Thông Nguyên Tử rất hưởng thụ vòng ôm của nàng.
Đương nhiên, ngoại trừ ôm ấp, ông ta cũng chẳng làm được gì.
Từ lâu trước đây, ông ta đã phát hiện bản thân có tật, không thể nào như người bình thường.
Vì vậy ông ta mới tự đặt cái tên Thông Nguyên Tử, xuất gia thành đạo.
Chỉ là không ngờ, trong lúc nuôi lớn Hồng Dao, ông ta lại bị tâm ý của nàng đánh động?
Nhưng rung động thì sao? Ông ta không thể giống nam nhân bình thường.
Vì vậy trong lòng ông ta rất vặn vẹo, đặc biệt là khi thấy nàng thân mật với nam nhân khác.
Ông ta không thể chịu đựng được.
Vì vậy ông ta nghĩ, biện pháp tốt nhất là, nhốt Hồng Dao lại.
Cả đời này, trừ ông ta, nàng không gặp được ai.
Ví dụ như giờ.
Ông ta cũng đang nghĩ cách gϊếŧ Liêm Huy và những kẻ biết chuyện, sau đó sẽ giam Hồng Dao ở một nơi không kẻ nào biết.
Dù không thể có được nàng như phu thê bình thường, nhưng chỉ cần mỗi ngày nhìn thấy nàng, vậy là được.
Có điều trước đó, ông ta sẽ gϊếŧ Liêm Huy và Mộ Dung Trạm.
Đặc biệt là Mộ Dung Trạm.
Chỉ cần nghĩ tới khi đó y ôm nàng vào ngực, không coi ai ra gì mà hôn nàng, ông ta thấy trong người như có đám lửa, sắp đốt ông ta thành tro.
Có điều ông ta không ngờ, Mộ Dung Trạm nhanh như vậy đã chủ động tìm tới cửa.
Lúc đó, ông ta đang ngồi trong phòng tĩnh tọa, đầu đang nghĩ sao tìm được y.
Nhưng bỗng nhiên, ông ta nghe được, mấy tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Ông ta xoay người, chỉ thấy Mộ Dung Trạm ở phía sau, vẻ mặt lãnh đạm nhìn ông ta.
Tiếng nói của hắn cũng lạnh nhạt, không chút gợn sóng.
"Nghe nói ông ở đây tìm ta? Vì vậy ta tới."
Kì thực đằng sau ngữ khí lãnh đạm đó, là thái độ hung hăng ngông cuồng tự đại.
Nghe nói ngươi đang ở đây tìm ta, muốn gϊếŧ ta? Được, ta tự dâng tới cửa, xem ngươi có bản lãnh gϊếŧ ta không.
Con ngươi Thông Nguyên Tử co lại, không chỉ vì thấy Mộ Dung Trạm, mà còn vì thấy trong ngực hắn đang ôm Cố Mi.
Cố Mi vốn bị ông ta giam ở nơi hẻo lánh nào đó ở Hoa Sơn, chỉ chờ gϊếŧ Liêm Huy và Mộ Dung Trạm, cùng vài kẻ biết chuyện khác, sẽ đưa nàng tới nơi không ai hay.
Nhưng Mộ Dung Trạm lại cứ vậy tìm tới, hơn nữa cứu nàng ra dễ như ăn cháo.
Toàn bộ Hoa Sơn, hắn lại ra vào như chốn không người.
Thông Nguyên Tử còn không biết hắn lên núi từ lúc nào.
Mà Cố Mi đang ở trong lòng hắn, lúc nhìn tới Thông Nguyên Tử, hô hấp của nàng vị oán hận mà dồn dập lên.
"Ca," nàng ngẩng đầu trong lòng hắn mà nói: "Cầu xin huynh, gϊếŧ lão ta."
Mộ Dung Trạm càng ôm chặt nàng vào lòng, tay khẽ vuốt mặt nàng, mỉm cười với nàng: "Mi Mi vĩnh viễn không phải cầu xin ai.
Mạng của Mộ Dung Trạm ta là của muội, chỉ cần muội mở miệng, ta đều sẽ vì muội mà làm."
Dù nàng không mở lời muốn gϊếŧ, hắn cũng nhất định không để ông ta sống.
Hết lần này tới lần khác ra tay với nàng, cuối cùng còn bắt giữ nàng.
Không gϊếŧ ông ta, hắn thề không làm người.
Sau đó Mộ Dung Trạm nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán nàng, khẽ cười nói: "Ngoan ngoãn ở đây chờ ta.
Chờ ta gϊếŧ xong, sẽ đưa muội về Lạc Dương ngắm tuyết đầu mùa."
Ý tứ này, coi Thông Nguyên Tử chả là gì, tựa như gϊếŧ ông ta chỉ là trở bàn tay mà thôi.
Thái độ càn quấy lần này của hắn đương nhiên khiến Thông Nguyên Tử khó chịu.
Hơn nữa ông ta thấy Mộ Dung Trạm không coi ai ra gì mà hôn hít Cố Mi, trong lòng càng khó chịu cực điểm.
Vì lẽ đó ông ta chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng nói: "Hôm nay chết ở đây, tất nhiên là Mộ Dung Trạm ngươi."
Mà Mộ Dung Trạm chỉ đỡ nàng tới nơi an toàn, sau đó hắn xoay người, ánh mắt lãnh đạm không thèm lướt qua ông ta.
Bộ dạng này, chính là trong lòng không xem Thông Nguyên Tử có tư cách làm đối thủ của mình.
Thông Nguyên Tử dù là ngày thường tu dưỡng tâm tính, nhưng bây giờ cũng bị thái độ của hắn chọc giận.
Lần đầu tiên trong đời ông ta khao khát một kẻ chết trước mặt mình như vậy.
Mà người này chính là Mộ Dung Trạm.
Đáng tiếc, Mộ Dung Trạm không quan tâm ông ta.
Trong lòng hắn lúc này, chỉ nghĩ mau gϊếŧ ông ta, sau đó đưa nàng quay về Lạc Dương.
Còn chậm trễ, sợ là không thấy tuyết đầu mùa của Lạc Dương mất.
Vì vậy hắn híp mắt, sau đó cuộn tay áo, ra chiêu, thẳng một mạch.
Nội lực trong cơ thể hắn vốn cũng cực mạnh.
Hai lần trước không địch lại Thông Nguyên Tử, là vì trọng thương trước đó, lại quan tâm an toàn của Cố Mi, vì vậy ra tay không thuận.
Mà bây giờ, thương tổn của hắn đều được Hoàng Nhất Phó chữa khỏi, còn được bảy phần mười nội lực của Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực là ai? Cái tên Vô Cực công tử năm đó không phải gọi chơi.
Bảy phần mười nội lực của ông ấy, uy lực ra sao, phàm là võ lâm nhân sĩ, có kẻ nào không hay.
Vì vậy Mộ Dung Trạm với nội lực của riêng mình đã vô cùng thâm hậu, còn thêm bảy phần mười nội lực cực đại của Triệu Vô Cực, quả thực như hổ thêm cánh, Thông Nguyên Tử sao còn có thể là đối thủ của hắn đây?
Dù sao ban đầu, Triệu Vô Cực chỉ còn ba phần mười nội lực, cũng có thể phản kích Thông Nguyên Tử một đòn, huống chi là Mộ Dung Trạm lúc này.
Thông Nguyên Tử một đòn liền tan nát.
Lúc ông ta ngửa mặt ngã xuống, trong lòng vẫn không tin nổi.
Tại sao hắn có thể hạ gục ông ta dễ như ăn cháo.
Mà Cố Mi ở bên cạnh cũng choáng váng.
Vậy, là xong rồi? Nàng vốn nghĩ thế nào hai người họ cũng phải đại chiến một hai trăm hiệp, hoặc là vài chục chiêu.
Nhưng không ngờ, hắn cứ nhẹ nhàng một chưởng đánh tới, sau đó, sau đó, chẳng còn sau đó.
Thông Nguyên Tử cứ vậy mà đi đời.
Cố Mi kinh ngạc nhìn hắn.
Bởi vì không thể tin nổi, nên vẻ mặt nàng lúc này đúng là, đủ loại cảm xúc.
Mà hắn lại cười chậm rãi đi tới phía nàng, ôm nàng vào ngực, sau đó thừa lúc nàng sững sờ hôn nàng mạnh bạo.
Bao nhiêu ngày nhớ mong lo âu, cuối cùng lúc này đã có thể bộc phát.
Mộ Dung Trạm cọ xát triền miên trên đôi môi mềm của nàng, hận không thể ăn thẳng nàng vào bụng.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn nhịn được ý nghĩ sắc tình trong lòng, chóp mũi đẩy chóp mũi nàng, khí tức bất ổn nói: "Đi, về nhà."
Sau khi về nhà thì muốn làm gì sẽ làm nấy rồi.
Mà lúc nàng bị ôm lấy, vẫn đang truy hỏi: "Ca, huynh còn chưa trả lời tại sao huynh tìm được chỗ này."
Mộ Dung Trạm mím môi không đáp.
Hắn mãi sẽ không nói nàng nghe, lúc hắn mãi không tìm được tung tích của nàng mà sắp phát rồ, là Liêm Huy cả người trọng thương tìm tới hắn, nói cho hắn Cố Mi bị giam ở đâu.
Mà cuối cùng, Liêm Huy còn nghiêm túc nói với hắn, ta tự thấy đời này không thể bảo đảm nàng an toàn, vì vậy đời này, phiền ngươi chăm sóc nàng.
Nhưng đời sau, ta nhất định sẽ không buông tay.
Mà Mộ Dung Trạm thì xem thường không hề trả lời Liêm Huy một chữ.
Cố Mi vốn là của hắn, còn cần kẻ khác nhờ hắn chăm sóc nàng sao? Thêm nữa, đừng nói đời này, dù là kiếp sau, đời đời kiếp kiếp, chỉ là thuộc về hắn.
Bất luận kẻ nào to gan muốn có nàng, hắn đều không hạ thủ lưu tình.
Mộ Dung Trạm hắn đời đời kiếp kiếp chỉ cần mình nàng.
Hắn muốn cùng nàng ngắm hoa nở hoa tàn, mây tụ mây tan, đến tận lúc tóc bạc trắng, còn muốn hôn nàng thật sâu dưới ánh tà dương.
Đời đời kiếp kiếp, đều như vậy.
Luân hồi với hắn mà nói, chỉ là một lần nữa tìm nàng mà thôi.
Sau khi tìm được, lại cùng ngắm tháng năm tĩnh lặng, an ổn một đời.