"Rầm!" một tiếng, cửa phòng bị đẩy mạnh từ bên ngoài.
Một bà tử xông vào, lảo đảo sau khi thoát khỏi sự kéo giữ của hai tỳ nữ.
Hoắc Thanh vội đứng dậy, theo bản năng di chuyển để bảo vệ ta và Tử Quyên phía sau, nhưng khi nhìn rõ bà tử là ai, hắn mới thả lỏng.
Bà tử nhìn thấy Hoắc Thanh, liền quỳ sụp xuống trước mặt hắn, khuôn mặt đầy vẻ hoảng hốt:
"Tướng quân, không hay rồi, tiểu thư nhà chúng ta vừa mới nôn ra máu, người mau đến xem tiểu thư đi! "
Sắc mặt Hoắc Thanh biến đổi, theo bản năng bước nhanh ra cửa.
Nhưng ngay lập tức hắn kịp bình tĩnh lại, dừng chân và quay đầu nhìn ta, vẻ mặt đầy do dự.
Bà tử thấy vậy lập tức quay sang ta, dập đầu cầu xin:
"Xin phu nhân mở lòng từ bi, để tướng quân qua xem tiểu thư nhà chúng ta!"
“Tiểu thư nhà chúng ta đang cận kề cái chết, tuyệt đối không có ý muốn mạo phạm phu nhân, xin phu nhân mở lòng từ bi, thương xót cho một tiểu thư mồ côi, để tướng quân qua xem nàng một chút.
”
“Xin phu nhân thương xót…”
Bà tử này nhìn có vẻ khiêm nhường cầu xin, nhưng từng câu từng chữ đều đẩy ta vào tình thế khó xử.
Nếu hôm nay ta cản Hoắc Thanh không cho hắn qua, thì ngày mai chắc chắn sẽ lan truyền tin đồn ta là kẻ độc ác, nhẫn tâm.
Nhưng nếu hôm nay ta không cản Hoắc Thanh, thì ngày mai khắp kinh thành sẽ cười nhạo ta, rốt cuộc là đêm tân hôn mà tân lang lại bị một nữ nhân khác gọi đi, cả đời này ta không thể ngóc đầu lên nổi.
Thanh danh của nữ nhân quan trọng như trời, nếu thanh danh bị huỷ, về sau ta sẽ sống thế nào ở kinh thành này?
Tử Quyên bên cạnh ta tức giận đến đỏ mặt tía tai, toàn thân run rẩy, chỉ muốn lao qua xé xác lão bà tử đó.
Nhưng ta thì không giận, chỉ nhàn nhạt nhìn Hoắc Thanh.
Ta muốn xem hắn định xử lý thế nào?
Nếu một nam nhân việc gì cũng đẩy nữ nhân ra trước, thì còn có ích gì?
"Im miệng!"
Hoắc Thanh quát lớn một tiếng, uy nghiêm của người quanh năm dẫn binh khiến mọi người trong phòng, trừ ta, đều sợ đến nỗi không dám thở mạnh.
Bà tử cũng đứng đơ tại chỗ, nhất thời có chút bàng hoàng.
Hoắc Thanh dường như nhận ra giọng mình hơi nặng, nhẹ nhàng hơn một chút rồi nói:
"Ngươi về chăm sóc tiểu thư nhà ngươi trước, lát nữa ta sẽ cho người mời đại phu đến.
"
Nói cách khác, hắn sẽ không đi.
Nghe lời hắn nói, bà tử rõ ràng sững sờ, một lúc lâu không phản ứng kịp, dường như không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy.
Trong lòng ta khẽ gật đầu, Hoắc Thanh vẫn còn coi được.
Bà tử phản ứng lại, liền khóc lóc kể lể: "Tướng quân, tiểu thư nhà chúng ta chỉ nghe lời người, nếu người cũng ghét bỏ nàng, nàng thật sự không còn chỗ nào để đi nữa, nàng cũng không có thân nhân nào khác.
"
"Trước khi lâm chung, lão gia chúng ta lo lắng nhất là tiểu thư nhà chúng ta, nếu ông ấy ở dưới suối vàng biết được, chắc hẳn sẽ đau lòng lắm!"
"Nếu tướng quân vì phu nhân mà không thể dung thứ cho tiểu thư nhà chúng ta, chúng ta sẽ rời khỏi Hoắc phủ.
"
Sắc mặt Hoắc Thanh khó coi, ta cũng khẽ nhíu mày, bà tử này có chút dùng ơn để ép buộc, mấy câu này như ám chỉ Hoắc Thanh vong ân phụ nghĩa, bởi lẽ lão gia của họ đã chết vì cứu Hoắc Thanh.
"Im ngay!"
Một giọng nói từ ngoài cửa vọng vào, sau đó một bóng dáng thanh tú bước vào.
Nàng mặc quần áo màu trắng, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt đẫm lệ, cả người như một đóa tiểu bạch hoa yếu ớt trong gió lạnh, khiến người khác không khỏi thương xót.
Chỉ là hôm nay là ngày vui của ta, nàng mặc bộ đồ trắng này là có ý gì?
Ta lập tức nhận ra nàng, chính là Lưu Thi Kỳ, nghĩa muội mà Hoắc Thanh giấu trong phủ.