Một tuần trôi qua, Cẩn Nhu căn bản cũng không thể ngồi không không làm gì.
Nàng cũng đang tích cóp gom tiền để chuẩn bị rời đi.
Cẩn Nhu cảm thấy không thể ở lại phủ quốc công nữa.
Tam phu nhân, dì của nàng, người có thể che chở cho nàng mất rồi.
Mối hôn sự mà tam phu nhân đã cầu cho nàng cũng không thành.
Ở lại đây lâu thì cũng chỉ thêm bất an.
Quả nhiên, nàng đã sai lầm khi sống quá yên ổn, quá lười biếng trong những ngày tháng vừa qua.
Một hai ngày nữa sẽ đến ngày lễ phật, nàng sẽ đến chỗ đại phu nhân nói rõ sự tình.
Chính vì là ngày lễ phật, mới có thể xin đại phu nhân rủ lòng từ bi không đuổi cùng giết tận nàng.
Cẩn Nhu sẽ theo đại phu nhân đi lên chùa, có thể bịa ra một lí do nào đó hợp lí để nàng biến mất.
Đại phu nhân là người không thích làm to chuyện trong phủ, ắt hẳn cũng phối hợp và muốn nàng tự giải quyết chuyện này một cách tốt nhất.
Nàng sẽ rời kinh thành, đến vùng nào đó hẻo lánh không để người ta phát hiện ra nàng.
Ở đây, nàng cũng không phải là vị tiểu thư quan trọng gì.
Chỉ hi vọng đại phu nhân biết chuyện thì giơ cao đánh khẽ cho nàng rời đi, nàng tuyệt đối sẽ không gây chuyện ồn ào.
Nhưng giờ, không hiểu sao Cao Huyền cực kì chú ý đến nàng, không còn phớt lờ nàng như ngày xưa nữa.
Cẩn Nhu không hiểu hắn gần đây có bệnh gì mà cứ được dịp là sẽ tiến lại gần nàng, rồi hay động chạm nhẹ tỏ vẻ thân mật không cố kị.
Cẩn Nhu không thể không rủa thầm trong lòng, Cao Huyền thực sự là bị bệnh nặng rồi.
Nếu mà nàng mất trí nhớ, ắt hẳn sẽ tin rằng Cao Huyền là một huynh trưởng đối xử với muội muội thật tốt.
Tuy rằng nàng chỉ là giả mạo nhưng ít nhất bây giờ thì ngoài nàng và tam phu nhân đã mất không ai biết được chuyện này.
Việc hắn chú ý thật sự là việc xấu, chỉ sợ hắn điều tra nàng có gì không đúng.
Nếu phát hiện ra nàng có trăm mười cái miệng cũng không cãi lại được.
Cao Huyền có thể khiến nàng chết không toàn thây thì sao.
Hắn hay vứt mấy kẻ phản bội, làm hại cái phủ này cho chó hoang ăn lắm.
Cao Huyền chán ghét nhất chính là mấy chuyện giả dối ở đằng sau lưng hắn.
Cao Huyền là loại người muốn cả cái phủ này phải trong tầm kiểm soát của hắn.
Nhưng điều Cẩn Nhu không ngờ nhất sắp xảy ra, mọi việc luôn đi trước suy tính của nàng.
Cẩn Nhu có một điểm yếu, nàng chậm chạp, suy tính những việc quan trọng rất lâu, nàng luôn thận trọng một cách thái quá.
Chính điểm này làm cho nàng không đến chỗ đại phu nhân bàn trước, vì nàng muốn nghiên cứu thêm xem còn con đường nào khác thuận lợi hơn không.
Nói chung, chỉ cần việc không gấp, dao chưa kề cổ, Cẩn Nhu sẽ không vội.
Nàng chính là đại diện cho kiểu người nước đến chân mới nhảy.
Hôm nay nắng đẹp trời, nàng bị gọi đến phòng khách.
Nàng vừa bước vào thì thấy có cả đại phu nhân, nhị phu nhân, Cẩn Huệ và Cẩn Linh đang ngồi xung quanh.
Cao Huyền ngồi ở vị trí gia chủ, không biểu lộ gì nhiều.
Điều nàng còn sốc hơn là cậu của nàng, Bội Khải đang ở giữa phòng run run quỳ gối.
Cẩn Nhu liếc qua, nàng nuốt xuống một ngụm nước bọt, dù sao cái ngày này nàng biết một lúc nào đó cũng sẽ tới.
Chỉ là nàng không ngờ, việc Cao Huyền từ biên cương trở về lại đẩy nhanh mọi thứ xúc tiến đến vậy.
Cẩn Nhu bước vào cúi chào:
- Đại phu nhân, nhị phu nhân, đại ca mời ta đến có chuyện gì vậy?
- Tỷ tỷ, bao năm qua sống ở phủ quốc công quả thật thoải mái đến mức quên cả thân phận thật của chính mình rồi! - Cẩn Linh cất tiếng.
- Im miệng! Việc đã có ta và Đại ca con quản há để đến lượt con lên tiếng!
Đại phu nhân bực dọc cắt ngang Cẩn Linh.
Rồi bà quay sang Cẩn Nhu hỏi thẳng:
- Cẩn Nhu! Cậu của con, Bội Khải đang ở kia đã nói hết mọi chuyện rồi.
Hắn nói rằng con của Bội Duệ đã chết khi hai tuổi rồi, con không phải Cẩn Nhu, đúng không?
Bội Khải chạy đến ôm chân Cẩn Nhu khóc rống:
- Không phải là cậu bán đứng cháu đâu, Cẩn Nhu! Chuyện là thế này, không ngờ có người xuống Đạt Châu mua hàng, tạt qua thôn nhờ ở qua đêm, nói là người quen của Bội Duệ.
Nói ở kinh thành Bội Duệ làm tam phu nhân phủ quốc công, rất đáng ngưỡng mộ, đứa con gái của Bội Duệ đã lớn còn sắp xuất giá lấy chồng.
Cậu lỡ say rượu nói con gái của Bội Duệ chết rồi, làm gì có tiểu thư nào.
Người kia không tin.
Cậu nói nó chết trong nhà tôi mà ông dám bảo tôi nói láo.
Cậu thực sự không biết là con trở thành đại tiểu thư phủ quốc công.
Lúc đấy khi con đi theo Bội Duệ cậu tưởng con đi theo làm nha hoàn trong phủ thôi!
Bội khải càng nói càng khóc lớn.