Muội Muội Đã Mất Tích Mười Sáu Năm Bỗng Nhiên Trở Về


Ngày đại hôn, kiệu vào cung và đoàn rước dâu của Hoắc phủ đều đã đến trước cổng Tống phủ.

Tống Tuyết Nhu trong trang phục phi tần lộng lẫy, khuôn mặt tràn đầy hứng khởi không kìm nén được.

Nàng ta được nha hoàn dìu, bước tới trước mặt ta.

Lúc này, nàng ta không còn che giấu sự đắc ý và phấn khích:

"Tỷ tỷ, sau này chúng ta một người là trăng trên trời, một người là bùn dưới chân.

Nếu tỷ tỷ sống không nổi, có thể vào cung cầu xin ta, ta sẽ nể tình tỷ muội mà có thể giúp đỡ tỷ!”

Ta không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nàng ta.


Nàng ta cười càng thêm đắc ý: "Tỷ tỷ, tỷ không cần phải cố tỏ ra bình tĩnh như vậy, ta biết trong lòng tỷ rất khó chịu.

Ai bảo số ta may mắn, tỷ mãi mãi không sánh được."

"Ta rất chờ mong ba ngày sau lại mặt, hy vọng tỷ đừng trở thành trò cười của kinh thành."

Ta khẽ cười, như đang nhìn một tên hề: "Ta cũng chúc muội và hoàng thượng trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử..."

Tống Tuyết Nhu nghĩ rằng ta đang tâng bốc nàng ta, khinh bỉ cười rồi quay người rời đi.

Nhìn theo bóng lưng nàng, ta khẽ lắc đầu.

Sau khi trọng sinh, sao nàng lại ngây thơ đến vậy, nàng thật sự cho rằng hoàng cung là một nơi tốt sao?

Hy vọng khi biết hoàng thượng là đoạn tụ, nàng sẽ không hối hận về lựa chọn hôm nay.

Ta đội khăn đỏ ngồi trong phòng tân hôn, tiếng cười đùa dần dần tan biến, khiến ta cảm thấy mơ hồ.

Không biết đã trôi qua bao lâu, ta nghe thấy tiếng bước chân vang lên, tiếng bước chân từ xa đến gần, dừng lại trước mặt ta, không chờ ta phản ứng, ta thấy khăn đỏ trên đầu mình bị vén lên.

Nến đỏ cháy sáng, dưới ánh nến, ta ngước mắt nhìn lên, trước mắt là một nam nhân mặc hỉ phục màu đỏ tươi, dáng người thon gọn, khuôn mặt sắc nét, tuấn tú nhưng mang cảm giác xa cách, ánh mắt của hắn đen và sắc bén, chính là vị đại tướng quân trẻ tuổi nhất vương triều, Hoắc Thanh.


Hoắc Thanh nhìn thấy ta có một khoảnh khắc ngỡ ngàng, ngay sau đó hắn khẽ ho một tiếng, quay đi chỗ khác, hắn bước đến bàn ngồi xuống, không biết đang suy nghĩ gì, nửa ngày không có hành động gì thêm.

Trên đầu ta đội trang sức nặng nề, chỉ cảm thấy cực kỳ khó chịu, thấy Hoắc Thanh không có động tác gì tiếp theo, ta chuyển từ bị động sang chủ động, bước đến bàn nâng ly rượu giao bôi:

"Ta biết chàng không muốn cưới ta, nhưng ly rượu giao bôi này vẫn phải uống."

Hôn sự của Hoắc Thanh, là do Tống Tuyết Nhu nhờ phụ thân đi xin thánh chỉ ban hôn, Hoắc Thanh không hài lòng cũng là điều hiển nhiên.

Nghe lời ta nói, Hoắc Thanh như bừng tỉnh, gật đầu, giọng khàn khàn nói:

"Được!"

Ngay sau đó, hắn cầm lấy ly rượu ta đưa, cùng ta uống rượu giao bôi.

Vừa đặt ly rượu xuống, ta liền gọi Tử Quyên vào, để nàng tháo bỏ trang sức trên đầu ta, trong khi Hoắc Thanh thì mặt không biểu cảm ngồi trước bàn.

Hắn quanh năm dẫn binh, mang theo khí thế hùng hổ, khiến Tử Quyên sợ đến nỗi không dám ngẩng đầu nhìn.


Còn ta thì mượn gương đồng để ngắm Hoắc Thanh, lưng hắn thẳng tắp, dù hắn che giấu rất tốt nhưng ta có thể thấy hắn có chút căng thẳng, giống như lần đầu tiên thành thân vậy.

Phải thừa nhận rằng, khắp kinh thành rất khó tìm ra một nam nhân có thể sánh được với ngoại hình của Hoắc Thanh, thêm vào đó là chức tước do chính hắn đánh đổi bằng mồ hôi và xương máu.

Bỏ qua việc trong phủ hắn có một nữ nhân và hai thê tử đã qua đời bất thường, Hoắc Thanh thực sự là một đối tượng không tồi.

Đáng tiếc là không phải lúc nào mọi việc cũng như ý muốn, ta không để lộ dấu vết nhìn ra ngoài phòng, tính toán thời gian, cảm thấy người gây rối chắc sắp đến.

Ngay khi ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu ta, ta nghe thấy tiếng cãi vã ngoài cửa.

Không đợi chúng ta có phản ứng, tiếng cãi vã bên ngoài càng lúc càng lớn, Hoắc Thanh cũng nhíu mày nhìn ra cửa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận