Cẩn Nhu đang ngồi trong đình nhỏ bên vườn hoa, nàng nhấp ngụp trà, người hơi ngả.
Nghĩ đến việc vừa rồi có một nô tì vào bẩm báo rằng huynh trưởng Cao Huyền từ trong cung bái kiến sắp về phủ rồi.
Vừa nghe, Cẩn Nhu bỗng chốc hơi có chút bất an.
Cao Cẩn Nhu là con gái được sinh ra bởi tam phu nhân trong phủ quốc công Cao Ngạn.
Lúc trước, không biết tam phu nhân động chạm phải cái gì, đang mang thai mà bị quốc công đuổi về quê mẹ đẻ ở Đạt Châu mất mấy năm.
Chỉ trước khi hấp hối, Cao Ngạn mới đón hai mẹ con tam phu nhân trở về.
Bề ngoài là vậy, nhưng bên trong Cao Cẩn Nhu chỉ là đồ giả.
Tam phu nhân tên là Bội Duệ, là dì ruột của nàng.
Con của Tam phu nhân thật ra đã chết.
Lúc đó cả hai dì cháu sống dựa vào người cậu Bội Khải.
Đều chịu cảnh ăn nhờ ở đậu.
Con gái của tam phu nhân, Cẩn Châu, khi hai tuổi không chịu nổi mùa đông lạnh giá, đã mất.
Lúc được đón về phủ quốc Công, dì Bội Duệ thương nàng cha mẹ mất sớm, mang nàng theo.
Bảo từ nay nàng hãy làm con gái của tam phu nhân, đổi tên từ A Nhu sang Cẩn Nhu, làm đại tiểu thư của phủ Quốc Công.
Nàng lúc đó mới có mười tuổi, chưa hiểu chuyện, chỉ nghĩ đi theo dì thì sẽ có cái ăn cái mặc.
Thay vì ở nhà cậu mợ húp canh thừa, mặc áo rách, bị chửi mắng khinh thường cả ngày.
Có khi đủ tuổi, lại bị Bội Khải bán vào lầu xanh lấy tiền.
Đành đồng ý với tất cả những gì Bội Duệ sắp đặt.
Vào phủ quốc công, lúc đầu có chút bỡ ngỡ, sau dần tốt lên, nàng có cái ăn cái mặc, có kẻ hầu người hạ, được học viết chữ, thơ ca, thực sự không mong gì hơn nữa.
Nàng thích cuộc sống quý tộc này, cả ngày ăn với ngủ, không cần lao động chân tay, thỉnh thoảng chán thì đọc sách, vẽ tranh để giết thời gian.
Nhưng càng lớn, đã đến tuổi hiểu được chuyện mình giả mạo con gái quốc công là một việc nghiêm trọng cỡ nào.
Cẩn Nhu không khỏi khẽ rùng mình một cái, không hiểu tam phu nhân có ý gì khi muốn nàng giả làm con gái bà.
Không nói đến quốc công mất sớm, chính thê của quốc công vốn là quận chúa, em họ của tiên đế.
Bề ngoài tuy xinh đẹp nhưng rất khó gần, khí thế hoàng gia, tính tình cũng vô cùng quyết đoán, răn đe kẻ dưới nghiêm khắc.
Ngay cả Cao Huyền là con đẻ cũng không ngoại lệ chịu không ít áp lực, đại phu nhân chỉ dịu dàng nuông chiều với Cẩn Huệ.
Nàng ấy nhỏ hơn nàng ba tuổi, là cô con gái út bé bỏng của đại phu nhân.
Tam phu nhân không phải không hiểu nỗi lòng lo sợ của nàng.
Vốn hai năm trước, bà đã xin Đại phu nhân tìm một mối tốt gả nàng đi, làm vợ một viên quan nhỏ bé nào đó cũng được.
Miễn là để nàng làm thê, sống an ổn phần đời còn lại.
Lúc gả đi rồi, biết nàng là đồ giả thì có sao, cũng bước vào phủ người ta làm phu nhân rồi.
Đại phu nhân liền tìm cho nàng một mối, bà định gả nàng cho con trai thứ của một thứ sử họ Bách, nghe nói tiền đồ, tính cách đều không tệ.
Cẩn Nhu cũng không ý kiến gì, vì con gái đến tuổi này phải lấy chồng là chuyện bình thường.
Chỉ cần hắn tính cách tốt, không bạc đãi nàng là được.
Mọi chuyện vốn định xong xuôi, đến gần ngày hôn lễ, tam phu nhân lại đột ngột bệnh cũ tái phát.
Sau đó, lại không ngờ đã không qua nổi mùa đông mà đổ bệnh mà qua đời.
Hai bên tính chuyện lùi lại, để hết tang mới làm hôn lễ.
Vậy mà, bên Thứ Sử mấy tháng trước lại đến từ hôn.
Cẩn Nhu nghe người hầu kháo nhau, người đính hôn nàng, vừa rồi đã bỏ trốn với tiểu thư nhà khác.
Sau khi đính ước, hắn đã dây dưa với vị tiểu thư đó, náo loạn nhà thứ sử một phen.
Cẩn Nhu không biết mặt đối phương, không yêu đương gì, nên cũng chả cảm thấy đau khổ.
Mặc kệ người ta xì xào bàn tán, cũng chỉ là miệng lưỡi người đời.
Nàng thật ra cũng không mặn mà với chuyện cưới xin, có cũng được mà không có cũng được.
Đây chỉ là con đường do tam phu nhân đặt ra để nàng bớt lo ngắn lo dài.
Giờ không gả được thì sao, nàng cũng chả có bản lãnh quyến rũ ai để người ta đến tận cửa cầu hôn mình.
Nên đành tạm thời sống bình đạm qua ngày trong vương phủ.
Đại phu nhân cũng không bạc đãi gì nàng, chỉ là không quan tâm nàng lắm, hoặc do đấy là nàng không đòi hỏi gì quá nhiều.
Nhưng đại ca sắp về rồi… Cẩn Nhu đột ngột có một linh cảm bất an khi nghĩ về vị huynh trưởng này.