuyện muội là con gái hắn nói rõ ra.
Nhưng muội đoán xem? Sau khi hắn ta biết, lại muốn dẫn muội rời Hoa Sơn, ngao du thiên hạ.
Nhưng khi đó, ta đã nói rõ với hắn, chỉ cần hắn chịu ở lại, vậy hắn sẽ mãi là sư thúc tôn kính ở Hoa Sơn.
Nhưng hắn nói hắn sớm đã thất vọng với Hoa Sơn, không muốn ở lại nơi thương tâm này.
Hắn quyết tâm đưa muội đi.
Nhưng làm sao ta có thể dễ dàng để hắn đưa muội rời khỏi ta, vì vậy ta nhân đêm khuya lén lút vào Tư Quá Nhai, muốn gϊếŧ hắn.
Vốn ta còn lo, dù sao trước đây võ công và tu vi của hắn cao hơn ta nhiều, chỉ sợ không gϊếŧ được, còn mất mạng.
Nhưng nếu để hắn đưa muội đi, ta thà cùng chết với hắn cũng không để hắn thỏa nguyện.
Thế nhưng ông trời giúp ta, ta không ngờ võ công của hắn thụt giảm, ta đánh mạnh một chưởng vào chính tâm mạch hắn.
Nhưng đến cuối, vẫn bị trúng một chưởng, đánh rơi khăn che mặt, khiến hắn thấy được ta.
Nhưng vậy thì sao, hắn chết rồi, dù biết ta là ai thì sao."
Cố Mi nghe ông ta nói xong, chỉ thấy cả người trào lên dòng khí giận dữ tột độ, muốn một đao mạnh mẽ đâm tới buồng tim của kẻ vô sỉ trước mặt.
Nhưng nàng càng oán hận bản thân.
Nếu Triệu Vô Cực không truyền bảy phần mười nội lực cho nàng, vậy thì lão ta sẽ không gϊếŧ được ông ấy, ông ấy cũng không chết.
Hơn nữa, hơn nữa, ông ấy thấy rõ Thông Nguyên Tử, biết rõ người gϊếŧ mình là ai, nhưng vẫn nói với nàng, con gái của ta, nên sống thật vui vẻ, đừng vì hận thù mà lạc lối.
Ông ấy biết rõ moi chuyện, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện ra đi, không muốn nàng báo thù.
Cố Mi chỉ cần nghĩ lúc ông ấy qua đời vẫn mỉm cười ôn hòa với nàng, còn cả những lời suy nghĩ cho nàng nói ra từ đáy lòng, nàng thật sự hận không thể băm vằm Thông Nguyên Tử này.
"Tên, khốn."
Trong miệng nàng như thể có máu.
Gằn từng chữ nói ra.
Nhưng Thông Nguyên Tử không bận tâm, trong lòng ông ta lại vì ánh mắt đỏ ngầu thù hận nhưng không thể ra tay của nàng mà nảy sinh một sự biếи ŧɦái.
vì vậy ông ta muốn cảm giác này mạnh mẽ hơn chút.
"Muội có biết tại sao ta cho muội cùng Liêm Huy xuống núi không?"
Không chờ nàng hỏi lại, ông ta cười nói tiếp: "Ta sẽ không cho muội rời đi với bất kì nam nhân nào.
Sở dĩ cho nàng xuống núi với nó, chỉ là vì ta muốn nhốt muội lại,không để kẻ nào thấy muội nữa.
Nói tới đây, ông ta lại ghé sát vào nàng mấy phần, thậm chí hơi thở sắp phả lên mặt nàng rồi.
"nếu muội ở Hoa Sơn, lại vô duyên vô cớ biến mất, trong lòng kẻ khác khó tránh hoài nghi.
Vì vậy chỉ cần muội không biến mất ở Hoa Sơn, vậy thì sẽ chẳng có hoài nghi gì với ta."
"Vì vậy ngươi để Liêm Huy chết thay?" Cố Mi lạnh lùng nói ra thay ông ta.
Thông Nguyên Tử cười lớn: "Quả nhiên không hổ là Hồng Dao một tay ta nuôi nấng, một chút là hiểu rồi."
"Đáng tiếc, mọi mưu kế của ngươi đều vô dụng." Cố Mi bắt đầu hơi hả hê.
Khiến ông ta mất hứng, là chuyện nàng cao hứng nhất.
Quả nhiên sau khi nghe nàng nói, sắc mắt ông ta rất tệ.
"Nhưng ta không ngờ, muội lại định thành thân với Liêm Huy."
Cố Mi hừ lạnh một tiếng, quay đầu, không muốn quan tâm ông ta.
Chuyện ngươi không biết còn nhiều lắm.
Ngón tay nắm cằm nàng càng dùng sức: "Càng khiến ta không ngờ, là ta gϊếŧ Trang Thu Dung, rồi vu oan muội, Liêm Huy vẫn đi tìm muội, còn nói là, dù muội chết, cũng sẽ chết cùng."
Cố Mi không nói gì.
Thanh âm của ông ta bỗng lạnh dần: "Hồng Dao à muội giỏi thật.
Không chỉ khiến Liêm Huy vì muội thần hồn điên đảo, mà chẳng bao lâu, lại còn qua lại với Mộ Dung Trạm.
Sao vậy, lẽ nào khi đó đã biết y không phải đại ca ruột của mình? Hay là, dù biết là huynh muội ruột, vẫn không để tâm liêm sỉ ở bên cạnh y?"
"Nói năng cẩn thận."
Cố Mi đúng là đã giận.
Ông ta có thể nói nàng sao cũng được, nhưng không được động đến hắn.
Nhưng phản ứng của nàng khiến Thông Nguyên Tử càng bức bối.
"Tiện nhân," ông ta giận dữ mắng nàng, nói lời dơ bẩn, "Đi tới đâu cũng không quên quyến rũ nam nhân sao?"
Cố Mi nở nụ cười.
Đối với chuyện khiến người ta tức giận, nàng xưa này đều thấy mình không tệ: "Đúng vậy.
Ta đi đâu cũng muốn quyến rũ nam nhân.
Nhưng làm sao đây sư phụ, dù ta muốn quyến rũ nam nhân cả thiên hạ, cũng không thèm tới ngươi.
Gương mặt này, bất kể khi nào nhìn thấy, ta đều buồn nôn, buồn nôn đến mức hận không thể mù cả hai mắt."
Một tiếng bộp giòn giã vang lên.
Là Thông Nguyên Tử đưa tay, quả quyết cho nàng một bạt tai.
Cái tát này dùng sức, Cố Mi bị đánh đến lệch mặt, khóe miệng có vết máu rơi xuống.
Nhưng nàng vẫn cười.
Quay đầu nhìn ông ta đầy đắc ý.
Mẹ nó.
Ta đây không gϊếŧ được ngươi, cũng phải làm ngươi tức chết.
"Sư phụ, ngươi biết không?" Nàng ôn nhu nói, "Thực ra Hồng Dao rất kinh ghét ngươi.
Những lời nói lúc ở cùng ngươi, đều là giả dối, là lừa gạt, không một câu là thật.
Ngươi xem lại bản thân, già nua, tóc và râu cũng bạc trắng, da như ông của Hồng Dao vậy, ta sao có thể thật sự thích ngươi? Có điều đùa ngươi rất vui, ngươi còn tưởng thật.
À, sư phụ, đừng, đừng có tức giận, Hồng Dao biết sai rồi được chưa?"
Rõ ràng lời nói thì ôn nhu, nhưng như từng nhát dao găm trong lòng Thông Nguyên Tử.
Chỉ cần nghĩ Hồng Dao nói từng lời ngon tiếng ngọt là lừa dối, ông ta hận không thể gϊếŧ người trước mặt này.
"Tiện nhân." Ông ta lại đánh một cái mạnh.
Cố Mi lại bị tát lệch mặt, vị ngai ngái trong miệng ngày càng rõ.
Nhưng nàng vẫn cười.
Dù trên mặt đau,nhưng lòng nàng vẫn vui sướng làm sao.
Vui đến mức muốn cười to.
Nàng càng chắc rằng có thể nào ông ta cũng không biết nàng.
Nàng thắng rồi.
Thông Nguyên Tử dù bây giờ bị chọc điên hận không lột da dóc thịt nàng được, nhưng vẫn không thật sự ra tay gϊếŧ nàng.
Đây là người ông ta nuôi nấng.
Ông ta nhìn nàng trưởng thành, ngày ngày gọi ông ta sư phụ còn ỷ lại ông ta, sau đó lớn lên là một thiếu nữ xinh đẹp.
Người như vậy, sớm đã tạc vào xương tủy, ông ta làm sao có thể tách nàng ra được?
Thật sự là bỏ thì thương vương thì tội.
Vì vậy ngoài việc không ngừng mắng nàng tiện nhân, một bên không ngừng tát nàng, ông ta không biết làm gì tan cơn giận.
Nhưng bỗng nhiên, có âm thanh từ từ vang lên, lạnh như sương chiều đông: "Sư phụ."
Ông ta quay đầu nhìn sang, thấy cửa sổ có người.
Thanh niên tóc đen hắc y, khuôn mặt tuấn lãng.
Chỉ là cả gương mặt y giờ toàn sương lạnh.
Thông Nguyên Tử dừng tay đánh nàng, hơi nheo mắt.
Là Liêm Huy.
Ông ta sơ suất quá.
Vừa tới phòng, thấy hai thủ vệ ngất trên đất, ông ta lo lắng Mộ Dung Trạm tới, đưa nàng đi, vội vàng tiến vào.
Cho nên vào trong, thấy Cố Mi an ổn ngồi đó, mọi tâm tư liền đặt chỗ nàng, mà không tra xét xung quanh có ai không.
Mà hiện tại dù hai gò má nàng đều bị Thông Nguyên Tử đánh sưng lên, khóe miệng đã rách, không ngừng chảy máu, nhưng nàng vẫn cười.
Kì thực, nàng vẫn luôn biết Liêm Huy ở đó.
Nàng vẫn luôn biết.
Liêm Huy sẽ muốn biết sự thật về những điều đã quấy nhiễu hắn thời gian dài như vậy.
Thông qua miệng nàng mà thừa nhận chân tướng, giờ kẻ giở trò đã chính miệng thừa nhận sao có thể không tin.
Mà điều này cũng chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa Liêm Huy và Mộ Dung Trạm.
Liêm Huy có thể vì những cái là sự thật mà để nàng chịu bao nhiêu cái tát, mãi tới cuối hắn mới xuất hiện.
Nếu như là Mộ Dung Trạm, lúc nàng uy hϊếp hắn rời đi, hắn căn bản không rời đi, để nàng đối diện với nguy hiểm, chứ nói chi để nàng chịu đánh.
Trong thiên hạ này, chỉ có riêng hắn, bỏ mặc tất thảy, mà đặt an toàn của nàng lên đầu.
Cố Mi cười, bỗng nhiên muốn khóc.
Ca, huynh ở đâu? Hoàng Nhất Phó khốn khϊếp có chữa khỏi hết thương tích cho huynh không.
Mà ở đây, Liêm Huy và Thông Nguyên Tử bốn mắt nhìn nhau, toàn là thù hận.
Thông Nguyên Tử dĩ nhiên hận nàng đã từng yêu Liêm Huy, mà Liêm Huy hận là, sư phụ hắn tôn trọng nhất lại lừa gạt hắn.
Nếu không vì ông ta, không vì ông ta, ánh mắt Liêm Huy nhìn sang nàng, nếu không vì Thông Nguyên Tử, vậy giờ hai người vẫn bên cạnh nhau, thậm chí thành hôn, có khi còn có hài tử.
Liêm Huy tận bây giờ vẫn không hiểu, Thông Nguyên Tử lừa hắn, là sai.
Nhưng xét căn nguyên, hắn cũng sai.
Tình yêu hắn dành cho nàng, chỉ là lúc thuận buồm xuôi gió mà nảy sinh.
Nếu như xảy ra chuyện gì, hắn vẫn lựa chọn nghi ngờ nàng.
Dù sao trước đây nàng ngang tàn thế nào, ỷ mạnh hϊếp yếu, đã khắc sâu trong lòng hắn.
Dù hắn cho rằng nàng mất trí nhớ mà thay đổi hoàn toàn, nhưng biết đâu ngày nào nàng hồi phục kí ức, sau đó lại là Hồng Dao trước đây.
Nhưng hắn không hề thích Hồng Dao ngày đó.
Vì vậy tình yêu hắn dành cho nàng, vừa bắt đầu đã không có niềm tin.
Nhưng tình yêu nghi kị, sao có thể dài lâu.
Thông Nguyên Tử nhìn Liêm Huy, chậm rãi nói ra lời ác độc: "Liêm Huy, sao ngươi không chết đi."
Trong ánh mắt Liêm Huy tối tăm hoàn toàn.
Hắn không thể chịu được việc bất kì ai lừa dối mình.
Huống chi sự lừa dối của Thông Nguyên Tử, phá hủy tương lai mỹ mãn của hắn và nàng.
Vì vậy Liêm Huy xuất chiêu thẳng thắn gọn nhẹ, không vì người trước mắt là sư phụ mà có phần lưu tình.
Hắn không hạ thủ lưu tình, Thông Nguyên Tử càng không.
Liêm Huy dùng đao.
Nhưng đao pháp của hắn cũng không phải loại to nặng như người thường, chỉ có hăm hăm chém tới, mà là nhẹ nhàng luồn lách.
Trong chớp mắt, đao ảnh khắp phòng.
Mà Thông Nguyên Tử thì dùng phất trần.
Phất trần là binh khí mềm, tay nâng tay hạ, thu thả nhẹ nhàng.
Trong chớp mắt, trong phòng nghe những tiếng xoạt xoạt, sắc trắng phất phơ như gió.
Hai người tranh đấu, lúc đầu không rõ, nhưng một lúc sau, năng lực đã thể hiện rõ.
Thông Nguyên Tử dù sao cũng là sư phụ, lại còn nội lực hơn Liêm Huy bao năm, vì vậy Liêm Huy dù được coi là kì tài võ học, vẫn không địch lại.
Phất trần của Thông Nguyên Tử đánh mạnh trên ngực hắn, ngay cả Cố Mi, cũng nghe thấy tiếng kêu rên hắn nén xuống.
Nhưng Liêm Huy không lùi bước, lại nâng đao tiến lên.
Hành vi như vậy trong mắt Thông Nguyên Tử, chẳng khác nào tự sát.
Vì vậy ông ta lạnh lùng nhìn hắn múa đao tiến tới, lại phất bụi trần đánh trả.
Lần này phất trần bỗng đột ngột đổi hướng, đánh vào phía sau lưng hắn.
Khi đó Mộ Dung Trạm còn bị phất trần đánh cho khí huyết quay cuồng, huống chi là Liêm Huy?
Vì vậy Liêm Huy lúc này đã chống đao nửa quỳ trên nền gạch đá xanh.
Mà Thông Nguyên Tử lạnh mặt, từng bước đi đến phía hắn.
Nhưng bỗng nhiên có người ngăn trước mặt ông ta.
Hai gò má sưng đỏ, khóe môi đã rách.
Là Cố Mi.
Cố Mi ngăn giữa hai người, vừa chăm chú nhìn nhất cử nhất động của Thông Nguyên Tử, vừa quay đầu thấp giọng gào lên với Liêm Huy: "Đi mau, đi mau."
Liêm Huy ngẩn người, sau đó bật thật nhanh ra khỏi cửa sổ.
Thông Nguyên Tử muốn đuổi theo.
Nhưng cánh tay nàng bỗng ôm lấy eo ông ta.
Ông ta cứng đờ người, lập tức dừng bước, cũng xoay tay ôm lấy eo nàng.
Lần này tới lượt nàng cứng đờ người.
Nàng chỉ đành âm thầm an ủi bản thân, dù sao nàng làm vậy, cũng xem như cứu được Liêm Huy đúng không?
Mặc kệ trước đây thế nào, nàng không thể trơ mắt nhìn hắn chết trước mặt mình.
Còn cái ôm này, thôi vậy, coi như ôm chó đi.